1.
Đó là một ngày mưa tầm tả nếu không muốn nói là cơn mưa chết tiệt ấy cứ như ông trời đang muốn khóc cạn nước mắt vậy. Và cũng vì thế mà chiếc áo khoác măng tô màu xám yêu dấu của Win bị ướt quá nửa. Win chỉ biết lẩm nhẩm vào lúc ấy rằng "Thật tệ quá!". Cậu vừa bước vào một quán cà phê nhỏ nằm trên một góc phố nhỏ giữa lòng Bangkok. Ngay lập tức mùi bánh mì nướng và mùi cà phê đã khiến cho chàng trai trẻ sôi sục cả lên.
Quán không lớn lắm nhưng cảm giác lại ấm cúng lạ thường, tông nâu gỗ là tông chủ đạo, những hàng ghế dài bọc da màu xanh xếp ngay ngắn và thẳng tắp. Chàng trai trẻ nhẹ nhàng ngồi vào một chiếc ghế đối diện cửa sổ vừa nhanh nhảu lấy một đống giấy tờ ra xếp ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ. Bất chợt một tấm menu được đặt nhẹ trước mặt cậu, lúc ấy ánh mắt cậu chỉ đơn giản vội lướt qua một hàng dài những thức uống lạ mắt mà chắc chắn cậu không biết chúng là gì và cũng chẳng bao giờ quan tâm. Vì sở thích của cậu là trà, không phải là cà phê. Vội vàng gọi đại một món trong thực đơn có tên là 'Cappuchino' rồi trở lại với việc tập trung vào mớ giấy tờ hỗn độn.
Khi ly cappuchino nóng hổi còn vươn khói nghi ngút tạo thành một làn sương mờ nhạt với một hình trái tim được vẽ cầu kỳ trên đấy thế nhưng ánh mắt cậu lại tập trung vào một vật thể khác đang nằm dưới ly cà phê kia. Đó là một tờ giấy được viết thật cẩn thẩn, nét chữ mềm mại nhưng vẫn nhận ra được sự mạnh mẽ. Từng dòng chữ ấy khiến cậu bỗng bối rối và đỏ bừng cả mặt
'Anh chàng bận rộn mặc áo măng tô xám, tôi hy vọng mình không làm mất nhã hứng của cậu với đống giấy tờ khô khan kia nhưng tôi hy vọng có thể được làm quen với cậu. Tôi tên Bright và số của tôi là....'
Đó là lời tán tỉnh tệ hại nhất mà Win từng gặp, lúc ấy thật ra cậu chỉ là có chút tò mò và tính ném phăng mẫu giấy đi như mọi khi. Nhưng khi ngước nhìn người phục vụ vừa mang ly Cappuchino ấy đến, tim Win bỗng đập dồn dập. Những đường nét nam tính với cái nhìn trưởng thành, thân người cao ráo cùng mái tóc nâu tối màu, tất cả những gì về con người ấy đã mê hoặc Win mất rồi. Anh nhìn cậu mỉm cười dịu dàng, trong một khoảnh khắc ấy thôi cũng khiến cậu cảm thấy khó thở và tự hỏi trông mình có kỳ cục lắm không.
Trong một ngày tệ hại, Win lại gặp gỡ định mệnh của đời mình.
—————————————————————————-
Win như bừng tỉnh khỏi cơn mê khi cảm giác tê chân đang khiến cậu thấy nhức nhối. Khẽ dụi mắt rồi cậu nhanh chóng tập trung vào màn hình máy tính để cố mà hoàn thành nốt công việc còn đang dang dở. Làm luật sư văn phòng ở một công ty không tệ nhưng vắt kiệt sức lao động trí óc một cách kinh dị. Không rõ tại sao chính cậu lại mơ về ngày đầu gặp mặt của cả hai nữa. Sau buổi gặp mặt lần đầu ấy, cả hai nhanh chóng rơi vào mối quan hệ lãng mạn. Lúc ấy, Win vẫn còn là sinh viên ngành luật và Bright học về chính trị. Họ may mắn sống trong một xã hội chấp nhận mối quan hệ giữa hai người đồng giới như một điều hiển nhiên. Quả là một giấc mơ không tưởng.
Nghĩ đến đó cũng đủ khiến cậu nhếch miệng nở một nụ cười hạnh phúc. Và ngoài ra còn có....
"Cái này của em! Ai cho phép chị lấy nó!"
"Thôi ngay đi! Em luôn lấy đồ của chị và làm hỏng nó! Lần này chị không nhượng bộ nữa đâu"
"Trả đây! Đây là của em!"
"Của chị!"
.....
À thì cuộc sống hậu hôn nhân rất vui nhưng cũng gặp không ít phiền toái. Điển hình là cuộc cãi vả lúc này của cặp sinh đôi luôn mang đến rắc rối này. Win thở một hơi dài và đứng dậy hướng về phòng của các con mình. Khi mở cửa khung cảnh còn tệ hơn những gì mà người cha trẻ này có thể tưởng tượng được, gối bông la liệt khắp nơi, hai đứa trẻ đang túm tóc nhau vật qua vật lại chỉ vì một món đồ chơi nào đó. Khuôn mặt cậu bỗng chốc tỏa ra sát khí cực mạnh khiến hai đứa trẻ ngừng ngay cuộc chiến để hướng mắt về vấn đề mới mà chúng sắp phải đối mặt.
Chúng nhanh chóng xếp thành một hàng và hướng ánh nhìn xuống đất, gương mặt cả hai tái mét chỉ vội lấm lét nhìn nhau, giờ thì trong đứa nào cũng ngoan ngoãn như cún con bị hắt hủi. Sự thật thì đôi khi 'Cha' đáng sợ hơn 'Ba' rất nhiều, đó là điều mà cặp song sinh gật gù cùng đồng ý.
Giọng Win lạnh hơn băng, vừa nhìn vào đống bừa bộn vừa nhìn các con mình với ánh nhìn nghiêm nghị nhất có thể:
"Kimhan! Mai! Giải thích hay muốn cha kỷ luật cả hai rửa chén một tuần."
Kimhan là đứa nhanh nhảu lên tiếng để chiếm ưu thế nhưng đôi khi Mai thừa nhận cùng là chị em song sinh với nhau nhưng cũng cảm thấy xấu hổ vì sự ngu ngốc của em mình:
Là do bà chị chết dầm này cả! Không phải lỗi của con.
Vừa nghe xong, chân mày Win vội nhướn lên một đường cong thể hiện sự cực kỳ không hài lòng chút nào, đôi mắt đen ấy trông còn nghiêm khắc hơn cả lúc nãy.
"Chết dầm? Con học từ đó ở đâu vậy hả, Kimhan?"
"Con..con..."
Thở một hơi dài để bình tĩnh, Win quỳ xuống bên cạnh đứa con trai thân yêu của mình. Mai là một cô bé xinh đẹp, Kimhan là một cậu bé dễ thương. Đâu đó trong chúng đều có nét gì đó rất giống ba chúng – Bright. Quan trọng hơn là cả hai đều là kết tinh tình yêu của cậu và anh sau khi kết hôn. Đó là món quà tuyệt vời mà ông trời đã ban tặng cho cả hai người đàn ông. Cũng nhờ vào việc Nani tình cờ nghiên cứu được một loại thuốc có thể khiến đàn ông có thể có con với nhau. Nghe tuyệt vời đấy chứ! Thế nhưng mà trải qua thời kỳ mang thai lại vô cùng chẳng khác nào phim kinh dị, Win gần như bỏ ăn còn Bright phải thường xuyên ở nhà chăm sóc cậu. Mỗi bước đi, mỗi việc làm, ngay cả việc xuống cầu thang cũng là do anh bế cậu. Gigie thì suốt ngày sắm sửa quần áo đẹp cho trẻ nhỏ khi vừa nghe tin là song thai một trai, một gái. Tuy rằng sức khỏe yếu hẳn nhưng ít nhất cậu đã vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy hai đứa trẻ chào đời. Và Win chưa bao giờ hối hận vì điều đó.
Cậu nhẹ nhàng xoa đầu của Kimhan và ôm Mai vào lòng. Cô bé nhỏ mỉm cười khả ái khi được rúc vào lòng cua cha mình cảm nhận từng hơi ấm lan tỏa của tình thân. Điều này thật tệ nhưng giả vờ đáng sợ như Bright với bọn nhóc là điều cậu không có tí năng khiếu nào cả.
"Cả hai đứa đều là báu vật của cha. Nhưng Mai là chị con và cũng là công chúa của cha. Còn con, Kimhan! Con là con trai cũng là siêu nhân như trong những câu chuyện con thích mà phải không? Đã là siêu nhân thì phải biết rõ đúng sai và nhường nhịn người khác chứ. Cha và chị Mai sẽ có ngày cần một siêu nhân anh dũng như con bảo vệ. Cha biết là đôi khi người lớn dùng những từ rất xấu nhưng con không được học theo. Cha không thích điều đó, hứa với cha là con sẽ không nói như vậy nữa nhé!"
Cả hai ngước đôi mắt long lanh nhìn vào cha chúng mà gật đầu, nói đồng thanh với nhau:
"Vâng ạ!"
Win uể oải trở về phòng ngủ sau khi đã ru ngủ cặp song sinh rắc rối nhưng vô cùng đáng yêu của mình. Mặt cậu bỗng chốc thẹn quá hóa giận, đỏ bừng cả lên khi nhìn ai đó đang cười ha hả không ngớt đứng ở trước cửa phòng ngủ. Cho dù năm tháng cũng chẳng khiến sức hút của chồng cậu giảm đi tí nào, hẳn là thời gian còn khiến nó thêm quyến rũ hơn. Anh mặc một bộ vest với cà vạt trong tay, nhìn cũng đủ biết là vừa tan ca. Sống với nhau đủ lâu nên cậu hiểu là anh lại sắp trêu chọc cậu điều gì đó.
Người kia nghiêng đầu một bên, dựa người vào tường. Mái tóc nâu rối xù, áo sơ mi cởi vài nút đầu, dáng vẻ có chút hoang dã này khiến Win cảm thấy nóng bừng. Cậu không dám đối diện thẳng mặt với anh nên đành nhìn chỗ khác nhưng tay anh nhanh chóng nâng cầm để hướng ánh nhìn cậu thẳng vào gương mặt đang nhếch lên cười một cách xảo trá:
"Nếu Mai là công chúa, Kimhan là siêu nhân vậy chồng của em là gì?"
"Tên dở hơi!"
"Em đang làm cho tim của chồng em bị tan nát thành ngàn mảnh.."
Win lờ đi gương mặt giả vờ đáng thương của ai đó. Tập trung đi thẳng về phía trước và tỏ vẻ thờ ơ. À nhưng làm cách nào mà mọi chuyện đơn giản như vậy. 'Tên dở hơi' chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu dễ dàng. Đúng y như dự đoán, vừa đi được vài bước ai kia đã bế cậu theo kiểu cô dâu và hướng về phòng ngủ.
Mặt cậu đã đỏ đến tưng bừng cả lên, chân cậu đạp loạn xọa với hy vọng sẽ được thả xuống. Dù có bao lâu đi chăng nữa, những chuyện kiểu này luôn khiến cậu chẳng thể quen nổi. Người kia vẫn cười, nhưng trong mắt Win là theo một cách khốn nạn. Anh ta cười tươi như hoa, như thể anh ta là một đứa trẻ vừa được ông già Noel tặng quà.
"Thả em xuống! Lỡ như bọn nhóc thấy thì sao? Thả xuống ngay! Thả xuống ngay! Em còn công việc chưa xong...."
Trước khi cậu kịp nói xong thì một đôi môi khác đã nhanh chóng khóa chặt miệng cậu lại. Ban đầu, Win còn có chút chống cự nhưng lưỡi của Bright chiếm ưu thế khiến cậu hoàn toàn bị áp đảo. Tay anh vừa bế cậu vừa vội vàng đóng chặt cánh cửa phía sau. Nhịp thở của cả hai trở nên hỗn loạn, một cảm giác mềm mại khiến cậu nhận ra Bright đã dịu dàng đặt mình xuống giường.
Một tiếng ré lên khi cậu nhận ra anh đang cắn nhẹ vào tai mình và liếm nó bằng lưỡi. Tay cậu vô thức cởi chiếc áo vest ấy và dừng một nhịp khi cảm nhận được anh đang liếm thân hình nhỏ bé của cậu dài từ tai đến cổ. Chưa kịp phòng bị thì một vết cắn nhẹ vào cổ khiến cậu phái 'Á' lên, đôi bàn tay nhỏ bé bỗng bị Bright nắm chặt, năm ngón tay đan xen vào nhau.
Liên tiếp từng vết cắn khác dài từ cổ đến vai khiến cậu bất lực cam chịu dục vọng đang dâng trào của mình.
"Anh...làm...gì...vậy?"
Thề rằng cậu cũng không nhận ra nổi đây là giọng của mình nữa rồi. Anh vùi mặt vào cổ cậu, cắn nhẹ một cái và lạnh lùng lên tiếng:
"Anh ghét cái cách mà những người khác nhìn em! Đây được gọi là đánh dấu chủ quyền. Anh mãi yêu em!"
Sau đó thì Win lại biết thêm một sự thật nữa là cơn ghen tuông của Bright có khả năng làm sập cả giường!
---
1:50pm
08.03.2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip