Chương 14

Bright Vachirawit.

Nếu một ngày nào đó khi tôi tỉnh dậy, mặt trời kia vẫn chói chang như cũ, một ngày vẫn trôi đi 24h, còn người tôi muốn gặp nhất lại biến mất. Tôi tự hỏi liệu rằng khi ấy mặt trời với tôi có còn đủ sáng, một ngày với tôi có còn đủ dài hay tôi có còn đủ niềm tin để tiếp tục sống hay không ?

Tôi chưa từng biết câu trả lời. Nhưng với tôi trải qua từng đấy chuyện đã là quá đủ.

.

.

.

.

Tỉnh dậy khi ngoài trời vẫn nhuộm đầy một màu đen kịt, trong căn phòng tối chỉ tồn tại duy nhất một chút ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ bên cạnh giường. Tôi không phân biệt nổi lúc này đã là khi nào.

Nhưng tôi lại cảm nhận được hơi ấm, bàn tay tôi đang nắm lấy một bàn tay khác. Nghiêng người một chút, hình ảnh em ấy đang mệt mỏi gục xuống giường liền hiện rõ trong mắt tôi.

Win hướng mặt về tôi, hai mắt nhắm chặt chìm sâu vào mộng. Tư thế nằm gục này nhìn thôi tôi cũng thấy đau hết cả lưng, nhưng có vẻ người này đã quá kiệt sức để chú ý đến việc này. Tôi nhìn ra sự hốc hác trên khuôn mặt mình, em ấy có lẽ đã nhiều lần mất ngủ rồi, quầng thâm đen thế kia cơ mà.

Tôi ngồi dậy, bàn tay trái được nắm lấy không hề nhúc nhích. Cảm giác cơ thể vẫn mệt mỏi như vậy, cơ thể đã lâu không hoạt động vừa nhức vừa khó chịu.

Người bên cạnh vẫn ngủ say như chết, tôi đưa tay lại gần nhẹ nhàng, cẩn thận vuốt đi vài cọng tóc mái lất phất trên trán. Nhưng mái tóc dày của tôi vốn đã chẳng nghe lời, vừa vuốt lên nó lại rơi xuống, xem ra em ấy cũng chẳng chịu đi cắt tóc giúp tôi nữa.

Tôi sờ nhẹ lên khuôn mặt, vốn nhìn mãi chính mình trong gương cũng thành quen, không biết vì sao lúc này tôi lại muốn nhìn em ấy mãi. Có lẽ là vì tôi biết ẩn sâu trong thân thể tôi là một người khác.

Hoán đổi linh hồn. Nực cười thật đấy !

Tỉnh dậy và thấy mình trong một thân thể khác, vốn tưởng như chỉ có trong phim ảnh cuối cùng không ngờ có ngày tôi sẽ trải qua điều tương tự.

Nếu là khi trước, có lẽ chính tôi cũng không biết bản thân sẽ đối mặt với Win thế nào nữa. Để em ấy chiếm thể xác của tôi, và tôi mắc kẹt trong chính cơ thể em ấy. Sẽ còn điều gì tồi tệ hơn sao ? Tôi sẽ dùng những miệt thị để nói với em ấy, tôi và Win sẽ đối đầu với nhau và chắc chắn một trong hai sẽ tổn thương lẫn nhau.

Chỉ là bây giờ đã khác, tôi biết người trước mặt trong giây phút cận kề nguy hiểm đã bảo vệ tôi. Tôi không biết vì điều gì mà tôi và em ấy bị biến đổi như thế này nhưng tôi phải gạt bỏ hết cảm giác lúc trước mà bắt đầu đối xử với em ấy tốt hơn.

Cảm động cũng được mà trả ơn cũng được, tôi và em ấy bây giờ không ai nợ ai.

Bàn tay tôi nắm thật chặt tay em, tôi cảm nhận được người em ấy bất chợt lại run nhẹ, vì quá lạnh hai lông mày khi ngủ của Win cũng vô thức nhíu lại. Tôi nhìn xung quanh mãi vẫn không biết tìm đâu ra romote để giảm điều hoà. Cuối cùng tôi tháo rời ống kim truyền nước ra khỏi tay phải, bằng một tay tôi cố gắng đắp chăn lên người em ấy.

Cảm nhận được chút ấm áp, cả người Win liền thả lỏng, đôi lông mày liền giãn ra thư thái, giấc ngủ càng thêm an giấc. Tôi mỉm cười, bàn tay trái tôi nắm tay em càng thêm chặt.

Bỗng dưng tôi lại thấy chính mình khi ngủ cũng rất dễ thương không kém gì ai kia. Hoặc có lẽ chỉ là tôi đang nhìn thấy ai kia trong thân thể tôi mà thôi.

"Ngủ ngon một chút." Tôi thì thầm, lời nói chứa biết bao quan tâm chỉ đủ cho hai người biết. Người đang ngủ cũng nhẹ mỉm cười như là đáp lời của tôi. Tôi biết Win chỉ là vô thức như thế, không biết là em ấy đang mơ đến điều gì mà cười hạnh phúc như thế nữa ?

.

.

.

.

.

Win Mentawin.

Tôi đã mơ, mơ một giấc mơ thật dài. Tôi quay trở lại những năm trước kia, trong bộ trang phục trung học quen thuộc. P'Bright đứng trước mặt tôi, là hình ảnh của anh ấy trong quá khứ mà tôi chưa từng biết tới.

Rõ ràng lúc này chúng tôi vẫn chưa gặp nhau, anh và tôi chỉ là người xa lạ, anh có cuộc sống của anh còn tôi vẫn chỉ là đứa nhóc chưa tốt nghiệp hết trung học. Nhưng tại sao lúc này khi đứng trước mặt một người xa lạ như tôi anh lại có thể cười như thế ?

Nụ cười anh ấy tỏa sáng như cái lần đầu tôi gặp anh, nó mở ra trong trái tim tôi hàng ngàn cánh cửa, cũng vì thế tôi mới dại dột khi lỡ chân bước vào. Tôi không thoát ra khỏi được nụ cười đó, cũng tự mình biết được chính mình có thể sẽ bị nhốt trong đây mãi mãi.

" Cậu là ai thế ?" Anh ấy hỏi tôi.

" Không là ai cả..." Tôi nhìn sâu vào đôi mắt anh, nói là lời thật lòng chua xót.

" Với P'Bright em không là ai cả..."

"Vậy tại sao tôi lại ở trong giấc mơ của cậu." Anh ấy khó hiểu nhíu mày. Hình ảnh P'Bright của trước kia bây giờ đang sống động thế nào trước mặt. Bản thân tôi đã từng mơ tưởng, nếu có thể gặp anh trước vài năm thì không biết tôi và anh sẽ thế nào đây ?

Chỉ là bây giờ nghĩ đến có lẽ cũng sẽ không có việc gì thay đổi. Anh ấy không yêu tôi cũng đâu phải tôi gặp trước anh vài năm là có thể thay đổi.

" P'Bright ở trong giấc mơ của em...có lẽ là vì em đã cầu xin thần linh rất nhiều." Trái tim vẫn ầm ĩ đau như thế. Tôi mỉm cười với anh, cố gắng ngăn cho nỗi buồn ngập tràn trong mắt. Nếu đây thật sự là giấc mơ thì anh có thể ôm lấy tôi không ? Tôi có thể nắm lấy tay của anh không ? Tôi cũng muốn được anh ôm lấy, muốn được anh hôn lên môi mình.

"Cậu nói dối."

"Chuyện gì ạ ?"

"Cậu không phải là "không ai cả"

"..."

" Vậy với P'Bright...em là ai ?" Tôi nhìn anh với cái nhìn đầy mong chờ.

" Win..."

"..."

"Cậu là Win của tôi."

Giật mình tỉnh dậy, trong đầu trống rỗng một mảng. Nhìn quanh mới phát hiện trời đã sáng từ bao giờ, tôi ngồi dậy, chiếc chăn choàng trên lưng cũng thuận đà rơi xuống.

Lúc này mới nhận ra P'Bright không biết đã tỉnh từ khi nào. Anh ấy ngồi trước mặt tôi, trông người hoàn toàn tỉnh táo, anh ấy dựa lưng vào thành giường, trên tay là chiếc điện thoại của tôi hay chính xác hơn là của anh ấy mà tôi vẫn mang phòng hộ trong túi. Có vẻ anh ấy đã tỉnh dậy từ rất lâu.

" Dậy rồi sao ?" Anh nói. Tôi gật đầu, lời nói không thể thoát ra khỏi cuống họng.

P'Bright đưa ánh mắt từ trong điện thoại sang tôi. Không còn dấu hiệu hoảng loạn của anh ấy đêm trước. Người trước mặt tôi dường như không có chút gì bất ngờ, ánh mắt anh ấy đã thay đổi hoặc một thứ gì đó mà tôi vẫn chưa thể định nghĩa.

Tôi cử động nhẹ tay phải, chợt nhận ra bàn tay tôi vẫn được anh nắm lấy. Tôi nhìn tay mình được anh nắm như nhìn phải vật thể lạ. Chuyện này có thể sao ? Tôi đang nắm tay anh ngay cả khi anh đã tỉnh lại từ sớm.

Bàn tay tôi nhúc nhích, không biết nên tiếp tục thế nào, tôi nên phớt lờ nó hay nên chủ động rút khỏi bàn tay của anh ấy ? Nhưng tôi biết bản thân tôi vẫn thích lựa chọn đầu tiên hơn rất nhiều.

Tôi đánh ánh mắt về phía anh, nhận ra anh ấy cũng đang nhìn tôi. Tôi giật thốt, cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm nghị không đổi đó tôi vẫn chủ động rút tay mình ra khỏi.

"P'Bright..." tôi hắng giọng, vừa nhìn anh vừa cố gắng lựa chọn lời nói phù hợp.

"Anh không có gì muốn hỏi hay sao ?"

"Về chuyện gì ?" Anh hỏi lại tôi.

"..." Giả ngốc sao ?

"Có thấy đói bụng không ?" Một câu hỏi tôi chưa từng nghĩ sẽ được anh hỏi ngay tại lúc này.

Không phải anh ấy nên tức giận sao ? "Tại sao tôi với cậu lại thế này ?", "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?". Đó không phải là những câu anh nên hỏi thay vì quan tâm đến việc bây giờ tôi có đói hay không sao?

"P'Bright...anh.."

"Tôi đói bụng rồi." Lời còn chưa nói hết đã bị anh cắt ngang.

"Nhưng mà.."

"Tôi muốn ăn ngay bây giờ."

"Nhưng bác sĩ vẫn chưa kiểm tra lại sức khoẻ cho anh cơ mà ?"

"Họ đã làm rồi."

"Khi nào cơ ?" Tôi nhíu mày thắc mắc.

"Sáng hôm nay thôi, vài tiếng sau khi tôi tỉnh lại."

Tôi nhìn quanh, phát hiện đồng hồ treo tường đã điểm bảy giờ sáng. Lúc này anh ấy đói bụng cũng phải, nhưng nhìn quanh phòng tôi cũng không thể kiếm được thứ gì đủ dinh dưỡng cho anh ấy.

"Ở đây không có thức ăn, em đi mua về cho anh nhé." Tôi quên mất nội dung những chuyện cần nói là gì, lúc này trong suy nghĩ chỉ nghĩ được việc anh đang đói bụng mà thôi.

" Không cần đi mua. Đi cùng nhau đi, tôi và cậu xuống nhà ăn của bệnh viện."

"Nhưng đồ ăn ở đó rất khô, không đủ dinh dưỡng với bệnh nhân như anh đâu." Tôi nói lại, cảm thấy không đủ tin tưởng với thức ăn ở nhà ăn bệnh viện. Tôi còn nhớ rõ lần trước tôi đã ăn món ăn tệ như thế nào, món thịt vừa cứng vừa khô, mới nghĩ đã thấy dạ dày quặn thắt.

"Ở đó có phục vụ cháo trắng, tôi đã hỏi qua rồi."

"Nhưng..." Tôi muốn cãi lại anh, nhưng ánh mắt anh kiên định nhìn tôi như thế. Bản thân cũng tự biết khả năng anh ấy chịu nghe lời tôi là 5% rồi.

"Thân thể anh đã hoàn toàn khỏe rồi sao ?" Tôi hỏi lại như muốn đảm bảo người trước mặt hoàn toàn có thể rời phòng bệnh

"Chưa, hai chân tôi rất tê, cả người yếu ớt rất mệt mỏi." Anh ấy đáp, biểu cảm lại không chút gì tức giận về thân thể yếu ớt này của tôi.

"Vậy anh cứ ở trên giường vậy, em sẽ đem lên đây cho anh cũng được."

"Không cần đâu."

Anh chỉ về phía góc phòng, nơi có chiếc xe lăn đã để sẵn ở đó.

"Cậu đẩy tôi đi." Anh nói.

Đẩy anh ấy sao ? Anh ấy đang nói giỡn với tôi phải không ?

"Nếu anh đói thì em sẽ đi mua nhanh thôi không cần phải..."

"Không muốn."

"Tôi muốn cùng cậu ăn sáng bên ngoài."

"..." Đừng ai đánh thức tôi dậy, tôi biết bản thân mình có lẽ chỉ là đang mơ mà thôi. Lời này anh nói là sao đây ?

.

.

.

.

👉🏼🌟👉🏼💬

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip