Trash 3: Mộc Thần.
Tiêu đề: Mộc Thần.
Nguyên tác: Phản Thần.
Tóm tắt: Vì sơ sài quá nên quên mất rồi. Mình viết cái này lúc đang đi học đội tuyển á. Thôi thì xin lỗi trường, xin lối thầy cô, xin lỗi thị xã, trọng trách thì to mà em thì yêu trai...
.
"Em, tôi không nghĩ là tôi qua khỏi. "
Oda thều thào khó nhọc, buồn bã nhìn người con trai trước mắt. Dazai dừng tay giã thuốc, ngoái lại nhìn anh, lắc đầu.
"Anh sẽ ổn thôi, tin em đi. "
Bất chợt anh quờ quạng tìm chiếc khăn tay trong tuyệt vọng, rồi bịt kín miệng mình mà ho. Chiếc khăn dần chuyển sang màu đỏ trong ánh mắt đau khổ của Dazai. Gã đỡ anh dậy, nhẹ nhàng vuốt lưng anh. Sau khi đã đắp chăn và để anh yên vị trên giường, Dazai mới đứng dậy, nhắc nồi thuốc xuống. Gã đi ra khỏi nhà, cẩn thận khóa cửa lại, rồi đi vào làng.
Trời chớm đông, mưa bay lất phất trên nền trời xám xịt.
.
Ango nhìn bóng người trước cửa, thở dài chán nản. Anh đứng trầm ngâm một lát, rồi mới pha trà cho Dazai, và ngồi xuống đối diện gã. Lát sau, anh chậm rãi nói:
"Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi phải không? "
"Ừ, nhiều lần rồi. Nhưng vẫn còn cách. "
"Tôi cũng đã nói với cậu cách đó là viển vông. "
"Tôi tin là tôi làm được. Tôi đến để nhờ anh trông nom anh ấy, trong lúc tôi đi tìm. Anh sẽ giúp tôi chứ? "
Ango nhìn thẳng vào mắt gã hồi lâu. Anh hỏi:
"Cậu thực sự quyết tâm rồi à? "
"Chắc chắn. "
Anh thở dài lần nữa.
"Vậy thì tôi chịu. "
Ango đứng dậy, đi vòng ra phía sau nhà, không nói một lời. Khi trở lại, trên tay anh là một cái túi, và một tấm áo choàng. Anh đưa cả cho Dazai, giải thích.
"Đây là hành lý đi đường, có thức ăn mấy ngày trong đó. Cậu vào rừng, đi dọc theo lối mòn đó, đến chỗ một cây sồi già thì dừng lại. Ở đó có một túp lều tranh, hãy hỏi người trong đó cách đi đến hồ Ám Thạch. Đến hồ, tìm một bông hoa màu đỏ. Và còn..."
Ango dặn dò thêm vài phút nữa, rồi trầm ngâm. Dazai nhận lấy, rồi nắm chặt tay Ango.
"Cảm ơn, Ango. Còn lại xin nhờ anh. "
"Ừ biết rồi. Đi được thì đi nhanh đi, anh ta không câm cự được lâu nữa đâu. "
"Vậy, chào anh. "
Dazai cúi đầu, quay bước.
Cánh cửa đóng sập lại.
Ango nhìn theo bóng người đang khuất dần ngoài khung cửa, thở dài não nê. Rồi anh đóng cửa, đi về phía ngôi nhà cuối làng.
Có gì đó, giống như là trực giác, mách bảo mọi chuyện không ổn chút nào, và anh phải đi càng nhanh càng tốt.
Ango mở tung cánh cửa. Mùi rỉ sét xộc vào mũi anh, hoà cùng mùi nồng nồng của thuốc. Anh lao vào nhà trong, và thấy Oda.
Oda nằm trên vũng máu, cánh tay còn cố vươn ra phía cửa.
Đã tắt thở.
.
Dazai cố rảo bước, rồi dừng lại trước hai lối rẽ. Có một cây anh đào, rực rỡ nở hoa giữa mùa đông buốt giá. Gã hơi ngạc nhiên, rồi nhớ lại lời Ango đã nói.
"...cây sồi già thì dừng lại. Ở đó có một túp lều tranh..."
Dazai ngó quanh quất. Không có cây sồi đã đành, túp lều lại càng chẳng thấy. Gã đi vòng vòng xuang quanh ngó nghiêng một lúc. Bây giờ đã cấp bách lắm rồi, không thể đứng ở đây mãi được. Hay thôi, đi lối nào cũng được. Ngay khi gã vừa nghĩ như vậy, thì...
Bất chợt mặt đất rung chuyển dữ dội, làm gã loạng choạng mất thăng bằng. Bụi mù khắp nơi.
Khi màn bụi đất tan hết, Dazai nhìn thấy chỗ cây đào vừa nãy là một cây sồi. Cây sồi khổng lồ, to lớn một cách dị thường và vĩ đại, đang đứng sừng sững trước mặt gã. Trông phải đến 1500 tuổi chứ chẳng ít. Trong lúc Dazai vẫn còn ngạc nhiên quan sát xung quanh, thì trên tán cây vọng lên một giọng nói trẻ con cùng tiếng cười khúc khích kì lạ.
"Đi tìm Huyết Lệ sao? "
Dazai ngước nhìn lên, và nhìn thấy một đứa nhóc con với mái tóc hai màu kì lạ đang nhìn mình, nụ cười giễu cợt vẫn còn trên môi. Gã cũng cười.
"Nếu Huyết Lệ là một bông hoa đỏ, thì đúng thế. "
Đứa nhóc im lặng nhìn Dazai từ trên xuống dưới kĩ càng. Rồi nó lắc đầu.
"Không tìm được đâu. Mộc Thần của khu rừng này nắm giữ Huyết Lệ. Tìm được Mộc Thần, biết đâu thần sẽ cho anh thứ anh khao khát. Nhưng Huyết Lệ, thì không lấy được đâu. "
"Không thử làm sao biết? " Gã nhún vai. "Mà nhóc con, Mộc Thần ở đâu? "
"Chà, đi về bên trái, đến cái hồ lớn thì dừng lại. Đến đó, khắc biết người cần tìm ở đâu. "
"Vậy à. Cảm ơn nhé, nhóc con. "
Đứa nhóc lặng im nhìn Dazai đi khuất. Rồi nó bật cười khúc khích.
"Con người ngu ngốc. Mi sẽ chẳng bao giờ tìm được Huyết Lệ đâu. "
Rồi nó nhảy lên ngọn cây, miệng ngâm nga khúc đồng dao cổ.
Huyết Lệ màu đỏ,
kẻ phản bội hóa xanh,
mang theo Mộc Thần thong manh,
đi về nơi xa lắc.
.
Dazai dừng lại trước cái hồ mênh mông, trong vắt. Ở giữa hồ, có một mỏm đất nho nhỏ, nhưng không có một bông hoa nào. Gã lại nhìn quanh. Thấy một cái cây gần đó có vẻ tách biệt, gã đến gần xem xét.
Khi gã vừa chạm vào cây táo già, bất chợt gió nổi lên dữ dội. Lá cuốn bay mù, còn Dazai thì oán thán. "Bộ không có trò gì đỡ bụi hơn để xuất hiện à? "
Trên mặt hồ, nổi lên một lâu đài nguy nga. Dazai không suy nghĩ gì nhiều, bước vào trong.
Bên trong có ánh sáng màu đỏ nhờ nhờ, mùi bạc hà nồng nặc trong không khí. Không có đèn, chỉ thắp hai dãy nến dọc theo hành lang. Lại không có cửa sổ, nên hành lang vốn đã ngột ngạt nay càng thêm u ám.
Dazai bước dọc theo hành lang, quan sát xung quanh. Trên sàn có trải thảm màu đỏ thẫm (chắc thế, tối quá nhìn không ra), trên tường lại lát bằng đá hoa cương. Trần nhà là một tấm gương khổng lồ. Nhìn đi nhìn lại, gã không khỏi cau mày, thần thánh gì lại có gu thẩm mỹ dở tệ vậy?
Ở cuối hành lang là một căn phòng lớn. Gã bước vào, và những ngọn nến lay động.
Trước mặt gã là một cái ngai: bên cạnh cái ngai đó, lại có một cây quyền trượng và một quả cầu trong suốt đặt trên một cái gối nhung. Mà cũng không hẳn là nó trong suốt, vì gã thấy chính mình trong đó, đang nhìn lại chăm chăm.
Thứ trên ngai mới là đáng quan tâm.
Khi gã nhìn nó, thì nó lập tức biến mất.
Rồi nó xuất hiện trở lại sau một chớp mắt, lần này thì lơ lửng, lù lù trước mặt gã. Đó là một con người, hoặc một sinh vật có dạng con người, với mái tóc màu hoàng hôn (chắc thế, đã bảo tối quá thấy gì đâu) và đôi mắt biêng biếc xanh màu trời biển. Đôi mắt này thì không thể nhầm lẫn được, vì nó sáng lên như hai viên ngọc bích, được cẩn hết sức công phu vào khuôn mặt đẹp một cách lạ thường. Trên người sinh vật đó tỏa ra mùi bạc hà nồng nàn, gã bất chợt hiểu ra lý do cho cái mùi ám ảnh khắp lâu đài. Khi Dazai còn ngơ ngác nhìn nó, thì nó đã gầm gừ khe khẽ bằng chất giọng hơi cao vào mặt gã.
"Cuối cùng cũng quay lại rồi sao, đồ phản bội? "
có mánh gì làm mấy bài gaps fill với rewrite không các bạn, chỉ với =(((((((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip