11

Lúc trở về từ nhà Win cơ thể đã mệt lả đi, Bright bây giờ chỉ muốn mau tắm rửa rồi thay đồ, sau đó sẽ lên giường đánh một giấc cho thật đã, những chuyện không quan trọng sẽ để cho sau khi anh thức dậy giải quyết.

Nhưng sau khi đứng trước gương, cơn buồn ngủ bay sạch, vì anh không còn nhận ra chính bản thân trong gương nữa. Gương mặt không còn tí sức sống khi thả lỏng, cơ thể như không còn sức lực, có cảm giác như chỉ cần thả lỏng luôn cả cơ thể thì anh sẽ hẹo luôn mất.

Điện thoại trên giường reo lên làm cắt ngang hành động uốn éo cơ thể trước gương, Bright nhanh chân đến bắt máy.

"Alô, là em sao? Sao lại gọi cho anh?"

Nhưng đáp lại anh là một sự im lặng.

"Wan?" Bright có chút hoang mang.

"Anh..." Wan tận lực, cố kìm nước mắt giọng nói có chút nức nở.

"Xảy ra chuyện gì? Sao em lại khóc? Ai làm hại em sao?"

"...Tên đạo diễn giở trò với em..."

Nghĩ đến chuyện Wan đang gặp chuyện không lành khiến Bright lo lắng, anh không quan tâm liền cầm theo áo khoác, gấp gáp rời khỏi nhà. Nhưng khi ra khỏi cửa, đối diện anh là thân ảnh của một cô gái đang đứng ở trước sân nhà, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng Bright vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở của cô gái.

Cơn mưa đột ngột trút xuống, hạt mưa mang theo giá lạnh rơi lộp độp trên nóc nhà. Bright đi đến dùng áo khoác che người Wan, rồi dìu cô đi vào nhà.

Bright cau mày, thật sự không biết là chuyện như thế nào, chỉ là khi nhìn thấy Wan khóc thì tâm trí đều rối lên. Không phải, mỗi khi nhìn thấy một người nào đó bên cạnh khóc, tâm trí anh đều rối bời.

"Em ổn chứ... mau đi tắm rồi thay đồ nếu không em sẽ bị cảm" Bright ngồi bên cạnh, chỉ biết giục cô mau thay đồ.

"Không sao... em chỉ là hoảng sợ quá thôi" Môi Wan trắng bệch, từ lúc đến đây cho đến bây giờ, cơ thể cô luôn run rẩy.

Đến khi Wan từ phòng tắm trở ra, cô thấy Bright vẫn còn ngồi trên sô pha, cô không chần chừ chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh.

"Anh ơi..."

Bright đẩy đầu Wan ra, ngối đối mặt với cô "Em bảo là đạo diễn giở trò với em? Vậy thì hắn đã làm gì em!?"

Dưới câu hỏi của Bright, Wan ngập ngừng không nói, ánh mắt cũng tránh ánh nhìn của anh "Ừ thì... hắn ta..." Cô cúi đầu, hai tay vùi vào nhau "Hắn ta đụng chạm em, hắn muốn em đi ăn riêng với hắn, em bảo là không đồng ý nhưng hắn vẫn ép em"

"Rồi sau đó..."

"Em tức quá nên đã đấm vô cái mặt heo của hắn ta..."

Cái miệng hơi há ra của Bright không khép lại được trong vài giây cho đến khi Wan giật mạnh tay áo anh.

"Lý do em khóc khi đến đây là do em sợ,... hắn ta nắm chặt tay em để ép em đi cùng hắn ta"

Anh nhìn xuống đầu Wan đang tựa trên cánh tay mình, cô đang tựa vào người anh. Bright vươn tay xoa đầu cô, rồi sau đó đứng lên.

"Tối nay tạm qua đêm ở đây, có gì anh sẽ báo lại với trợ lý của em. Còn về việc của tên đạo diễn thì để cho công ty giải quyết, đừng lo nữa"

Wan gật đầu. Sau khi đợi Bright chuẩn bị chỗ ngủ, cô liền lên giường, bởi vì lúc nảy khóc quá nhiều nên hai mắt không còn mở lên được, chẳng bao lâu thì đã chìm vào giấc ngủ.

Còn Bright đêm nay sẽ ngủ ở sô pha.

Vài ngày sau, ngay khi mặt trời xuất hiện, thì lại đổ cơn mưa. Hạt mưa lất phất ngoài cửa kính, không hiểu sao anh chợt nhận ra mình đang nhớ đến bé ngoan nhà hàng xóm.

Chẳng biết từ bao giờ, bé ngoan nhà hàng xóm lại luôn chiếm trọn tâm trí anh như thế, bất kể là việc gì, hình ảnh bé ngoan đỏ mặt sau khi được anh thơm má lại  hiện lên, khiến anh chẳng thể tâm trung vào công việc.

Giờ thì anh đang lái xe để đón Wan từ trường học về. Cần gạt nước xoay trái xoay phải, và mỗi lần kính xe được làm mới là gương mặt ngại ngùng của bé ngoan nhà hàng xóm lại một lần hiện lên trong tâm trí Bright.

Bãi đậu xe của trường đại học không cho phép xe cá nhân ngoài trường vào, Bright đỗ xe gần trường, một tay cầm ô, tay kia vặn chìa khóa xe đi vào khuôn viên trường. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun thoải mái và quần thể thao, anh xắn chúng lên một chút để tránh làm ướt ống quần, tóc không vuốt sáp, nhìn mình trong hình ảnh phản chiếu qua cửa kính ô tô, anh gần giống như một sinh viên đại học.

Wan vẫn còn trong giờ học, Bright cũng không vội, tay cầm ô đi vòng quanh nhà trường. Khi đang đi lòng vòng, anh nghe thấy tiếng chuông báo hết giờ ra khỏi lớp, và những chiếc ô sặc sỡ trước cửa tòa nhà giảng dạy lần lượt được bật lên. Những người không có ô thì dùng cặp che trên đầu, nói chuyện theo cặp và ba người, vui vẻ vừa chạy vừa nói.

Bright chợt có một linh cảm mạnh mẽ. Anh dừng lại, nghển cổ nhìn từng đứa trẻ một. Anh luôn nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy bé ngoan nhà hàng xóm, và bé ngoan đó sẽ nói rõ rằng cậu không mang theo ô.

Bright rướn cổ xem một lúc lâu, cổ anh đau nhức vì rướn lên nhưng anh không thấy Win. Sau khi quan sát một lúc, anh nhận ra rằng đây không phải là linh cảm, mà chỉ là anh đang mong đợi.

Thật ra Wan và Win học cùng một trường, bởi vì Wan yêu diễn xuất nên đã tham gia công ty và làm diễn viên, vì thế nên lịch học của cô không đồng đều. Wan đã là sinh viên năm ba, còn Win thì chỉ là sinh viên năm nhất, tính theo tuổi tác thì Wan chỉ lớn hơn Win có hai tuổi.

Anh đứng bên sân, cho đến khi tất cả học sinh tan học về hết, anh vẫn đứng đó. Đứng mãi, mưa cũng tạnh, Bright cất ô, hất nhẹ những hạt mưa rơi xuống rồi bước vào sân tập thể dục. Vẫn không có tin tức gì của Wan, nên anh nghĩ đến việc sẽ vào xe để chờ cô.

Khi rẽ vào một góc và đến lối vào của phòng tập thể dục, Bright va phải Win. Cậu nghiêng đầu, giữ cán ô, với một vài cuốn sách dưới cánh tay kia, gõ nhanh điện thoại bằng tay còn lại.

Vì mải nhìn điện thoại nên cậu không để ý đến Bright, vừa bấm vừa dừng lại trên đường, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, như thể đang kiểm tra tin nhắn vừa bấm.

"Ồ, mưa tạnh rồi" Bright nói với cậu.

Win phớt lờ anh, đứng trước mặt anh với chiếc ô trên tay, có lẽ cậu không nghe thấy, có lẽ cậu nghe thấy nhưng không cảm nhận được rằng anh đang nói với mình.

"Win" Bright nói lần nữa "Mưa tạnh rồi"

"A?" Cậu bé ngẩng đầu lên khi nghe thấy tên mình, chiếc ô lớn màu đen mất đi lực, từ từ định trượt xuống khỏi vai cậu. Bright đưa tay nắm lấy cán ô, Win lại quay đầu nhìn chiếc ô, nhìn Bright lấy ô của chính cậu đi, đóng lại rồi đưa cho cậu.

"Mưa tạnh rồi" Bright nói.

Win cầm lấy ô, không nói, vẫn hơi cau mày, chỉ nhìn Bright.

Bright nhướng mày "Em không nhớ anh sao?"

"Không" Win nói, lông mày hơi giãn ra.

"Ơ kìa"

Win vừa định nói thì điện thoại trên tay cậu bắt đầu reo không ngừng. Các thông tin nhắc nhở lần lượt xuất hiện, cậu nhíu mày cúi đầu nhìn.

"Bạn gái à?" Bright căng thẳng hỏi.

"Không" Win nói.

"Vậy thì..." Bright trầm ngâm một lúc "Bạn trai?"

Win ngẩng đầu nhìn Bright "Đúng rồi"

Bright cười một mình "Anh tưởng em không hẹn hò"

Win lại cúi đầu xem tin nhắn "Là Mix" Cậu lại cau mày.

Bright cuối cùng cũng hài lòng, anh đã hiểu "Bạn trai, bạn thân là con trai"

Win lại ngẩng đầu lên nhìn anh "Sao anh lại đến đây?"

Thật ra thì trong lòng của Win lại có hy vọng rằng, Bright đến trường là để đón cậu, nên câu trả lời của Bright khiến Win có chút mong đợi.

Cơn mưa vừa tạnh bây giờ lại nặng hạt, Bright bung chiếc ô của mình lên che cho hai người, anh mỉm cười, kéo Win sát vào người mình.

"Đến để đón bé ngoan đi học về"

____________________

Nửa tháng ra được 1 chap, mà thấy 1 tháng rồi mới ra chap được...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip