Chap 5: "Atsushi-san mới là cô gái dễ thương nhất!"

Atsushi ngồi bên ngoài phòng bệnh của Trụ sở, tâm trạng rất không tốt. Những vết thương của cậu đã lành hết rồi, chỉ còn vết đâm ở bụng khá sâu nên chưa hồi phục kịp. Nhưng Kyouka thì không may mắn như vậy. Vì tuổi còn nhỏ, sức khoẻ không tốt nên việc nhảy xuống biển 'bơi lội' tung tăng một hồi, thành ra bị sốt, đến giờ vẫn đang li bì. Hên là không có vết thương nào quá nghiêm trọng đến nổi bị Yosano xẻ ra.

"Cô bé tỉnh rồi." Yosano mở cửa phòng, để lại một câu rồi đi đâu mất. Nghe nói là lại kéo Tanizaki đi shopping.

Atsushi và Kunikida lục tục kéo vào phòng. Kyouka nằm bất động trên giường, hình như không muốn nhúc nhích, ánh mắt hờ hững nhìn trần nhà, khuôn mặt vẫn như cũ không bộc lộ cảm xúc.

"Ừm, em không sao chứ?" Atsushi tiến lại gần giường bệnh. Kyouka quay lại nhìn cậu, sau đó mặt hơi đỏ quay đi nhìn chỗ khác. Chắc là em ấy vẫn còn sốt (?), Atsushi nghĩ vậy, cậu hỏi thăm: "Em đã thấy khoẻ hơn chưa?"

"...." Kyouka (vẫn quay mặt đi chỗ khác) gật gật đầu.

"Em gái, nói tên hung thủ đi." Nhận thấy bầu không khí có chút hường hoè (?), Kunikida bên cạnh sắp bị lu mờ lên tiếng. Nhìn vẻ mặt của anh ấy Atsushi còn sợ nữa là, vậy mà Kyouka quay lại nhìn một cái, rồi lại quay mặt bỏ đi, duy trì im lặng.

"...."

"Tổ chức Mafia Cảng như một con rắn. Một khi vẫn còn "đầu", nó có thể trườn đi khắp mọi nơi. Trả lời ta, "đầu" của các người nằm ở đâu?" Kunikida bật mode tra khảo, khuôn mặt bình thường đã nghiêm túc đáng sợ, nay lại còn đáng sợ hơn, đen như bầu trời kéo mây mưa sấm chớp (trong mắt Atsushi).

"...." Kyouka vẫn im lặng tuyệt đối. Sau đó, cô bé hướng Atsushi chớp chớp đôi mắt long lanh: "Đậu phụ hầm ở nhà hàng Tachibana."

"Đâ, đậu phụ?!" Kunikida ngơ người trước câu trả lời chẳng có tí liên quan đến câu hỏi. Rồi tự nhiên trong đầu xuất hiện hàng loạt nghi vấn. Có khi nào "đầu" của chúng giả dạng người bán đậu phụ? Hay là mục tiêu tiếp theo của chúng ở đó? Ở đó có manh mối gì ư? Vv...vv...

"...Rất ngon." Chỉ với hai từ ngắn gọn, Kyouka đem toàn bộ suy diễn của Kunikida quăng ra biển, để cho cơn sóng lớn nhỏ cuốn trôi đi.

"Em muốn đi ăn đậu phụ à?" Atsushi ngạc nhiên hỏi. Lúc này, cậu nhận ra, Kyouka cũng chỉ một đứa bé, ngoại hình cũng đáng yêu như vậy, không nỡ từ chối. Atsushi nở một nụ cười chói loá như ánh sáng mặt trời ấm áp, phông nền phía sau hiện lên những bông hoa xinh đẹp tắm mình trong ánh sáng mặt trời (trích Kyouka), vui vẻ gật đầu: "Được thôi!"

"...." Kyouka đỏ mặt ngượng ngùng quay vào trò chuyện với bức tường.

"...." Kunikida vẫn chưa load kịp chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác như mình là người thừa thải là sao vậy?

"Atsushi-kun." Atsushi đang ngồi nhìn gương mặt dễ thương hết biết của Kyouka thì bị Kunikida gọi ra ngoài. Kyouka đang vừa thưởng thức mỹ thực vừa lâu lâu nhìn Atsushi, thấy cậu bị kêu ra, phồng hai má, khiến Atsushi suýt không nhịn được thốt lên 'Đáng yêu quá!'. Lại nói, hình như kể từ khi biến thành nữ, cậu thường xuyên có hứng thú với những sinh vật hay đồ vật dễ thương.

Kunikida sau một hồi lôi kéo, cuối cùng cũng đem được Atsushi ra ngoài nói chuyện riêng: "Nhóc nên trả con bé cho cảnh sát đi."

Atsushi nghe xong câu nói của Kunikida, nhất thời sửng sốt: "Nhưng mà...!"

"Con bé đã giết 35 mạng người, chắc chắn nó sẽ nhận án tử hình." Câu nói của Kunikida như mang một gáo nước lạnh đổ xuống người Átushi: "Mà cho dù có quay lại Mafia Cảng, con bé cũng sẽ nhận án tử như một tên phản bội."

"Không thể như thế được!"

"Sao? Nhóc muốn cứu nó à? Một tên tội phạm bị kết án tử hình, một kẻ phản bội băng đảng mafia, nhóc đã chuẩn bị lãnh hết tai hoạ giùm nó chưa?!"

"Cái, cái đó..." Điều Kunikida nói không sai, Atsushi hoàn toàn không phản bác lại được.

"Atsushi-kun. Con bé đã bị nhấn chìm trong vực thẳm của nỗi khổ. Tôi không trách nhóc vì đã cảm thông với nó, nhưng thế giới này đã khổ đau vì nó quá nhiều rồi." Kunikida xoay lưng bước đi, tay ghì chặt cuốn sổ của mình. Hình như hiểu được Atsushi sẽ không buông bỏ ý định cứu Kyouka, anh nói thêm: "Thuyền của nhóc chỉ thể chở một người, nếu nhóc cố chấp mang theo những người đã ở ngoài rìa của sự cầu cứu rồi, nhóc chỉ còn cách bị nhấn chìm cùng họ."

"...." Atsushi cúi gằm mặt. Cậu nghe tiếng bước chân chân của Kunikida đang xa dần, cả tiếng của Kyouka ở phía bên trong căn phòng. Lúc này, trong suy nghĩ cậu là một mớ hỗn độn. Atsushi sau cùng chỉ thở dài, cậu tự thì thầm với chính mình: "Nếu là như vậy, tại sao Dazai-san lại cứu mình?"

Câu hỏi này, cậu không biết nên bắt đầu trả lời từ đâu. Mà muốn hỏi người hỏi cũng không được, Dazai đã đi đâu mất tăm hơi. Trong lòng Atsushi lại dâng lên một cỗ lo lắng cho Dazai mà không biết rằng, cái tên cuồng tự tử đó, tương lai gần sắp tới là người gián tiếp khiến cậu suýt chết.

Rốt cuộc, Atsushi vẫn không nỡ dẫn Kyouka đến đồn cảnh sát để giao nộp cô bé. Thay vào đó, cậu lựa chọn hi sinh túi tiền dẫn Kyouka đi chơi một vòng Yokohama. Atsushi thật sự rất kinh ngạc trước trí nhớ của Kyouka khi cô bé nói mìn thuộc lòng tất cả đường ở Yokohama này, hầu như các địa điểm có trên bản đồ của Yokohama đều được in trong đầu cô bé vậy.

Sắp hết một ngày, các nơi đi chơi cũng đều đã đi hết. Kyouka nắm tay Atsushi lôi đi, đến một nơi mà cô bé nói là nơi cuối cùng muốn đến.

Là đồn cảnh sát.

Giống như một con người, dù có chạy trốn thì vẫn không thoát khỏi cái chết, Kyouka lại lựa chọn tự giao mình cho cảnh sát.

"Kyouka... em..." Atsushi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kyouka, không biết nên nói thế nào.

"Atsushi-san, em đã... chơi rất vui." Kyouka quay lại, nhẹ ngàng gỡ tay Atsushi ra: "Nhưng sự tồn tại của em là một tội ác, em đã giết 35 người..."

"...." Sao mấy người này hở tí là nhắc đến con số 35 vậy?

"Atsushi-san, anh từng nói em là một cô gái dễ thương. Nhưng thực ra..." Kyouka hướng ánh mắt đối diện với đôi mắt ngập tràn sự ấm áp của cậu, nở nụ cười, một nụ cười không gượng gạo máy móc mà vô cùng chân thành: "Atsushi-san mới là cô gái dễ thương nhấ—"

Nhưng Atsushi không thể nghe được câu mà Kyouka muốn nói là gì, bởi vì tai cậu đang ù đi, mắt cũng mờ dần. Hỏi vì sao tự nhiên lại vậy ư? Cậu lại bị xiên ngay bụng nữa rồi. Mà lần này không phải chỉ là một thanh kiếm của Bạch Tuyết Dạ Xoa, mà là hai, ba nhát xiên đến từ vị trí Rashoumon của Akutagawa. Đòn này, so với Bạch Tuyết Dạ Xoa còn đau hơn nhiều. Mẹ nó tên Akutagawa đáng chết, ít ra phải để người ta nghe hết câu của Kyouka chứ?!

"Khụ!" Atsushi phun ra một ngụm máu. Sau đó lần thứ hai trong tuần ngất xỉu, lần này còn nặng hơn lần trước.

Rashoumon ném Atsushi vào một chiếc xe tải gần đó. Akutagawa một thân đen từ trên xuống dưới, sát khí toả ra dày đặc sau khi thấy Atsushi bị ném lên xe, mới quay sang Kyouka đang quỵ người dưới đất không tin vào mắt mình.

"K,không... Atsushi-san..."

Tác giả: Ờ thì nam chính cuối cùng cũng được cho lên sàn...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip