Mỗi Ngày Một Dòng, Mỗi Dòng Một Thương

Từ ngày về chung một nhà, hồng cường với vĩ quyết định mua một quyển sổ nhỏ, đặt tên là “nhật ký vợ chồng”.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, cả hai đều phải viết vào đó một dòng duy nhất — có thể là tâm sự, lời yêu, hoặc… lời phàn nàn.
Cứ tưởng sẽ là kỷ niệm ngọt ngào, ai dè nó dần biến thành bản chiến sự hàng ngày.

---

Ngày 1

Vĩ viết:

> Hôm nay mèo nấu canh chua, ngon cực. Nhưng em lỡ nói “ngon hơn mẹ nấu” nên bị phạt rửa chén cả tuần.
Không sao, đáng mà. Vì vợ xinh.

Cường viết:

> Vĩ hôm nay nịnh hớ, dám so với mẹ, ngu ghê.
Nhưng rửa chén xong nhìn em tội tội, thôi tha 3 ngày.
(3 ngày thôi nha, không phải 1 tuần đâu!)

---

Ngày 3

Cường:

> Sáng nay vĩ dậy trễ, giành luôn cái khăn tắm của anh.
Bực.
Mà nhìn cậu ta tóc ướt, chạy vòng vòng kiếm áo, cũng buồn cười.
Không biết giận kiểu gì luôn.

Vĩ:

> Hôm nay bị vợ chửi “ngu”, mà thấy dễ thương ghê.
Lúc giận cũng đẹp, chắc em có bệnh rồi.

---

Ngày 6

Vĩ:

> Mèo đi cà phê với bạn, quên nhắn cho em.
Em định gọi hỏi thì nhớ lần trước bị chê “bám như cún” nên thôi.
Nhưng mà em lo thiệt á.

Cường:

> Không biết ai dạy cái mặt đó mà ngồi đợi suốt 2 tiếng trước cửa nhà.
Nhìn tội, phải mua thêm bánh flan dỗ luôn.
Mà ăn hết 2 hộp mới chịu nói chuyện.

---

Ngày 9

Cường:

> Vĩ làm đổ nước lên bàn phím.
Cái bàn phím đó anh giữ từ hồi sinh viên.
Anh la một trận.
Rồi thấy em cúi đầu, nín khóc, lại thấy hối hận.
Chết tiệt, sao thương kiểu gì cũng mệt.

Vĩ:

> Lỡ tay thôi mà.
Vợ la xong, em cũng không dám khóc.
Nhưng khi anh lau nước giúp, em suýt bật khóc thật luôn.
Anh ghét em thì em chịu, chứ đừng lạnh nhạt nha.

---

Ngày 12

Vĩ:

> Hôm nay em dỗ vợ ngủ, nhưng ổng bảo “không có buồn ngủ”.
Mười phút sau ngáy trước em luôn.
Dễ thương đến phát bực.

Cường:

> Đừng có nói “ổng”, hỗn nha.
Với lại, ai biểu gãi lưng đúng chỗ ngứa, sao không ngủ được.
(Nhưng đừng nói cho em biết, lỡ đâu mai lại lợi dụng.)

---

Ngày 16

Cường:

> Sáng nay vĩ up story tập gym, mặc áo ba lỗ.
Mười ba tin nhắn “ai đẹp trai vậy” trong 5 phút.
Đề nghị về nhà ngay lập tức.

Vĩ:

> Về nhà bị hỏi cung.
Tưởng vợ ghen xong giận luôn, ai dè hôn một phát rồi nói “cấm mặc kiểu đó nữa”.
Em thấy vui mà cũng run.

---

Ngày 20

Cường:

> Em bảo đi làm sớm, mà ngồi ngắm anh  10 phút rồi mới chịu đi.
Hết thuốc chữa.
Nhưng mà… nhớ thiệt.

Vĩ:

> Mèo nói “đi nhanh lên”, mà em biết trong mắt vợ có chữ “ở lại thêm chút nữa đi”.
Nên em kéo dài thêm 5 phút nữa.
Yêu là vậy đó, muốn đi mà cũng không đành.

---

Ngày 25

Vĩ:

> Mèo bị cảm, nằm li bì cả ngày.
Em xin nghỉ làm để chăm, bị mắng “đồ rảnh hơi”.
Nhưng khi em đút cháo, lại nắm tay em ngủ.
Em cười mà nước mắt rơi luôn.

Cường:

> Cảm mệt lắm, nhưng thấy em lo lắng cũng thấy dễ chịu.
Nằm nghe tiếng em lục đục pha cháo mà lòng yên lạ thường.
Không biết do thuốc hay do thương.

---

Ngày 28

Cường:

> Tối nay vĩ làm rơi ly nước, vỡ tan.
Không ai nói gì, chỉ có tiếng thở dài.
Rồi đột nhiên vĩ lại ôm anh từ sau lưng, giọng nhỏ: “Em sợ vợ không thương em nữa.”
Anh suýt bật khóc.
Nói thương hoài mà không tin gì hết.

Vĩ:

> Vợ không giận, nhưng em biết anh buồn.
Chỉ ước có thể gom lại từng mảnh ly, từng lỗi của em, dán bằng tay mình —
Để anh thấy, em vẫn muốn giữ mọi thứ của hai đứa… trọn vẹn như lúc đầu.

---

Ngày 30

Cường:

> Một tháng sống cùng.
Có giận, có khóc, có cười, có ngủ quên trong vòng tay nhau.
Nhưng mà, anh nhận ra, người ta nói đúng
Cuộc sống hôn nhân không cần hoàn hảo, chỉ cần vẫn còn viết chung một quyển sổ là đủ.

Vĩ:

> Ngày mai em sẽ mua thêm một cuốn nữa.
Vì cuốn này sắp hết, mà em biết… tụi mình còn dài lắm.
Dài như những ngày em vẫn được gọi một tiếng — “chồng ngốc của mèo”.

Sau khi quyển sổ đầu tiên đầy kín chữ, hồng cường bảo sẽ để vào tủ làm “tư liệu sống”.
Vĩ thì hí hửng chạy đi mua quyển mới, dày gấp đôi, bìa màu xanh lam.
Trên bìa, ĩ viết nguệch ngoạc:

> “Tập 2 – Tiếp tục hành trình nuôi mèo.”

Cường đọc xong, gõ đầu một cái:

> “Ai nuôi ai hả thằng kia?”
Rồi vẫn cười, ký tên: Hồng cường – chủ tịch hội chịu đựng cún vĩ.

---

Ngày 1 – Tập 2 bắt đầu

Cường:

> Mở hàng bằng chuyện sáng nay, vĩ chải tóc bằng lược của anh.
Tóc ướt, rụng 3 cọng.
Lược dính đầy keo vuốt tóc, bẩn kinh khủng.
Giận.
Mà quay ra thấy mặt cậu ta, tóc rối như ổ quạ, lại cười.
Cái đồ phiền mà đáng yêu.

Vĩ:

> Vợ la, xong lại gãi đầu cho em bằng chính cái lược đó.
Thế là hết giận.
Đúng là “mồm la tay vuốt”, thương chết được.

---

Ngày 4 – Giành chăn cấp độ cao

Cường:

> Đêm qua trời lạnh, kéo chăn sang.
Sáng dậy thấy vĩ cuộn như bánh mì xúc xích.
Còn anh thì lạnh tím môi.
Cái đồ chiếm hữu.

Vĩ:

> Ai bảo vợ không chịu ôm.
Em cuộn chăn để giữ ấm… phần của cả hai.
Mà vợ nhìn em co ro đáng yêu cực, đừng mắng nữa nha.

---

Ngày 7 – Cơn bão trong bếp

Cường:

> Vĩ nấu bữa sáng.
Trứng cháy, cơm khô, chảo dính.
Nhà bốc khói, anh chạy xuống cứ tưởng cháy nhà.
Hóa ra là “bữa sáng đặc biệt”.
Đặc biệt thật.

Vĩ:

> Mèo nói “đừng đụng bếp” nhưng em muốn bất ngờ.
Lần sau em sẽ thử món dễ hơn… mì gói chẳng hạn.
Nhưng mà mèo ăn sạch nửa dĩa nha. Nói không ngon mà nuốt hết.

---

Ngày 10 – Bóc phốt nhau công khai

Cường:

> Vĩ ngủ ngáy.
To như xe tải lùi.
Anh thử lấy gối bịt tai mà vẫn nghe.
Đêm nay dọn sang ghế salon ngủ.

Vĩ:

> Vợ giành chăn 5 đêm liền, chưa kể ôm chặt như gấu.
Em ngáy là do thiếu oxy.
Cũng tại mèo thôi chứ ai.

---

Ngày 12 – Cuộc chiến giặt đồ

Cường:

> Cún đem áo trắng giặt chung với quần đỏ.
Kết quả: cả lô đồ hồng.
Anh im luôn, vì giận quá nói không nổi.

Vĩ:

> Giờ em và vợ mặc đồ đôi luôn nè – đều hồng.
Em thấy tiện ghê.
Vợ không thấy vui. Em thì vui.

---

Ngày 15 – Khi mèo ghen

Cường:

> Hôm nay vĩ quay clip cover, fan thả tim mấy ngàn.
Ai đó còn comment “em cười xinh quá”.
Anh thấy tim mình cứng lại.
Đúng là bệnh ghen hơi nặng.

Vĩ:

> Mèo ghen dễ thương muốn xỉu.
Đứng khoanh tay trước cửa phòng, môi bặm, mắt liếc.
Em phải dỗ bằng hôn mới chịu tha.
(Công nhận dỗ kiểu này tốn sức thiệt.)

---

Ngày 18 – Cuộc gọi lúc nửa đêm

Cường:

> 2h sáng, vĩ gọi chỉ để nói “Em nhớ vợ”.
Trong khi nằm cách nhau 3 mét, vì cãi nhau trước đó.
Giận sao nổi.

Vĩ:

> Vợ nói “ngủ đi”, nhưng em biết vợ chưa ngủ.
Nên gọi thử.
Kết quả: bị mắng, nhưng nghe được tiếng cười khe khẽ bên kia.
Đáng lắm.

---

Ngày 22 – Ngày bình thường

Cường:

> Không có gì đặc biệt.
Em làm việc, vĩ thu âm, hai đứa im lặng mà bình yên.
Có lẽ hạnh phúc không cần phải ồn ào.

Vĩ:

> Em nhìn vợ ngồi làm, nắng chiếu qua cửa sổ lên vai.
Muốn ôm mà sợ phá mất khoảnh khắc đó.
Nên chỉ ngồi im, thấy tim cũng ấm.

---

Ngày 26 – Lỡ tay

Cường:

> Vĩ làm rơi hộp nhạc của anh.
Nứt nhẹ thôi, nhưng anh quý lắm.
Đã định la, mà thấy cậu ta mặt tái, sắp khóc.
Thôi, để mai tính.

Vĩ:

> Em xin lỗi cả tối.
Vợ không mắng, mà im lặng.
Im lặng đáng sợ hơn tiếng giận.
Em hứa sẽ học làm lại cái hộp đó, y như cũ, để tặng lại vợ.

---

Ngày 30 – Kết tháng

Cường:

> Một tháng trôi, vẫn có cãi, có dỗi, có thương.
Nhưng mỗi lần mở sổ ra đọc, lại thấy buồn cười.
Hóa ra hạnh phúc đôi khi… chỉ là biết người kia vẫn viết cùng mình.

Vĩ:

> Em định cuối sổ viết “cảm ơn vì vẫn thương em”,
Nhưng rồi nghĩ lại – không cần đâu.
Vì ngày nào vợ cũng đọc được điều đó, trong ánh mắt em rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip