Ngoại Truyện I.
Dazai lòng vòng ở thư viện cả tiếng đồng hồ, chỉ để tìm được một cuốn sách mà hắn thấy ý nghĩa. Hắn đi thật sâu vào bên trong, nơi của những món đồ bị quên lãng và phủ đầy bụi bặm. Gã quấn băng nhìn thật kĩ từng gáy sách, Dazai tìm mãi, rốt cuộc hắn đã thấy.
Đó là một cuốn sách vô cùng cũ, nó yên lặng nằm trong góc, bìa sách đã hư hỏng và giấy cũng ố vàng. Nó giống như hiện thân của năm tháng đã trôi qua, một mùi hương của quá khứ.
Hắn không hiểu tại sao mình lại bị thu hút bởi thứ rách tươm này. Dazai phủi bụi, để lộ vài con chữ. Nơi này hơi tối để hắn có thể đọc, cầm nó ra chỗ có cửa sổ, Dazai lẩm nhẩm.
"Lily" là tên của cuốn sách, như một phép màu, dòng chữ này không bị hư tổn dù những nơi khác đã trở nên ẩm mốc. Dazai loay hoay tìm kiếm tên tác giả, nhưng lại không thấy bất cứ vết tích nào của người viết. Ánh nắng chiếu lên từng trang sách, vẻ thần bí của nó khiến hắn chẳng thể kiềm lòng.
Dazai bắt đầu đọc, chậm rãi và cẩn thận, một vẻ nghiêm túc hiếm có.
…
Lauren chỉ vừa mới đến căn biệt thự rộng lớn này được vài ngày. Cơ thể gầy gò, nhỏ bé và bẩn thỉu được tắm rửa sạch sẽ, khoác lên chiếc váy của người hầu rồi ngắm mình trong gương, nàng xuýt xoa. Hóa ra nàng không xấu, nàng cũng xinh lắm, đôi mắt nâu xa xăm và mái tóc vàng như sợi nắng, Lauren cứ cười tủm tỉm mãi.
Bước từng bước chân nhẹ nhàng và thanh thoát, nàng đi qua những cánh cửa, những căn phòng tối và những kẻ làm khác. Họ nhìn Lauren mỉm cười, như thể đang chúc phúc vậy. Nàng ngắm nhìn mọi thứ, từ bức tượng lạnh lẽo tới cái đầu gấu treo trên tường, hay tấm chân dung lạ lẫm nào đó, Lauren mơ tưởng, rằng một ngày nàng sẽ có cho mình một nơi như vậy, một nơi giàu có và hạnh phúc.
Thoáng chốc, nàng đã tới nơi. Giọng nói trầm của ai đó đột ngột cất lên bên tai nàng.
"Từ giờ cô sẽ phục vụ người trong căn phòng này. Nhớ rõ, đừng nhiều chuyện." Bác quản gia đứng thẳng lưng, mắt bác híp lại và đôi môi thì mím chặt. Nhìn lên cánh cửa gỗ to lớn được chạm trổ xinh đẹp, bác thở dài.
Lauren muốn nói rồi lại thôi, cứ đứng trước cửa thẫn thờ nhìn người quản gia đi xa. Nàng hơi sợ, có thứ gì đấy níu chân nàng lại, kêu nàng đừng lại gần nơi này. Cửa sổ nơi hành lang chẳng hiểu vì sao lại mở toang, những cơn gió và ánh hoàng hôn đỏ ùa vào, thôi bay những cánh hoa héo vừa rơi rụng. Lauren tròn xoe đôi mắt, nàng hít một hơi thật sâu, để buồng phổi căng tràn và lấp đầy bản thân bằng dũng khí. Nàng đẩy cửa, nó nặng trịch.
Trong căn phòng rộng lớn này lại chẳng có ánh sáng, khác hẳn với không gian tươi đẹp ngoài kia. Lauren như có thể thở ra một làn khói trắng.
"... Cô là ai?"
Nàng giật bắn người, quay về phía phát ra giọng nói ấy. Lauren sửng sốt, mặc dù tối đến thế nào, nàng vẫn thấy được đôi mắt xanh lam sáng rực kia, đôi mắt như biển cả.
"Xin chào, ừm, tôi là Lauren…" Nàng ấp úng, đôi tay chà xát lại với nhau, đó là dấu hiệu mỗi khi nàng căng thẳng.
"Lauren, một cô gái trẻ nhỉ? Thật đáng buồn khi em phải chăm sóc cho ta." Mắt xanh vẫn tiếp tục nói, giọng y nhẹ và khàn, như chẳng còn sức lực nào vậy - dù theo Lauren, y vẫn còn trẻ.
"Không phải như thế đâu!" Nàng luống cuống, "Để tôi kém rèm lên cho ngài nhé? Hoàng hôn đẹp lắm, chắc ngài sẽ thích." Lauren đứng kế bên cửa sổ, chờ đợi câu trả lời của y. Thật lâu sau, khi tiếng tích tắc của kim đồng hồ vang mãi, khi chân nàng đã mỏi và trở nên tê dại, thì y mới cất lời.
"Được rồi, ta cũng muốn ngắm một chút." Y dừng lại, đôi mắt xanh khép hờ: "Đã lâu rồi ta chưa nhìn thấy hoàng hôn."
Đáng tiếc, hoàng hôn tàn. Chóng vánh thật đấy, Lauren tiếc nuối. Trên trời chỉ còn lại vài gợn mây nhiễm sắc cam, bóng tối dần chiếm lấy mọi thứ. Nàng nhìn y, thấy được một bên sườn mặt được ánh sáng yếu ớt chiếu vào. Thoáng chốc, cả thế giới dừng lại.
Như không thể hô hấp, nàng tròn mắt nhìn y, thảng thốt. Đẹp quá, Lauren nghĩ, y đẹp hơn tất cả những người nàng đã từng gặp qua. Cơ thể gầy gò được bao bởi áo lụa mỏng, ngồi dựa vào thành giường, y mỉm cười. Mắt xanh sáng và lấp lánh như những ngôi sao xa xăm, mái tóc cam hơi dài ôm lấy gương mặt, phủ lên vai, nhu hòa mà ấm áp.
Lauren thắp đèn, trong đầu nàng ánh lên một suy nghĩ, rằng nàng muốn ngắm nhìn người này kĩ hơn. Cả căn phòng nhanh chóng đã trở nên rõ ràng, y khẽ nhíu mày, mắt xanh có vẻ không quen với ánh sáng.
"Ngài đẹp thật đấy, ý tôi là, màu tóc của ngài rất lạ." Lauren tìm một cái ghế, ngồi xuống cạnh giường. Chiếc giường trắng hình như quá lớn so với y, nhìn thật trống vắng và cô đơn.
"Cảm ơn em nhé, ta rất vui." Lại cười, tựa hồ y đang rất vui vẻ, đáy mắt thậm chí còn sáng hơn trước. "Ồ, thật xấu hổ quá, ta đến giờ còn chưa giới thiệu bản thân mình."
"Thân phận của ta có lẽ còn thấp hèn hơn cả em đấy, Lauren. Ta chỉ là một con chó bị xích đang ước ao được tự do mà thôi."
"Tên ta là, Lily."
…
Trước khi chào tạm biệt Lily, Lauren đã gặp một người. Chủ nhân của nàng, Dazai Osamu. Bá tước có dáng người cao, thẳng tắp, khí chất từ ngài luôn khiến Lauren khó chịu. Nó làm người ta muốn quỳ xuống và phục tùng ngài vậy, Lauren nghĩ. Và ngài còn hay quấn băng trên người, ngài bị bỏng sao? Hay ngài có những vết sẹo xấu xí? Mái tóc nâu của ngài hơi rối, cả trang phục nữa, bá tước dường như đang rất gấp gáp.
"Cút ra ngoài!" Giọng ngài đanh lại, Lauren sợ hãi cúi người rồi chạy đi. Trước khi khép lại cánh cửa, nàng đã kịp vẫy tay với Lily, người từ nãy đến giờ chỉ im lặng nhìn xung quanh. Y gật đầu với nàng, rồi nói gì đấy cùng bá tước. Mắt xanh, chẳng còn sáng nữa…
…
Dazai ôm lấy Lily của hắn vào lòng, âu yếm hôn lên sợi tóc cam mà hắn thương nhớ. Ôi, hắn yêu y chết đi được, yêu y như thể y là nguồn sống của hắn vậy. Nhưng mà, Lily chưa bao giờ ngoan ngoãn. Y tránh khỏi đôi tay đang dang ra, mày nhăn lại, ngập người ho từng trận. Cơ thể Lily run lên vì đau, mắt y mờ đi, khóe miệng xuất hiện vết máu.
Máu đỏ, tuy rất ít, nhưng đẹp đẽ đến chết người.
Bá tước thong thả dùng ngón tay cao quý của mình lau đi chúng, dừng lại trên đôi môi của Lily, Dazai vuốt ve. Cánh hoa nhợt nhạt bỗng được tô đỏ, nổi bật trên làn da trắng. Lily không gạt tay hắn ra, y chỉ im lặng, làm thinh. Trao cho y một nụ hôn, Dazai như trở nên điên dại, mặc sức cắn xé, ngấu nghiến, hoàn toàn bỏ qua sự đau đớn của y.
Lily không khóc, nhưng vành mắt y đỏ hoe. Ngay sau khi hắn dừng lại, y đã tát hắn.
Cái tát rất mạnh, tiếng vang đi khắp căn phòng rồi dội về họ, khiến tai Dazai đau điếng. Dù vậy, hắn vẫn cười. Dazai đứng dậy, thong thả đi về phía chiếc tủ lớn, lấy từ trong đấy ra vài món đồ. Mắt xanh dõi theo hắn, mặt bỗng nhiên tái nhợt, y nức nở.
"Đừng, đừng mà. Dazai, tôi không muốn…" Lily thu mình lại, run rẩy bó gối nơi góc giường. Đáp lại y chỉ là tiếng cười nhẹ của hắn, tiếng cười tự mãn và đầy khinh miệt. Tiếng cộp cộp trên sàn nhà lớn hơn bao giờ hết, chúng như có nhịp điệu, vang vọng mãi bên cạnh Lily. Y ghét tiếng bước chân này, vô cùng ghét.
Sợi xích sắt lạnh lẽo chạm vào cánh tay Lily khiến y giật thót, theo phản xạ, y cố lùi ra sau nhưng lại bị hắn bắt được. Dazai ngâm nga bài hát nào đấy, khẽ hôn lên khóe mắt đang run rẩy của y, hắn thì thầm: "Nào, vẻ giận dữ và không phục tùng ta khi nãy đâu? Lily à, em thật ngu muội và dại dột quá đi."
Lời nói của hắn như thuốc độc, chậm rãi cắn nuốt trái tim Lily, khiến y đau đớn và sợ hãi. Cố ngắn đi sự run rẩy của mình khi hắn cố định hai tay y bằng dây xích, Lily tuyệt vọng nhìn hắn. Ánh mắt xanh của đại dương chỉ phản chiếu mình Dazai, sự cầu xin trong những bước đường cùng khiến hắn hứng tình.
"Thay vì dáng vẻ quật cường ấy, ta thực sự thích em bây giờ hơn. Chúng ta chơi một vài trò thú vị nhé? Ta chắc chắn em sẽ thích."
Lily chợt nhận ra, hôm nay hắn sẽ chẳng chịu tha cho y. Hắn sẽ tiếp tục trò chơi khốn nạn của hắn, mặc cho y cầu xin và khóc lóc ra sao, mặc cho y ngất đi bao nhiêu lần. Dazai, vẫn sẽ tiếp tục.
Nhắm mắt, rồi lại mở ra. Y nhìn hắn, mỉm cười. Tóc cam lay động, xõa tung không theo một quy luật nào. Nhìn thấy y cười, Dazai ngẩn ra, rồi nắm thật chặt cằm của y, siết mạnh tới nỗi Lily phải kêu lên vì đau.
"Làm chó của ta, em nên ngoan ngoãn hơn nữa đi, Lily."
Cởi bỏ tấm áo lụa mỏng, là những vết bầm vẫn chưa tan, những vết sẹo lớn nhỏ khác nhau, và những dấu hôn ngân đáng sợ.
Đêm hôm ấy, là một đêm dài, tựa như bình minh chẳng bao giờ lên.
_____
Xin chào mọi người, Bạch quay lại rồi đây.
Cái ngoại truyện này được lấy ý tưởng từ bài hát "Lily" - Alan Walker, K-319 & Emelie Hollow. Trong mùa dịch tui nghe nó khá nhiều nên mới nghĩ ra cốt truyện này =))))
Ngoại truyện sẽ kéo dài trong tầm ba chương thôi, tui sẽ cố để siêng lên và viết nốt =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip