Chiếc ghế trống

Chiếc ghế trống

Word count: ~1666

Tags: hơi xạo ke, hơi dễ huông, gần gũi, ít thoại, bromance, hơi sến

---

Lần cuối cậu đi buổi hoà nhạc một mình là khi nào?

Nếu hỏi Eddy câu này vào những năm về trước, có lẽ hắn sẽ trả lời tương đối nhanh. Hắn biết mình đã từng đi vô số buổi hoà nhạc "một mình" - cái kiểu mà có cả nhóm người đồng hành, nhưng thực ra thì chỉ có mình mình thôi ấy. Vì nhiều lí do: có thể nhóm bạn ấy quá đông khiến một người hướng nội như Eddy bị bão hoà, có thể vì họ thực sự đến nghe cho vui và không quá chuyên sâu về nhạc cổ điển. Đôi khi, Eddy cũng tự đến nghe một mình, nếu hắn thấy muốn học hỏi thêm hoặc thấy căng thẳng. Và việc có ai đó đi cùng thực sự không quá quan trọng. Cảm giác ở trong thính phòng lắng nghe bản nhạc mình yêu thích cũng đã đủ lôi cuốn hơn bất cứ điều gì rồi. Eddy không thực sự nghĩ mình sẽ cần ai đó "đồng hành" đến nghe cùng mình mới cảm thấy trải nghiệm ấy có ý nghĩa.

Nếu hỏi Eddy bây giờ, Eddy của mười năm sau, cùng một câu hỏi ấy, chắc chắn câu trả lời sẽ khó khăn hơn nhiều. Eddy sẽ phải vò đầu bứt tai - hắn không thể nhớ ra lần cuối mình đi một mình là khi nào nữa. Vì sao ấy hả... À thì vấn đề này dễ trả lời hơn, vì Eddy đã có một người bạn đồng hành. Eddy không đếm nổi số lần mình và Brett đi cùng với nhau đến buổi hoà nhạc nào đó - con số ấy không còn quan trọng đến thế nữa. Việc Brett và Eddy đi cùng nhau dường như đã trở thành một điều đương nhiên, một thói quen và cũng là một lẽ bình thường. Eddy lười thì Brett cũng chẳng muốn đi, mà Brett có việc thì hai người họ cũng sẽ huỷ hẹn, sang bữa khác mà thôi. Vì sao phải đi một mình và bỏ lại người kia khi có thể cùng đi với nhau chứ? Và vì lịch trình của họ dường như tương đồng, nên làm gì cũng có nhau.

Một điều mà Eddy luôn trân trọng với người bạn đồng hành này là, anh ấy cũng là một "tri âm". Một người chơi nhạc cụ, có kiến thức về âm nhạc cổ điển và sẵn sàng lắng nghe cũng như chia sẻ mọi quan điểm với Eddy mà không ngớ người ra, hay trố mắt nhìn rồi lắc đầu vì không hiểu. Một người đôi khi quá cuốn theo bản nhạc mà đôi mắt lim dim, ngả đầu xuống vai Eddy rồi lập tức bật dậy, xin lỗi rất nhẹ nhàng (và cũng rất đáng yêu). Một người sẽ cười khi Eddy nói một câu đùa về âm nhạc cổ điển, thậm chí còn có thể thả miếng lại cùng Eddy để hai người họ cùng cười chung. Một người hồ hởi chia sẻ những dự định về âm nhạc trong tương lai, phát hiện những ý tưởng mới khi hai người họ vừa bước ra khỏi thính phòng, khiến cho Eddy cũng rạng rỡ cả lên và gật gù bàn tán. Một người mà ngay sau đó có thể vui vẻ khoác tay Eddy bàn việc bữa nào đặt vé đi coi tiếp, và đó là một lời hứa hẹn chắc chắn, chứ không mơ hồ mờ mịt như những người bạn lúc có lúc không của hắn. Một người ngay sau đó bước cùng hắn về căn hộ của hai người, rôm rả trò chuyện tối nay ăn gì, coi phim gì, hay lên clip gì, một người bạn trung thành suốt cả hành trình chứ không phải là một đám đông lúc hợp lúc tan. Và Eddy chưa bao giờ nghĩ mình cần một ai giống như vậy trong đời, cho tới khi hắn gặp Brett. Năm tháng trôi qua và chiếc ghế cạnh hắn trong buổi hoà nhạc vẫn luôn là anh. Và điều đó thật đúng đắn, như thể chỗ ngồi đó nên thuộc về anh, nó chờ đợi anh ngồi ở vị trí đó, bên cạnh Eddy, luôn luôn là như thế.

Vậy nếu hỏi Eddy, đi một mình hay đi cùng nhau sẽ vui hơn?

"Đi cùng nhau." Và cùng Brett. Eddy không muốn thừa nhận rằng tất cả đã thay đổi khi có anh ở bên. Nhưng anh thật sự đã cho Eddy sống lại một lần nữa giữa thính phòng và giữa những giai điệu. Anh thật sự đã cho Eddy biết cảm giác khi có một ai đó đồng hành tuyệt vời như thế nào, dễ gây nghiện như thế nào so với việc cảm nhận nó đơn độc. Ở bên Brett, Eddy như tìm về đúng với đồng loại của mình, yên tâm, mở lòng và thoải mái hơn bao giờ hết. Ở bên Brett, Eddy dường như thấy việc đi hoà nhạc một mình dần trở nên vô nghĩa.

Vậy sau khi gặp và làm bạn với Brett lâu như vậy, có bao giờ cậu đi xem hoà nhạc một mình chưa?

À, có.

Đó là lần hiếm hoi, và cũng đã xưa lắm rồi, Brett đột nhiên đưa cho Eddy một tấm vé, và bảo rằng: Bạn tới một mình nhé, nếu cần thêm vé thì anh đưa cho.

Và đó cũng là ngày mà Brett biểu diễn, là một phần của buổi diễn đó, dưới cương vị một nghệ sĩ độc tấu vĩ cầm.

Eddy đã đi một mình. Hắn bước vào thính phòng, đơn độc, và cũng đã lâu rồi hắn chưa có cảm giác này. Nhưng kì diệu là chiếc ghế bên cạnh hắn vẫn trống, như chờ đợi một ai đó thích hợp. Hắn cười nhẹ, ngước lên nhìn người chơi vĩ cầm độc tấu của mình, đang vào vị trí. Anh nâng cây vĩ, vào tư thế, và những nốt nhạc đầu tiên của Mendelssohn Violin Concerto vang lên. Hắn nhắm nghiền mắt, rồi lại mở mắt trân trân, nhìn người đàn ông đang biểu diễn dưới ánh đèn vàng trên sân khấu. Dường như mới chỉ vài ngày trước, Eddy còn chuẩn bị cùng anh, nghe anh tập luyện và nhận xét. Dường như mới chỉ vài tiếng trước, anh còn ngồi bên cạnh Eddy trong taxi, tranh thủ ôn bài lại kĩ trước khi bắt đầu. Dường như chỉ vài phút trước, Eddy giúp anh vuốt phẳng lại vest, chỉnh lại cổ áo và tóc tai thẳng thớm, và ôm anh một cái khích lệ.

Và giờ thì anh nơi đó, làm chủ chính mình giữa dàn nhạc trên sân khấu. Mãi cho đến khi buổi hoà nhạc kết thúc, và dàn nhạc cúi chào khán giả. Chỗ ngồi bên cạnh hắn vẫn trống. Eddy nghĩ rằng tuy hắn đi một mình, nhưng hắn không cô độc. Hắn có một người bạn ở đây, một tri kỉ ở đây, toả sáng và lấp lánh trên sân khấu. Và bằng cách nào đó, ánh sáng ấy đã luôn hiện hữu bên cạnh Eddy, như luôn muốn đồng hành cùng hắn trong mọi buổi hoà nhạc, luôn bên cạnh phiền nhiễu hắn, không bao giờ để hắn phải cô đơn.

Sau khi thính giả vơi dần, Eddy thấy một bóng người đi đường vòng tới chỗ của mình, cầm theo cây đàn vĩ cầm vừa mới chơi xong. Hắn thấy người đó cười lỏn lẻn, ngồi xuống chỗ ghế trống bên cạnh hắn. Hắn có cảm giác chiếc ghế ấy đã thở dài, tựa như mãn nguyện vì cuối cùng đã có người thích hợp ngồi vào chỗ ấy.

"Không mời ai đi cùng à? Chán không?"

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ân cần đưa cho anh chai nước. Hắn không bao giờ chán, làm sao có thể chán khi nghe chính đồng âm của mình biểu diễn, rực rỡ và toả sáng hơn bao giờ hết. Và hắn đùa với anh vài câu, khiến anh cười khúc khích, đẩy vai hắn một cái. Hai người trò chuyện một lúc rồi mới đứng lên, ra về, và tiếp tục trò chuyện những chủ đề mà họ vẫn luôn làm sau mọi buổi hoà nhạc. Tựa như vừa rồi Brett đã luôn ngồi bên cạnh Eddy từ đầu buổi đến cuối buổi vậy.

Vậy trong tương lai, cậu vẫn sẽ đi cùng anh ấy trong tất cả các buổi hoà nhạc chứ?

Khó lòng mà biết được. 

Eddy sẽ trả lời như thế, và bao năm qua, hắn vẫn nghĩ như thế. Hắn không thể dự đoán được ngày mai như thế nào, tuần tới sẽ ra làm sao, dù cho hắn vẫn luôn cố gắng nghĩ về nó. Chuỗi đời hắn luôn là một bản lịch trình rất cặn kẽ, cho tới khi Brett bước vào, mọi thứ đều thay đổi một cách ngoạn mục và lắm những bất ngờ. Có nhiều điều hắn tò mò, nhưng riêng tương lai của anh và hắn thì hắn không muốn cố đoán trước. Nhiều lần, Eddy không thể phủ nhận rằng mình đã sợ hãi, khi anh bệnh, khi anh suy sụp, và hắn cũng đã từng sợ rằng hai người không còn chung chí hướng nữa. Tuy nỗi sợ ấy nhấp nhổm lắm khi, họ vẫn đi cùng nhau suốt mười lăm năm ròng. Có lẽ vì chính anh vẫn luôn kiên định, vẫn luôn ở cạnh Eddy. 

(Giống như chiếc ghế trống trong những buổi hoà nhạc, bầu không khí bên cạnh hắn vẫn luôn chờ đợi anh tới lấp đầy.) 

Eddy không muốn tưởng tượng về những điều xa xôi. Hắn chỉ cần biết là ngày mai, anh và hắn vẫn sẽ đi cùng nhau trong buổi hoà nhạc của Hilary Hahn, tháng tới, sẽ đi cùng tới buổi hoà nhạc của Ray Chen, và tháng sau họ vẫn sẽ hẹn nhau tiếp. 

----

end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip