Chap 4: "Anh ấy... là con gái...?"
Sau khi nghe xong thông báo, hàng loạt người từ trên toa đầu và toa cuối đổ xô lên toa giữa tránh bom. Hành trình từ toa giữa đến toa cuối bình thường đi dăm ba phút là tới, nay gặp thêm vụ mấy trái bom, hành khách đổ xô, cậu lại đi ngược hướng nên mấy lần muốn bị dòng người cuốn đi.
Hì hục đã đời, Atsushi mới đến được toa cuối. Lúc này, cậu bỗng nhiên nghĩ tới, liệu một mình mình có đánh lại được hay không? Cậu cùng lắm chỉ là một thằng nhóc cà lơ phất phơ, nhờ ăn may mà vào được Trụ sở, đánh đấm gì cũng là hạng xoàng không đáng nhắc. Cậu có thể nhảy xuống tàu ngay lập tức, với khả năng hồi phục của Hổ, chắc chắn cậu sẽ không chết. Nhưng nghĩ tới những hành khách chỉ vì mình mà gặp nguy hiểm, bản thân cậu không thể làm vậy được.
Những năm sống trong cô nhi viện, chẳng làm được gì giúp ích cho đời, ít ra bây giờ hi sinh đánh đấm, cũng có thể kéo dài thời gian chăng? Thôi thì thà chết vinh còn hơn sống nhục vậy.
"Vụt!" Đúng lúc ấy, một cái bóng đỏ phi ngang qua cậu. Nhanh như cắt, hoàn toàn không cảm nhận hay nghe được tiếng bước chân.
"Này! Cẩn thận đấy! Ở đó có bom— Hự!"
Nhận thấy đó chỉ là một bé gái mười mấy tuổi mặc bộ kimono đỏ mà cậu gặp ban nãy khi đi siêu thị, Atsushi tiến lên ý định kéo cô bé ra khỏi toa cuối. Ai ngờ, chân phải vừa nhích lên được một cen - ti - mét, trên ngực đã nhận được một cơn đau muốn chết đi được khiến cậu khuỵ người, máu đỏ bắn phụt ra, thấm vào dải văng, loang lổ trên áo sơ mi.
"Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ mấy trái bom, dùng cả sinh mạng của mình, nếu có ai cản trở lập tức giết chết!" Giọng nói trầm trầm trong điện thoại của cô bé tiếp tục ra lệnh. Vừa nghe thấy giọng nói, Atsushi kinh ngạc không thốt nên lời. Cái giọng điệu đó, há chẳng phải cái tên Akutagawa sao? Giờ lại đi ra lệnh một cô bé, thật không thể tin nổi. Ngay lúc cậu còn chưa kịp đứng dậy, giọng nói vẫn vang lên đều đều: "Bạch Tuyết Dạ Xoa!" Dứt lời, sau lưng cô bé xuất hiện một con dạ xoa màu trắng, trên tay cầm thanh kiếm dài, có thể xiên chết cậu bất cứ lúc nào.
"Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!" Ngay lúc Aysushi vừa mới loạng choạng đứng lên, Bạch Tuyết Dạ Xoa đã đâm liên tục nhiều nhát vào người cậu, ép cậu sát vào tường, không chừa chỗ để tránh né. Atsushi cảm nhận cơn đau mà chân tay muốn rụng rời, máu đỏ cứ tiếp tục thấm đầy dải băng trước ngực, vài giọt lấm tấm trên sàn tàu. Nếu không có năng lực của Hổ, chắc cậu tắt thở mất rồi. Mà tình hình nây giờ cũng chẳng khả quan hơn mấy, cậu đang trong thế bị động, đánh không lại Bạch Tuyết Dạ Xoa. Tốc độ của nó vô cùng kinh khủng, những nhát chém mạnh mẽ và dứt khoát đủ để chém đôi kẻ thù.
"Chặt kẻ thù ra làm trăm mảnh đi, Bạch Tuyết Dạ Xoa!" Giọng nói trong điện thoại vẫn tiếp tục ra lệnh. Gần như là ngay lập tức sau đó, Bạch Tuyết Dạ Xoa đã xuất hiện trước mặt cậu, khí lạnh ùn ùn trào ra, tay vung lên trường kiếm, nháy mắt một cái đã chém một nhát ngang bụng Atsushi.
"Cạch!" Bạch Tuyết Dạ Xoa tra kiếm vào vỏ. Âm thanh va chạm giữa vỏ kiếm và lưỡi kiếm vang cũng là lúc thân thể Atsushi như rối đứt dây ngã phịch xuống sàn. Mắt cậu mờ dần, gần như là nhoè đi, thân thể cử động không nổi, ý thức từ từ không rõ nữa.
"Tại sao... một đứa bé như em..." Atsushi trong lúc dần mất đi ý thức, không hiểu vì sao lại hỏi câu hỏi này. Cậu nhớ, hồi bằng tuổi cô bé, cậu ở trong cô nhi viện, cuộc sống không gọi là hạnh phúc nhưng ít ra cũng được hiểu cái gì là yên bình và tình gia đình (dù là chút ít). Cậu thấy cảm thương cho đối thủ của mình, thật lạ lùng.
"Em tên là Kyouka. Em thích thỏ và đậu phụ, ghét chó và sấm chớp. Sau khi được đưa vào Mafia Cảng, em đã giết 35 người trong vòng 6 tháng." Cô bé trả lời. Nhưng giọng điệu lạnh tanh, không cảm xúc, hệt như một chiếc máy chỉ lặp lại những gì đã được lưu.
"Giữ cho quả bom an toàn và khử thằng nhóc đó đi." Giọng nói trong điện thoại cắt ngang câu trả lời, gần như là tường thuật của Kyouka. Thiện cảm của Atsushi đối với tên Akutagawa từ số âm tụt dốc không phanh xuống còn âm vô cực.
"Em... đã giết 35 người..." Kyouka hơi ngập ngừng nói. Bạch Tuyết Dạ Xoa y lệnh trong điện thoại bồi thêm một nhát nữa vào ngực Atsushi, giữ đó hồi lâu rồi trước khi rút ra còn xoay một vòng. Máu bắn theo đường kiếm. Phải nói nó thốn cực kì!
Atsushi thở không ra hơi tựa lưng vào cửa toa tàu, tay phải ôm lấy cánh tay trái rỉ máu khi nãy vừa hứng trọn một cú chém không thương tiếc.
Ở những toa kế bên, người ta tập trung khá đông nhìn vào cậu và Kyouka, họ dành cho cậu ánh mắt thương hại. Mình thực sự sẽ chết ở đây sao? Atsushi nhủ thầm trong bụng, lại là lỗi của mình. Một lần nữa. Chỉ vì bọn họ đi cùng chuyến tàu với mình. Trong đầu cậu lại thoáng qua câu nói của Akutagawa: 'Ngươi chỉ mang lại bất hạnh cho những ai xung quanh mình.'
Không phải! Không phải! Không phải! Không phải! Không phải! Không phải!
'Tại sao mày lại tồn tại?' Tại sao tôi lại tồn tại?
'Thằng rác rưởi vô dụng, mày chỉ mang phiền toái và khổ sở đên cho người xung quanh mình thôi!' Thực sự như vậy sao?
'Thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu mày không tông tại!' Điều đó là đúng đắn ư?
Nhìn những người vô tội kia, trong đầu cậu lại có một suy nghĩ, vô tình thôi, thoáng qua thôi. Nó có thể là một ý tưởng ngu ngốc, nhưng ít ra cậu không phải chịu sự dằn vặt.
•
•
•
Kyouka đứng sát cửa toa, lưng hướng ra ngoài. Đoàn tàu lúc này đang chạy qua biển. Atsushi chắc chắn cậu biết cô bé định làm gì. Quả bom được cài trên ngực của Kyouka, vài giây nữa là phát nổ, làm gì còn cách nào khác là cô bé tự gieo mình xuống biển để cứu đoàn tàu?
"Em tên là Kyouka. Em đã giết 35 người. Nhưng từ giờ em không muốn giết ai nữa!" Kyouka nói với Atsushi, như thể đó là di nguyện trước khi chết của mình. Bàn chân cô bé lùi một bước ra khoảng không, rồi cả thân hình bé nhỏ đổ ra ngoài, dần biến mất khỏi tầm mắt Atsushi.
"KHÔNG ĐƯỢC!" Không biết từ đâu, Atsushi có thêm chút sức lực, phóng theo Kyouka. Một bàn tay hoá hổ nhằm ngay quả bom của Kyouka, xé khỏi lớp băng dính, quăng lên trời. Tay còn lại, ôm chặt cô bé vào lòng.
"Tủm!"
"Atsushi!" Nghe tiếng rơi, Yosano từ cabin lái tàu ló đầu ra nhìn, chỉ thấy mặt nước hơi gợn sóng. Khuôn mặt cô tái lại, nhưng ngay sau đó tự trấn an mình.
Sau khi rơi xuống biển, bằng chút sức lực cuối cùng, Atsushi kéo cả cậu và Kyouka vào bờ, sau đó hoa hoa lệ lệ gục xuống vai cô bé ngất xỉu.
Kyouka thoáng nhạc nhiên, cô bé nhìn chằm chằm Atsushi, sau đó lấy tay xoa xoa tóc cậu: "Mềm quá..." Kyouka cảm thán. Cô bé bây giờ lần nữa hiểu được cảm giác được bảo vệ là sao rồi. Kyouka tầm mắt dời xuống ngực Atsushi, nơi bị Bạch Tuyết Dạ Xoa chém nhiều nhát. Những vết thương đã lành lại đôi phần nhờ năng lực của Hổ, nhưng vết máu khô vẫn còn đó. Chiếc áo sơ mi trắng bị kiếm chém rách gần như là gần hết. Kyouka nhìn dải băng trước ngực, lẩm bẩm: "Ra anh ấy... là con gái...?"
Một lúc sau, Yosano chạy đến. Cô nhìn thấy một cảnh tượng yên bình đến lạ. Hai con người, một lớn một bé ngồi tựa đầu vào vai nhau, ánh mắt như hướng về phía biển đang ngả về tà. Dải băng trên ngực Atsushi đã được nịt lại y như cũ. Khuôn mặt của Kyouka lấp lánh những giọt nước mắt. Cả hai trông rất bình yên và hạnh phúc, không có cảm giác vừa trải qua một cuộc chiến đáng sợ.
•
•
•
Tác giả: Cảm giác sắp lái couple từ AkuAtsu sang AtsuKyou??
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip