Chương 35
Win Metawin.
Có một bộ phim tên là "Good day", tôi rất thích xem. Xem đi xem lại chắc cũng đã hơn chục lần, mỗi lần xem đều khiến tôi cảm giác như quay lại lần đầu tiên xem nó. Nam chính và nữ chính cuối cùng cũng chẳng thể bên nhau, nữ chính thì lấy người khác còn một mình nam chính lại ôm mối tình đơn phương hơn mười năm đi đến lễ cưới của người mình yêu.
Trong suốt cả một bộ phim này cả hai người chỉ liên lạc với nhau qua chiếc điện thoại. Mỗi ngày gọi đến mở đầu đều là câu: "Thời tiết bên cậu thế nào ? Trời có trong xanh không ?"
Mặc dù ở nơi nam chính sống ngày nào trời cũng âm u, mưa gió nhưng đáp lại bên đầu dây bên kia vẫn là một câu "Trời rất đẹp, cậu vừa gọi đến nắng liền làm tớ thấy chói mắt."
Tôi hiểu câu nói này, mà với tôi nó còn là một câu tỏ tình còn lãng mạn hơn cả lời yêu. Bởi vì có cậu nên thế giới xung quanh tớ ngập nắng, mọi thứ đều trở nên tươi đẹp.
Lúc trước tôi và P'Bright cũng từng cùng nhau xem bộ phim này một lần, chỉ là chưa đến nửa đoạn thì anh ấy đã ngủ mất. Lời nói tỏ tình kia coi như là chủ ý tôi muốn anh nghe thấy cuối cùng cũng không có dịp. Nói đi nói lại tôi và anh không thể thành đôi xem ra cũng là do định mệnh vậy.
Ngày thứ sáu từ khi tôi và anh tách ra, chúng tôi đã bắt đầu hoạt động riêng lẻ. Mọi thứ lại trôi nhanh đến không ngờ, cứ tưởng tôi sẽ chẳng có mấy hoạt động để làm. Vì hầu như lịch trình của chung lúc trước vẫn là vì sự có mặt của P'Bright, vậy mà tôi lại nhận được một bộ phim mới, quảng cáo, chụp ảnh gì cũng có đủ.
Nhưng cảm giác lạ lẫm này, tôi vẫn phải tập làm quen với nó. Không có P'Bright mọi thứ đều khiến tôi như một đứa trẻ lần đầu đến trường.
Tôi nằm trên sofa, thân thể mệt mỏi như bị rút kiệt sức. Trên TV vẫn đang chiếu đến phân cảnh nam chính và nữ chính khi còn nhỏ vẫn là những người bạn nhà bên. Tâm trí muốn tiếp tục theo dõi bộ phim, nhưng một phần nào đó tôi lại không thể chú tâm nỗi.
Tôi lấy điện thoại, nhàm chán lướt. Ngoài trời chỉ có một màu xám xịt, cơn mưa dai dẳng đã xuất hiện từ sáng đến giờ làm tôi cũng không muốn rời khỏi chiếc sofa mình đang nằm.
Tôi bỗng thấy nhớ mùi biển Phuket, ánh nắng lúc bình minh, sóng biển xanh mướt và chúng tôi của buổi tối đêm hôm đó. Mọi thứ bỗng chốc lại như cuốn phim quay chậm, từ từ chạy trong đầu tôi. Và bây giờ tôi còn cảm thấy nhớ P'Bright hơn cả.
Ánh mắt tôi nhìn đến chiếc hộp trên tủ. Trong đó có chiếc điện thoại và nhẫn anh đã trao cho tôi. Nói cho chính xác thì đó chính là toàn bộ hồi ức hạnh phúc mà tôi đã lưu lại khi tôi và anh hoán đổi thân thể. Mỗi ngày trôi qua cho dù là vui hay buồn tôi đều lưu trong chiếc điện thoại đó, cho dù là đêm anh nhầm tôi thành người khác hay là đêm anh trao tôi nhẫn.
"Hôm nay trời có vẻ không tốt lắm, bên cậu có mưa không đấy ?"
"Không mưa, ánh nắng vừa chiếu vào cửa sổ của mình đây này."
Lời thoại đang phát trên TV đó tôi dường như đã thuộc lòng. Tôi chán nản nằm đó, trong đầu lại hiện ra không biết bao nhiêu thứ, bao nhiêu khung cảnh. Mà mỗi một khoảnh khắc không hề sai biệt mà luôn có hình ảnh của anh ấy xuất hiện.
Tôi nhớ anh ấy ! Lúc này tôi nhớ P'Bright da diết.
Mọi thứ đắm chìm trong nỗi buồn trước mắt đều trở nên vô sắc. Tôi lại nghe thấy tiếng đàn hát của thằng Mick ở phòng bên, còn là một bài hát buồn đến như vậy.
Mưa lại rơi...
Đêm nay trời có thể lạnh dần...
Cuộc sống anh cứ trôi đi như thế...
Nhớ em...muốn biết em giờ như thế nào...
Chỉ muốn biết là em còn đó chứ ?
Trời có mưa không ?
Em sợ tiếng sấm phải không ?
Nếu nơi đó không có ai cạnh bên...
Thì anh sẵn sàng chạy đến bên em.
Rồi tiếng hát của thằng Mick biến mất. Nước mắt như ngập nơi hốc mắt, tôi tự nhủ từng chút với chính mình. Chỉ là nhớ anh ấy mà thôi ! Chỉ là nhớ thôi mà...
Tôi đứng dậy, chạy đến ôm lấy chiếc hộp. Nhưng mở nó ra rồi tôi lại chẳng thể tìm thấy chiếc điện thoại và nhẫn của mình đâu cả. Trong hộp chỉ có hình của tôi mà thôi, tôi không biết nó được chụp khi nào, nhưng dường như mọi khoảnh khắc trong cuộc sống đều có đủ.
Lúc tôi ngủ, lúc tôi ăn, lúc tôi đọc kịch bản, lúc tôi đóng phim, lúc tôi chụp hình, quay phỏng vấn. Những bức hình trước khi tôi hoán đổi cơ thể và có cả sau khi tôi trở thành anh. Mọi khoảnh khắc tự nhiên đó, những bức hình này tại sao anh lại có thể chụp nhiều đến thế ?
Nước mắt lúc này đã rơi tự do theo ý muốn của nó. Tôi chăm chú chạm vào từng bất hình. Còn nhớ lúc trước tôi đã từng hỏi anh ấy, hình chụp nhiều như thế lại chẳng thấy anh ấy rửa ra tấm nào. Lúc đó anh ấy đã trả lời thế nào nhỉ ?
"Chỉ có thứ đẹp đẽ nhất với anh, anh mới đem đi rửa. Những thứ khác chỉ cần để một phần trong ký ức là đủ. Anh chỉ muốn thứ quan trọng nhất đối với anh hiện hữu trong cuộc sống của mình."
Sau khi lấy ra hết những tấm ảnh đó, tôi cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại của mình và chiếc nhẫn bị chôn sâu ở dưới. Mở khóa màn hình, vậy mà thứ tôi nhận được chính là trái tim anh ấy. Bức ảnh tôi đặt màn hình chính này lại có thêm một dòng chữ phía dưới.
"Love you to the moon and back"
"Win, I love you from the bottom of my heart"
Win, anh yêu em từ tận sâu trái tim anh.
Tôi nức nở khóc, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn. Lần này cuối cùng tôi cũng thắng. Trái tim anh ấy cuối cùng tôi cũng có được.
Tôi cũng chẳng để ý thằng Mick lúc này đã đứng ở cửa nhìn tôi, nó lắc đầu rồi lại thở dài, thì thầm gì đó rồi quay đầu đi mất.
"Haizz...cuối cùng cũng kết thúc, nếu không cũng không biết P'Bright còn hành mình bao lâu nữa."
.
.
.
.
.
Bright Vachrawit.
"Sao thế ? Hôm nay tâm trạng không tốt sao ? Nhìn điện thoại nhiều như thế."
P'Liu ở phía sau nhìn tôi lo lắng. Tôi thở dài trong lòng, lại lần nữa tắt điện thoại, nở nụ cười qua gương với chị ấy.
"Không sao, em vẫn ổn mà." Tôi nói.
Nhân viên make up bên cạnh vẫn tiếp tục dặm lại phấn cho tôi. Hôm nay là một buổi livestream trực tiếp tôi làm đại diện.
"À, các câu hỏi của buổi livestream hôm nay em đã nắm chưa đấy ? Yên tâm là không có câu hỏi ngoài lề nào khác đâu nên em cứ thoải mái đi nhé."
"Vâng."
Tôi gật đầu một cái, nhưng tâm trí lại chẳng thả lỏng nỗi. Ngày thứ sáu từ khi tôi và em ấy tách ra, cũng là ngày thứ sáu từ khi tôi chờ đợi câu trả lời của Win.
Tôi chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ em ấy. Cũng không biết em ấy sau khi mở hộp ra sẽ như thế nào ? Tôi lại bắt đầu không tự tin với chính mình nữa rồi. Nếu em ấy không còn tình cảm với tôi nữa thì sao ? Nếu Win đã không còn yêu tôi nữa ?
"Bright, đợi một chút nhé. Livestream sẽ bắt đầu trong hai mươi phút nữa. Chị đi gọi điện một chút."
Nói rồi P'Liu liền ra khỏi phòng chờ. Tôi nhìn sang bên cạnh còn có người dẫn chương trình ở đó.
"Xin lỗi, nhưng mà em có thể nhờ Pi một chuyện chứ ?"
"Được chứ." Người dẫn chương trình cười với tôi.
....
"Nhưng mà...như thế có được không thế."
"Được ạ, Pi giúp em nhé."
"Ừm, được thôi."
....
Buổi livestream bắt đầu ngay 20 phút sau đó. Vừa bắt đầu đã có hơn 10 nghìn fan vào xem. Cả buổi live vẫn diễn ra đúng như theo kịch bản, mọi thứ đều tốt.
"Vậy không biết Bright có thích trời mưa không ?" Câu hỏi ngoài lề này ngay lập tức liền khiến P'Liu để ý ở phía sau máy quay.
"Có..." Tôi cười trước máy quay, cũng như dùng nụ cười này để trấn an P'Liu.
"Nhưng mà hôm nay em thích trời nắng hơn."
"Hôm nay mưa có vẻ sẽ diễn ra cả ngày đấy." Người dẫn chương trình tiếp lời
"Vậy chúng ta hãy đặt ra một thử thách đi nào. Bright hãy gọi đến cho bất kỳ ai, nếu người đó nói hôm nay thời tiết hôm nay rất tốt thì coi như em thắng."
P'Liu ngay lập tức đứng dậy phản đối, yêu cầu staff dừng chuyện này lại, còn ra hiệu tôi không được nhận lời. Nhưng chuyện này nằm ngoài kịch bản cũng chỉ có tôi và người dẫn chương trình biết được. Chuyện dừng livestream cũng là điều không thể.
"Được...Em chấp nhận thử thách."
Tôi nhất định phải thắng !
Nhân viên đưa điện thoại đến. Tôi không do dự liền nhấn vào số điện thoại của Win, rồi bật loa ngoài. Từng tiết "tút" vang lên đều khiến nhịp tim đập nhanh hơn, mồ hôi cũng bắt đầu ướt đầy bàn tay tôi. Qua vài giây chờ đợi cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nhận.
"Alo, P'Bright..." Giọng nói của em ấy như có gì nghẹn lại, sụt sùi như vừa mới khóc vậy.
Vừa nghe tiếng của Win thôi, các fan đang xem livestream liền bắt đầu xôn xao, mấy giây liền có thêm 1 nghìn người vào xem. Couple Brightwin tưởng như đã bị tách biệt cuối cùng cũng có một lần tương tác hiếm hoi.
"Win..."Tôi gọi tên em ấy, muốn hỏi em ấy tại sao lại khóc nhưng lại nhận ra bây giờ tôi còn đang quay trực tiếp.
"Vâng, P'Bright."
Anh nhớ em...rất nhiều !
"Win, hôm nay thời tiết thế nào ?"
Bên kia bỗng dưng lại im lặng, tôi bất chợt lại thấy lo lắng, không chỉ có tôi mà tất cả mọi người cũng vậy. Thời gian như đã đóng băng vài giây. Tôi lo lắng nắm lấy chiếc điện thoại trong tay, trái tim theo từng tiếng tích tắc trôi đi mà càng thêm nặng nề.
"P'Bright.."
"Ừm..Trời không đẹp sao ?"
"Trời rất đẹp, anh vừa gọi đến ánh nắng liền làm em thấy chói mắt."
Tôi mỉm cười, môi không thể ngừng lại mà tự động nhếch cao. Tôi thắng rồi !
"Thử thách thành công." Người dẫn chương trình lên tiếng hào hứng.
"Sawadikrab, N'Win. Em hãy gửi lời chào đến mọi người trên live đi nào."
"Sawadikrub, em là Win Mentawin đây ạ." Em ấy ngay lập tức háo hức nói.
"Không biết N'Win có biết là Bright đang quay livestream không vậy ?"
"Không biết ạ. Những lời vừa nảy của em đều là thật lòng đấy ạ." Trái tim tôi ngay lập tức nhảy múa trong vui sướng.
"Vậy nhờ N'Win mà Bright mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ, không biết N'Win có muốn P'Bright trả ơn thứ gì không ?"
"Em muốn gặp anh ấy, càng sớm càng tốt ạ."
"Úi...coi bộ hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau nhỉ ?"
"Vâng, em nhớ P'Bright nhiều lắm ạ."
Có thể tưởng tượng đây là cuộc đối thoại của hai người đã bị tách couple sao ?
"Anh cũng nhớ em, Win." Nhớ em, nhớ bằng từng giây trôi qua. Nhưng tình yêu này cuối cùng chúng ta cũng có được. Tình yêu của chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
THE END.
Xin chào ! Hành trình "Be lover" đã kết thúc tại đây. Mình cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic thật nhiệt tình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip