Chương 12: Học viện cảnh sát (11)

Chương 12: Học viện cảnh sát (11)

[ ''Đó là lúc 7 giờ tối, ba mẹ và tớ đang ăn cơm thì tiếng chuông vang lên. Vị khách không mời đó dường như quen biết với ba tớ. Ban đầu họ nói chuyện rất bình tĩnh nhưng không lâu thì giọng người đàn ông đó bắt đầu thô bạo.

Đúng lúc mẹ tớ định ra xem thì truyền đến tiếng rên của ba. Mặt mẹ biến sắc, đẩy tớ vào tủ âm tường đóng lại rồi bảo trước khi mẹ nói thì tuyệt đối không được đi ra. Sau đó, tớ nghe tiếng tranh cãi của người đàn ông với mẹ cho đến khi không còn nghe tiếng mẹ nữa...

Sau đó mùi gỉ sắt bắt đầu xộc lên thậm chí trong tủ tớ cũng ngửi thấy...'']

Mọi người bên ngoài nín thở mà nghe Morofushi Hiromitsu tường thuật lại vụ án năm đó. Hiromitsu bị F4 vây quanh còn Morofushi Takaaki cũng được hai người bạn tốt đến kề bên an ủi.

''Là do người quen gây án ư ?'' Những thám tử trẻ tuổi bắt đầu sắp xếp lại những manh mối đã có

[ ''Mùi gỉ sắt mà cậu luôn nhắc tới là gì...?'' Hagiwara

Furuya Rei đứng ra giải thích :''Là mùi máu tanh ! Bởi vì thành phần chủ yếu của huyết sắc tố trong hồng cầu là sắt''

''Thì ra là vậy''

''Sau đó thì sao ?'' Matsuda hỏi

''Tớ...tớ nghe thấy tiếng hát''

Lớp trưởng bất ngờ hỏi lại :''Tiếng hát á ?''

''Đúng vậy...Không phải giọng của ba mẹ tớ là kiểu cố ý nén cho giọng the thé nghe rất rợn người kết hợp với tiết tấu lặp đi lặp lại. Tớ vô cùng sợ hãi nên đã nhìn lén qua khe hở của tủ âm tường. Một người đàn ông cầm dao bếp dính máu, miệng ngâm nga tiếng hát''

''Mặt thì sao ? Cậu không nhìn thấy ngoại hình tên đó sao ?'' Matsuda hấp tấp mà hỏi

''Ừ...Tớ sợ quá nên...'']

Ai nấy cũng được một phen hú vía vì Hiromitsu đã vô tình mở cánh cửa, cũng chẳng ai trách móc gì anh bởi lẽ nếu không mở cánh cửa thì tung tích của tên hung thủ cũng sẽ biến mất. Nếu tự đặt mình vào hoàn cảnh của Hiromitsu thì ai cũng chưa chắc mình sẽ làm tốt hơn anh. Tất cả đều thành tâm mà mong rằng Morofushi Hiromitsu sẽ an toàn.

[ ''Nhưng sao người đàn ông đó muốn tìm cậu chứ ?'' Furuya hỏi lại

''Hắn không phải tìm tớ sau câu hát đi ra đi thì hắn gọi tên một cô gái. Chính là cô bé hồi nhỏ thường chơi với tớ tên là Yuri. Giống hệt với đứa bé trên tờ tìm kiếm tối qua !!'' Morofushi Hiromitsu kích động nói

''Sao lại tìm cô gái đó ở nhà cậu chứ ?''

''Cô gái đó họ gì ?''

Furuya Rei và Date Wataru cùng hỏi

''Tớ vẫn luôn gọi tên cô ấy. Sau đó cô ấy bệnh rồi mất, tớ còn tham gia lễ tang của cô ấy nữa nhưng mà tận hồi lớp 1 cơ...''

Hagiwara lần nữa muốn xác định :''Mặc dù không thấy mặt nhưng cậu vẫn thấy hình xăm trên tay hắn đúng không ?''

''Ừ, người đàn ông đó hình như dẫm phải máu nên trượt chân, cả người đập vào tủ âm tường mà tớ đang trốn. Lúc tên đó đứng lên, trong khoảnh khắc tớ đã nhìn thấy trên vai hắn có hình xăm của chiếc cốc lưng cao !!!''

''Hình xăm mà cậu thấy đó thật sự nằm ở vai đúng không ?'' Matsuda hỏi lại

''Không thể sai được !! Lúc rời khỏi tủ âm tường, vì bị đau nên hắn đã ôm lấy vai. Mà lúc đó vì dính máu từ tay nên tớ không thấy hình xăm đâu nữa...'' Morofushi Hiromitsu trả lời một cách chắc nịt

''Sau đó thì sao ? Gã đó làm gì tiếp theo ?''

''Tớ không biết...không biết khi nào thì tớ đã thiếp đi mất. Khi tỉnh dậy thì cửa âm tường được mở ra, anh trai của tớ đã trở về và hỏi chuyện. Lúc đó tớ mới nhận ra mình đã ngủ cả ngày trong tủ...'']

''Vậy là hung thủ đã bắt cóc đứa bé đó ư ?''

''Không biết con bé có sao không...''

Những tiếng xì xào vang lên. Cũng có người chú ý đến chi tiết hình xăm biến mất của gã hung thủ.

[ ''Cậu có anh trai sao ?'' Hagiwara cười hỏi

Furuya Rei nhiệt tình mà trả lời :''Hiện đang là cảnh sát hình sự ở sở cảnh sát Nagano, nghe nói còn được mệnh danh là Khổng Minh nữa''

Matsuda cũng tham gia bàn chuyện :''Tớ lại thích Quan Vũ hơn cơ...''

''Lúc này nói chuyện Tam Quốc để làm gì chứ ?!'' Lớp trưởng đổ mồ hôi mà kéo họ trở lại câu chuyện

Morofushi Hiromitsu thì dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đề tài của các anh chàng choang chuyển quá nhanh làm anh không thể theo kịp họ. Tuy nhiên thì tâm trạng của anh cũng không còn căng thẳng như lúc nãy nữa.

''Khoảng thời gian sau vì bị sốc nên tớ bị mất trí nhớ nhẹ còn mắc bệnh mất khả năng ngôn ngữ. Sau đó anh tớ được người thân ở Nagano nhận nuôi, còn tớ thì được họ hàng nhận nuôi, môi trường cũng thay đổi. Nhưng chứng mất khả năng ngôn ngữ vẫn kéo dài một thời gian. Cho đến tận khi quen Zero !'']

Đề tài của mấy anh chàng xoay chuyển nhanh đến mức những người ở ngoài màn hình cũng chẳng theo kịp. Hagiwara Chihaya thì quá hiểu thằng em trai của mình rồi, cậu cố tình lảng sang chuyện khác để giảm căng thẳng cho Morofushi Hiromitsu. Chị mỉm cười, tự hào vì đứa em trai của mình. Tuy chỉ là giây phút gặp lại ngắn ngủi, nhưng cũng đã đủ để chị xoa dịu đi nỗi đau mất em.

Subaru Okiya âm thầm mà thở dài nhấm nháp ly rượu Bourbon trên tay. Càng xem anh mới càng biết được sự quan trọng của Morofushi Hiromitsu đối với Furuya Rei, nói họ là bạn thân thì không đủ, thứ tình cảm đấy không thể coi là tình bạn được nữa rồi. Họ là người nhà, là gia đình của nhau. Càng gỡ càng rối, giờ đây anh chỉ mong sao màn hình này không chiếu lên chân tướng sự việc. Một Furuya Rei cứng cỏi, dứt khoát, mạnh mẽ nếu biết sự thật sẽ suy sụp đến độ nào, đó là chuyện mà anh không muốn nhìn thấy.

Như có linh cảm, Amuro Tooru ngồi đằng trước quay lại trừng gã FBI đang đội lốt sinh viên kia một cái. Thứ mà anh nhận lại là một nụ cười giả dối của gã đó, đúng thật là đáng ghét không thể tả !!!

[ ''Vậy cậu thi vào trường cảnh sát cũng vì muốn bắt tên hung thủ sao ?'' Kenji nhìn thẳng vào cậu bạn hỏi

''Ừ, gần đây tớ nhớ lại rất nhiều chuyện. Tớ muốn dùng góc độ của cảnh sát để phán đoán về tình hình lúc đó sau đó đem tin tức nói lại với anh trai ở Nagano''

Như đã đoán trước Morofushi Hiromitsu sẽ nói gì, Matsuda cười mà nói :''Sau đó trong lúc cậu nghĩ tới nghĩ lui thì gặp 3 người kia đúng không ?''

''Đúng vậy''

Matsuda Jinpei bắt đầu nêu ra từng người và hình xăm của họ. Tuy nhiên, Morofushi Hiromitsu vẫn có chút do dự khi lấy họ làm kẻ tình nghi :''Nhưng tên hung thủ đó đã trốn từ Nagano đến Tokyo rồi lại xuất hiện trước mặt tớ nữa chứ. Đâu có chuyện nào trùng hợp đến vậy ?''

Matsuda Jinpei phản bác :''Ba người đó bọn tớ đã hỏi chuyện hết rồi !!''

''Nhưng sao các cậu biết tớ đang tìm hung thủ giết ba mẹ mình ?!'' Hiromitsu bất ngờ trước hành động của những người bạn

''Sao không, cậu cứ đang tìm thông tin về vụ đôi vợ chồng bị thảm sát ở Nagano mà !!''

Màn hình hiện lên hình ảnh ở phòng máy tính, Morofushi Hiromitsu với vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trước máy tính. Ở đằng sau anh là 4 người còn lại đang nép vào mép tường đang nhìn về phía anh.

''Nhưng bọn tớ lần đầu nghe về chi tiết trên người hung thủ có hình xăm đấy !'' Hagiwara cười nói]

''Đúng là tình cờ thật, hung thủ ở gần sát ngay chỗ của anh Morofushi luôn'' Takagi cũng lấy làm lạ

''Chắc chắn là do định mệnh đã giúp họ tìm được hung thủ !!!'' Thanh tra Yamamura Misao hưng phấn nói

Những người khác cũng bắt đầu tin giả thuyết của Yamamura Misao, ai nấy cũng nhắc nhỏ bản thân khi tỉnh lại nhất định phải đi chùa. Amuro ngao ngán nhìn những người trong sở cảnh sát dễ dàng bị thanh tra Yamamura lôi kéo, không biết nói gì. Bên cạnh, Morofushi vỗ vai lấy làm an ủi anh.

''Anh Morofushi đã tìm được những người bạn rất tốt. Giống như mình với cậu vậy, đúng không  Ran ?'' Sonoko hưng phấn mà lôi kéo tay bạn thân

Mouri Ran cũng mỉm cười mà gật đầu

''Còn mình thì sao ?'' Sera xen vào cười hỏi

''Miễn cũng tính thêm cậu vậy !'' Sonoko giả vờ gật gù mà nói

''Vậy phải cảm ơn đại tiểu thư Sonoko rồi !''

[ Mọi người bắt đầu nói về những manh mối họ đã điều tra được từ những người xung quanh. Tuy nhiên bàn luận gần đến cuối thì họ đều nhận ra sự bất thường trong sự việc.

Morofushi Hiromitsu ngập ngừng kể về cuộc nói chuyện của mình và anh trai cho những người còn lại nghe. Anh trai đã nói rằng cái tủ mà lúc trước Morofushi Hiromitsu trốn vào không phải là tủ âm tường mà là tủ quần áo cánh mở. Bây giờ Morofushi Hiromitsu cũng chẳng thể chắc chắn mình đã trốn vào cái tủ như thế nào, trí nhớ của anh đã có chút sai lệch so với hồi trước.

Furuya Rei nhắc nhở :''Có khi nào cậu nhớ nhầm với nhà của họ hàng ở Tokyo rồi không ? Căn nhà đó thì đúng là chỉ có tủ âm tường và cửa lùa''

Lần này, Morofushi Hiromitsu không còn chắc chắn với đáp án của mình như trước.

Matsuda Jinpei đưa ra nghi vấn của mình :''Nếu thế thì không phải rất lạ hay sao ? Nếu cậu trốn trong tủ quần áo có cánh cửa mở thì khi hung thủ va vào, cửa phải đóng lại chứ''

Hagiwara Kenji tiếp tục :''Đúng vậy, nếu lúc đó cậu thấy hành động hung thủ ôm lấy bả vai trừ phi là cậu tự mở cửa ra...''

Matsuda Jinpei chất vấn :''Chẳng lẽ trong tình cảnh đó mà cậu đi mở cửa ra sao ??!!''

''Không, không thể nào...''

Nhưng bây giờ lớp trưởng đã tìm ra câu trả lời cho tất cả, anh lên tiếng :''Khe hở mà Morofushi nhìn qua không phải là thẳng đứng mà nằm ngang đúng không ? Nếu là tủ quần áo nhiều khe cửa, cho dù là cửa đóng thì cũng có thể nhìn thấy bên ngoài đúng không ?''

Tất cả họ đều như bừng tĩnh]

''Hung thủ là ông Tomori !!!'' Những thám tử trung học đồng loạt lên tiếng

Nhiều người vẫn không thể tin được. Ông chú đôn hậu đó lại là kẻ sát nhân dã man trước đây ư ?

''Sao lại thế được nhỉ ? Ông ấy trông khá là hiền lành, thậm chí còn rất kính trọng cảnh sát nữa chứ...'' Nakajima Atsushi lẩm bẩm

Dazai Osamu sờ đầu cậu, nhắc nhở :''Atsushi à, đừng bao giờ xem thường lòng dạ con người''

[ Huấn luyện viên Onizuka vừa xem đồng hồ vừa tới phòng tắm để kiểm tra tiến độ của những chàng trai. Nhưng đến khi tới nơi thì ông lại hoảng hốt vì chẳng có ai ở đó cả, chỉ có mấy cây chổi nằm dưới sàn nhà]

''Mấy cái thằng này đi đâu cũng không thèm nói cho người khác biết nữa'' Bên ngoài, huấn luyện viên Onizuka khoanh tay nói. Bây giờ ông đã biết được toàn bộ sự việc nên cũng chẳng trách móc gì mấy anh chàng kia.

Matsuda Jinpei bỉu môi :''Nói cho ông biết thì ông cho đi ra ngoài mới lạ''

''Hả ? Cậu Matsuda vừa nói gì cơ ?''

Chưa đợi Matsuda lên tiếng gì Hagiwara đã bịt miệng anh lại rồi cười bảo :''Có nói gì đâu thầy...''

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip