✧ CHAP 8 ✧Giữa ánh mắt sát khí, vẫn có sự quan tâm âm thầm.
Sáng sớm trong phòng tập boxing, ánh đèn trắng lạnh lẽo phản chiếu lên những vệt mồ hôi trên trán Jeamin. Anh đứng trước gương lớn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao cạo, chằm chằm vào chính bản thân mình như muốn mổ xẻ từng vết thương chưa lành. Mỗi cú đấm của anh đều mạnh mẽ, dứt khoát, nhưng trong đó còn chứa đựng cả cơn giận dữ và nỗi đau âm ỉ không thể gọi tên.
Tiếng cửa phòng tập khẽ khàng mở ra. Jisung bước vào, dáng người bình thản như không, nhưng ánh mắt sắc bén không rời khỏi Jeamin. Trong ánh sáng mờ nhạt của phòng tập, cả hai như hai cực đối nghịch—một người mang sát khí như dao găm, một người bình thản nhưng sâu sắc như đại dương.
Jeamin không quay đầu lại khi nghe tiếng bước chân, chỉ nhếch môi cười khẩy, giọng khàn khàn: "Lại đến rồi à? Cậu có định theo dõi tôi cả ngày không?"
Jisung không hề bị khiêu khích, chỉ bước đến gần, giọng lạnh lùng nhưng mang theo sự quan tâm chân thành: "Tôi đến để kiểm tra vết thương. Cậu đang ép mình quá mức."
Jeamin dừng lại, ánh mắt đầy sát khí quay về phía Jisung, khiến không gian như lạnh đi vài độ. "Cậu tưởng tôi muốn thế à? Đó không phải lựa chọn, mà là cách duy nhất để tôi còn tồn tại."
Jisung nhíu mày, hiểu rằng phía sau câu nói ấy là một bức tường vô hình mà Jeamin dựng lên bằng nỗi đau và sự kiên cường của mình. "Cậu nghĩ rằng sự cứng rắn sẽ giúp cậu chiến thắng mọi thứ. Nhưng có những lúc, nó chỉ khiến cậu cô đơn hơn mà thôi."
Jeamin nhếch môi, đôi mắt sắc như dao vẫn không buông bỏ sự thách thức. "Cô đơn? Tôi quen rồi. Cậu không cần phải giảng giải cho tôi về cô đơn."
Jisung tiến lại gần hơn, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sát khí của Jeamin. "Tôi không giảng giải. Tôi chỉ muốn nói rằng, dù cho cậu có bao nhiêu sát khí trong mắt, tôi vẫn sẽ đứng bên cạnh."
Jeamin lặng người, một khoảng im lặng dài tràn ngập trong không gian nhỏ bé của phòng tập. Anh buông lỏng bàn tay, cho phép chính mình thở ra một hơi dài nặng nề. "Cậu thật sự không sợ sao? Sát khí trong mắt tôi, đó không phải là trò đùa."
Jisung cười nhẹ, đôi mắt vẫn giữ được sự kiên định. "Sợ thì ai cũng sợ, nhưng tôi chọn không để nó kiểm soát mình. Và tôi chọn đứng đây, không rời đi."
Giữa tiếng vang dội của bao cát bị đấm vỡ từng nhịp, giữa những giọt mồ hôi hòa quyện mùi mùi của mồ hôi và băng bó, hai con người ấy không chỉ đấu với đối thủ bên ngoài mà còn chiến đấu với chính bản thân mình. Mỗi ánh mắt trao nhau là một cuộc đấu trí không lời, mỗi cử chỉ đều ẩn chứa sự cảnh giác pha lẫn sự tin tưởng lặng lẽ.
Jeamin bất ngờ bước đến gần Jisung hơn, ánh mắt không còn hoàn toàn lạnh lùng mà đượm chút mệt mỏi. "Cậu nghĩ tôi dễ bị tổn thương sao? Tôi đã quen chịu đựng, quen tự mình chống chọi với mọi thứ."
"Không ai muốn tự mình chịu đựng mọi thứ, kể cả cậu," Jisung trả lời, giọng trầm và nhẹ nhàng hơn. "Chỉ là cậu chưa tìm được người để dựa vào."
Jeamin gật đầu, như thừa nhận một điều mà bản thân vẫn luôn chối bỏ. "Tôi không muốn trở thành gánh nặng của ai."
"Đó không phải gánh nặng," Jisung nói, bước đến đặt nhẹ tay lên vai Jeamin. "Mà là sự tin tưởng."
Bàn tay ấy chạm vào làn da sưng tấy, lạnh ngắt nhưng vẫn khiến Jeamin giật mình, như có một luồng điện chạy qua. Anh không rút lại, không phản kháng, chỉ đứng im, để cảm nhận điều lạ lùng đó—một sự quan tâm không lời.
"Cậu có biết không," Jeamin thở dài, "mỗi lần tôi nhắm mắt lại, là mỗi lần tôi muốn buông xuôi. Nhưng rồi lại nghĩ, nếu không đủ mạnh, tôi sẽ mất tất cả."
Jisung nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt dịu dàng nhưng cứng cỏi: "Mạnh mẽ không phải là không bao giờ gục ngã, mà là biết đứng dậy sau mỗi lần gục ngã."
Jeamin bật cười khô, nụ cười hiếm hoi như một tia sáng nhỏ trong đêm tối: "Cậu nói chuyện nghe như triết gia."
Jisung mỉm cười, đôi mắt ẩn chứa sự chân thành. "Tôi chỉ là người muốn thấy cậu không phải chiến đấu một mình."
Khoảnh khắc ấy, hai con người tưởng chừng đối nghịch bỗng chốc hòa quyện, như nước với lửa, không thể tách rời nhưng cũng không thể hòa tan. Sát khí trong mắt Jeamin không còn chỉ là lời cảnh cáo, mà là bức màn che phủ cho một trái tim đang dần mở ra.
Jeamin nhấc tay lên, chạm nhẹ vào bàn tay đang đặt trên vai mình, như muốn giữ lại cảm giác ấy. "Có thể cậu sẽ thất vọng, có thể tôi sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhưng... tôi sẽ cố gắng."
Jisung gật đầu, ánh mắt sáng lên sự tin tưởng. "Tôi sẽ luôn ở đây. Để giúp cậu, dù cho có khó khăn thế nào."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo họ về với hiện thực. Jeamin kéo tay ra, quay lưng lại tiếp tục tập luyện. Nhưng ánh mắt vẫn không rời Jisung, như một lời hứa ngầm, rằng cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng giờ đây họ không còn đơn độc.
Jisung đứng nhìn bóng lưng Jeamin khuất dần trong ánh đèn mờ, lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp hiếm thấy. Cuộc đời mỗi người là một trận đấu riêng, nhưng có lẽ, đôi khi, trận đấu ấy trở nên dễ dàng hơn khi có ai đó đứng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip