#no26 - [Nếu ngày ấy, những giọt nước tí tách không trĩu nặng màu trời xám xịt]
[Nếu ngày ấy, những giọt nước tí tách không trĩu nặng màu trời xám xịt]
Bối cảnh được lấy vào thời điểm Dazai vẫn còn ở trong Mafia Cảng.
-----------------------------
Những giọt mưa nặng nề trút xuống như thác, thành phố Yokohama nhạt nhoà trong làn nước như thể bị cất giấu phía sau tấm màn.
Con hẻm tối tăm chật chội như một cái lỗ đen vũ trụ, gió rít thổi từ bên trong tràn ra ngoài đường lớn, mang theo hương vị tanh nồng như sắt gỉ cùng dư âm rên rỉ đau đớn của ai đó. Sắc đỏ nở bung trên bức tường gạch hệt như một đoá hoa, đoá hoa dẫn đường vong linh dạo quanh sông Tam Đồ của địa ngục chết chóc, khắc khoải chờ đợi hình phạt giáng xuống tương thích với tội ác gây nên trên trần gian.
- Chết tiệt...
Tiếng chửi thề phát ra từ thanh niên bí ẩn đứng gần đó, bộ trang phục màu đen tuyền hoà làm một với màn đêm. Mặc kệ dòng nước lạnh lẽo trên mái hiên đang đổ thẳng xuống dáng người khiêm tốn, hắn cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào thi thể đã bị cướp đi hơi ấm cuối cùng. Tặc lưỡi một cái, rồi lầm bầm gì đó như đang chửi rủa cơn mưa mùa hè quá bất ngờ. Sau đó lại thở dài, chấp nhận cảm giác ẩm ướt len lỏi qua từng lớp vải và chạm đến làn da trắng nhợt của bản thân.
Lẽ ra hắn có thể ngăn những giọt mưa kia tránh xa khỏi mình một cách dễ dàng. Nhưng hôm nay hắn không làm vậy. Là vì đã lâu hắn đã không được trải nghiệm cảm giác ướt sũng dưới cơn mưa rào, hay vì hắn tưởng rằng mọi phiền muộn trắc trở trong lòng có thể trôi theo nó, dàn trải trên mặt đất, trôi hết xuống lòng cống và vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp lại? Thực chất, chúng không thể trôi đi đâu cả, bởi người hắn làm gì có lỗ cống, vậy nên những suy nghĩ tăm tối ấy cứ loang dần ra, rõ ràng, rộng lớn, không bốc hơi được mà đổ đi cũng chẳng xong.
Một cơn gió đêm thổi qua khe hẻm khiến áo khoác tung bay, tạo nên một đường cong mềm mại. Hắn phẩy tay, hai người đàn ông xuất hiện từ phía sau như đã chờ sẵn, nhanh chóng dọn dẹp tàn tích. Mọi việc có vẻ đã xong xuôi, hắn rời khỏi nơi có dư vị tanh tưởi do chính mình gây ra, tiếng bước chân giẫm vào vũng nước vang lên lách tách. Âm thanh ấy xa dần, xa dần...
---------------------------
Cơn mưa lớn đổ ập xuống. Mặt đường rải nhựa lấp loá sáng, và những bóng đèn neon phản chiếu nhập nhoè trên vỉa hè ướt. Các ngọn đèn đường đã được bật lên từ lâu, cột giao thông tất nhiên vẫn còn hoạt động. Dù cho trên đường không còn một bóng người nào khác ngoài hắn. Những cửa hiệu trên phố tất cả gần như đã tắt đèn, không gian im lìm khó tả, thật khác so với lúc mặt trời hiện hữu trên nhân gian. Khi dòng người đông đúc tràn ngập khắp Yokohama, và mọi người đi lướt qua nhau một cách vội vã, hắn cảm nhận được bản chất thật sự của nơi này hiện hữu rõ nét nhất vào ban đêm, khi nhân loại đã say ngủ và ác quỷ thì hoành hành. Tàn bạo, ác độc, thầm lặng, âm mưu. Và khi ánh sáng của Thượng đế chiếu rọi xuống mọi ngóc ngách, thiên thần sẽ giáng thế, ban phát hạnh phúc cho mọi nhà. Thánh thiện, tốt lành, dịu dàng, ngây thơ. Cuối cùng, chạng vạng sẽ chạm tới nơi này. Thời điểm không còn là ban ngày cũng chưa phải ban đêm. Thời điểm mờ mờ nhân ảnh, khó lòng phân biệt được ai với ai.
Hắn rảo bước trên con phố hoang vắng trong cơn mưa dữ dội. Nếu có ai nhìn thấy lúc này, chắc hẳn người đó sẽ cho rằng kẻ này bị điên, hoặc thương cảm cho sự tội nghiệp không hề tồn tại ấy. Nhưng tiếc rằng ngoài hắn ra, đường phố giờ đã không còn một ai. Cũng như chẳng còn nơi nào hắn có thể đến nữa.
Một quán bar vẫn còn sáng đèn.
Đó là một quán bar nhỏ nhắn nằm gọn dưới chiếc cầu thang gỗ ọp ẹp. Cái tên màu trắng viết bằng chữ Latin, bên trên là hình vẽ một người đàn ông ria mép vểnh, đeo kính gọng tròn một bên mắt. Chiếc mũ ảo thuật gia khiến hắn liên tưởng tới tên trộm nổi tiếng của nhiều thế kỉ trước. Bước vào bên trong, mặt vân gỗ uốn lượn trên nền tường, quầy bar và sàn nhà bóng loáng không một vết bẩn. Ánh sáng ấm áp từ đèn trần bao phủ khắp không gian, khiến nơi này trở nên sinh động hơn bao giờ hết. Tủ rượu lấp lánh những tia sáng phản chiếu phía trước khiến hắn trở nên phấn khích.
- Chào quý khách.
Ông chủ quầy bar nở một nụ cười lịch thiệp, bàn tay nhăn nheo nhiều vết chai sần sử dụng một chiếc khăn trắng lau lau vành ly rồi đặt lên bàn. Trông ông ta không có vẻ gì là bất ngờ hay hốt hoảng trước bộ dạng ướt như chuột lột của hắn, nói cách khác đây là sự khác biệt giữa một người dày dạn kinh nghiệm tiếp khách, so với đám học việc chỉ biết phản ứng theo cảm xúc thì hơn hẳn một bậc.
Hắn ném cái áo khoác nặng trịch nước mưa lên giá treo móc gần đó, và nhẹ nhàng đặt cái mũ fedora xuống bàn. Khi đã an toạ trên chiếc ghế một chân ngay trước mặt chủ quán, hắn gọi một loại rượu theo sở thích, trầm ngâm ngắm nhìn dòng chất lỏng màu tím than rót xuống ly thủy tinh trong suốt. Bóng đèn phía trên đầu phản chiếu lên mặt nước hệt như mảnh trăng treo lơ lửng nơi vành cốc.
Hắn nâng nhẹ ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, để thứ chất lỏng chứa cồn tràn vào khe hở giữa hai cánh môi. Vị ngon chỉ bung toả chớp mắt khi nuốt xuống cuống họng, sau vài giây liền nhanh chóng nhạt dần và tan biến như gió heo may. Khoang miệng khô khốc lại nhạt nhẽo như thuở ban đầu, chỉ còn cảm giác cay tê run rẩy nơi đầu lưỡi.
Hắn thở ra một hơi dài đầy thoả mãn, tiếp tục nhấm nháp hương vị ngon lành của chai rượu lành lạnh trên bàn. Chẳng mấy chốc, chiếc ly đã cạn đáy. Có vẻ cảm thấy vẫn chưa đủ, bàn tay được ôm sát trong găng tay da màu đen tiếp tục đổ rượu vào, đáp ứng mong muốn ích kỷ của bản thân.
- Hôm nay mưa to thật.
Ông chủ quán bắt chuyện, nhìn ra phía lối vào ướt đẫm vì bị mưa hắt. Hơi lạnh bên ngoài con ngõ bắt đầu tràn vào quán bar, ngấm ngầm vào từng tấc da âm ẩm làm hắn rùng mình, hắt xì một cái.
- Xin lỗi, để tôi ra đóng cửa.
- À, ta ổn. Chỉ là tự dưng bị nhảy mũi thôi.
- Cẩn tắc vô áy náy. Tôi cũng chuẩn bị đóng cửa sớm. Thời tiết như này chắc chẳng còn ai tới đây đâu.
Ông nói rồi rời đi. Chỉ còn một mình hắn ngồi trong căn phòng như đang gặm nhấm nỗi cô đơn. Hắn lắc lắc ly rượu, chăm chú nhìn sắc đen sóng sánh như đang nhảy múa trên lòng bàn tay, và rồi thở dài một cách sầu não. Con mèo tam thể ngồi trên ghế nọ ngáp lớn, cái đuôi dài vung vẩy đáp lại tiếng thở dài, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ như chưa hề có gì xảy ra.
- Mùa mưa ẩm thấp nên mày ngủ nhiều nhỉ.
Hắn độc thoại, nhìn cái cục tròn tròn nằm gọn gàng trên ghế, tay không chủ động vươn ra vuốt vuốt vài cái. Không có phản ứng gì cả, nó vẫn say giấc nồng cùng với sự thoải mái nơi sống lưng. Đồng thời, ông chủ quán cũng đã quay trở lại.
- Có một vị khách quen ở đây luôn gọi chú mèo là sensei. Mặc dù tôi không hiểu tại sao lại gọi như vậy.
- Hả... Có kẻ kì quặc thế sao.
Khoé môi khẽ nhếch lên khinh bỉ.
- Vị khách đó thường ngồi uống cùng hai người bạn nữa. Nhưng hôm nay trời mưa to quá nên có lẽ họ không đến được.
- Bạn nhậu sao?
- Ồ không. Có người không uống được đồ có cồn, cậu ta thường uống nước quả. Bọn họ rất thân thiết với nhau. Mỗi người như bừng sáng lên một tính cách khác nhau vậy. Nếu hôm nay không mưa chắc quý khách có thể gặp được họ đấy. Hãy thử tới đây vào ngày mai.
- Rất tiếc, dạo này ta bận khá nhiều việc. Lẽ ra ta đã về thẳng nhà rồi nhưng nổi hứng muốn đi giải khuây một chút thôi.
- Trong cơn mưa?
- À thì...
Ông vuốt vuốt bộ râu mỏng của mình, quay trở lại quầy sắp xếp đồ đạc, đồng thời xua đi bầu không khí ngập ngừng trong quán. Hắn lơ đi câu hỏi cụt lủn, tiếp tục thưởng thức chai rượu của riêng mình. Mùi vị vẫn vậy. Nhưng hắn chẳng thấy nó ngon như trước nữa.
Bằng lời nói ngắn ngủi kia, hắn đã có thể lờ mờ nhận ra được ba vị khách đó là ai.
Giọng nói ồn ào lảm nhảm của gã đáng ghét nào đó lảng vảng trong tâm trí, hắn bỗng trở nên khó chịu, cơn thèm rượu một lần nữa kéo đến.
Mỗi khi nhìn vào vẻ mặt vui thích vô cùng chân thực, bước chân như nhẹ đi của kẻ ấy mỗi khi gặp hai người kia, hắn tự hỏi bóng đen vẫn hằng phảng phất xung quanh bộ vest đen đã tan biến đi đâu mất rồi. Ngay cả đôi mắt nhuộm màu máu cũng trở nên thuần khiết đến kì lạ.
Gã có thể thay đổi đến thế sao?
Xung quanh ba người họ luôn có cái không khí ấm áp hệt như quán bar này, cùng với cảm xúc không chút giả tạo hắn chưa từng thấy ở nơi nào đó.
Rất bình yên.
Rất đẹp đẽ.
Hệt như ly rượu hắn đang uống vậy.
Nếu hắn gặp họ ngày hôm nay thì sẽ ra sao?
Sẽ ra sao nhỉ?
Chắc hắn có thể trở thành bạn họ, cùng nhau đi uống rượu mỗi đêm, sẽ có người giúp hắn đưa về tận nhà, làm vài trò con bò với gã cộng sự phiền toái, thậm chí là rèn được tính nhẫn nhịn. Tạm thời hắn chỉ có thể nghĩ được đến vậy.
Liệu sẽ có ngày hắn bước ra được ánh sáng chứ.
Chà... Thượng đế cũng đâu có công bằng với tất cả mọi người.
Hắn có thể thảnh thơi uống rượu như ngày hôm nay, cũng là nhờ có cơn mưa của Người mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip