#no27 - [Nếu thế giới bạn yêu chìm vào đại dịch toàn cầu]
[Nếu thế giới bạn yêu chìm vào đại dịch toàn cầu]
i/
Mori Ougai đã mấy đêm không ngủ. Gã cứ trằn trọc ngẫm nghĩ về lời mà giám đốc bệnh viện nói vừa nãy. Bỗng dưng tổ chức một buổi họp gấp cho toàn bộ y bác sĩ, tuyên truyền về một đại dịch toàn cầu có khả năng lây nhiễm nhanh đến chóng mặt. Mori nửa tin nửa ngờ, tự hào với cái danh ""bác sĩ xuất sắc nhất"", gã không tin là không có cách chữa khỏi.
Khoác lên trên người bộ áo giáp mỏng manh màu xanh biển, Mori trang bị đầy đủ những dụng cụ cần thiết trước khi đến khu cách ly tập trung. Nghe bảo, số lượng cũng đã gần trăm, kể cả người xác nhận dương tính và người đang chờ kết quả xét nghiệm.
Rốt cuộc là cái gì mà khiến cả Yokohama sốt sắng đến như thế? Đến cả thầy Natsume cũng phải vội vã điều động gã đứng đầu chiến tuyến này?
Sau quá trình nghiên cứu sách vở và các thông tin trên mạng, Mori đã biết, đó là nCoV - chủng mới của virus Corona.
Mori khẽ nở một nụ cười tươi rói, quay quay con dao mổ trong tay. Bất kể là ai, là cái gì, động đến Yokohama thì gã phải diệt tận gốc.
[Thế giới nhất định sẽ chiến thắng đại dịch]
ii/
Dazai lờ đờ nhìn trần nhà trắng toát, tiếng hối hả vọng thẳng vào tai sau một giấc ngủ dài. Lời thúc giục, mệnh lệnh của các thiên thần áo trắng không ngớt, hắn ngơ ngác tự hỏi.
Cuối cùng mình đã chết rồi sao?
Ồ không, trở về thực tại, Dazai đang nằm trong bệnh viện chờ kết quả cách ly. Vì sao ư? Nói ra thì dông dài, nhưng câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều đẹp đẽ.
Ánh tà dương nhuộm đỏ màu sông trong suốt, nước chảy theo dòng ra biển khơi xanh ngắt. Chẳng rõ vì sao, người ta trông thấy một bóng áo nâu trôi lềnh đềnh giữa dòng, hốt hoảng tưởng ai đó xấu số rơi xuống sông chết đuối.
Vội vã cứu người, và sau cơn mê do thiếu dưỡng khí, cái bóng áo nâu đó tỉnh lại, nhìn người cứu hắn với con mắt vô ơn.
Ừ thì, Dazai đang tự sát, nhưng một lần nữa, hắn lại thất bại.
Và, dường như ngâm mình trong nước sông quá lâu, đáng buồn thay, hôm sau Dazai đã bị cảm lạnh. Mũi hắn cứ liên tục ngứa ngáy, và chỉ cần một làn gió thổi ngang qua cũng đủ để tạo thành một cú hắt xì.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, hình như, Dazai cảm thấy mọi người trong công ty đang nhìn hắn bằng một đôi mắt khác.
Dazai thấy người cộng sự hằng ngày - Kunikida Doppo - khẽ gằn giọng, tiến nhanh đến gần mình. Rồi, bằng tông giọng trầm và có vẻ thương hại nhất, anh ta nói.
- Dazai, tôi cần đưa cậu đến nơi này.
Nơi nào cơ? Lời thắc mắc chưa được giải đáp, Kunikida đã lôi Dazai đi khỏi, từng bước tiến thẳng đến nơi nào đó mà hắn chẳng hề biết.
Hoặc là có. Khi đôi chân cả hai dừng lại, Dazai mới biết, điểm đến chính là bệnh viện.
Và thế là Dazai bị đưa đi cách ly mười bốn ngày vì có các triệu chứng khả nghi của virus nCoV.
Kết quả xét nghiệm ngày mai sẽ có, cuộc đời hắn sau này chỉ còn có thể trông chờ vào khoảnh khắc đó.
Nằm im trên giường bệnh, Dazai thừa biết điều khôn ngoan nhất hắn nên làm chính là không làm gì cả. Căn bệnh này đã được chẩn đoán là rất nguy hiểm, và, nếu hắn chết vì nó thì chẳng sao cả, nhưng những con người ngoài kia thì, Dazai lắc đầu, không thể.
[Chủ động khai báo và cách ly y tế khi có các triệu chứng sốt, ho, khó thở, hạn chế rời khỏi nơi cư trú trừ khi có việc cần thiết]
iii/
Fukuzawa thở dài nhìn ánh trăng đang lên bên bậu cửa sổ. Hôm nay là ngày trực của ông ở bệnh viện. Thoạt trông công việc có vẻ nhàm chán, nhưng Fukuzawa biết, nó chẳng là gì so với những người đang chiến đấu ở trong kia.
Lóe lên thoáng qua ánh mắt, Fukuzawa vừa đánh hơi được một kẻ vô trách nhiệm. Lặng lẽ tiến sát lại gần cái tên đang chuẩn bị leo rào trốn cách ly, ông khẽ nhíu mày, gằn giọng.
- Cậu kia, tại sao bây giờ cậu lại ở đây?
Bóng đen kia giật bắn mình, vội vã trốn đi khuất tầm mắt viên cảnh sát trưởng.
Fukuzawa có chút không hài lòng, tại sao con người lại vô ý thức thế kia chứ?
Tiếng la hét văng vẳng trong màu đêm đen kịt.
Bằng một cách vi diệu nào đó, Fukuzawa thành công đưa kẻ ngỗ ngược kia trở về bệnh viện. Nhưng lần này là ở phòng cấp cứu.
[Không trốn cách ly, tụ tập nơi đông người, chấp hành nghiêm túc các quy định chỉ thị của bác sĩ và các cấp lãnh đạo]
iv/
Cái vị trí đứng đầu trên mặt trận phòng chống nCoV tuy là vất vả, nhưng cũng mang theo danh dự không kém. Và Mori biết, không ít kẻ đang thèm thuồng cái ghế này của gã. Điển hình trong đó chính là Ace, một cấp dưới của gã ở bệnh viện.
Không rõ thông tin từ đâu đến, Ace nghe nói rằng, chơi cờ bạc có thể tăng cường sức đề kháng miễn dịch với nCoV, cũng như tăng khả năng tiếp nhận thông tin. Ham muốn lập công che mờ con mắt, chẳng biết kẻ đồn kia sằng bậy đến mức nào, Ace đã đưa ra một quyết định hết sức dại dột.
Tổ chức một buổi tụ tập sòng bạc.
Sự việc vỡ lở, Ace bị mời lên đồn cảnh sát làm việc, những con người tập trung ở đó bắt buộc khai báo và cách ly mười bốn ngày. Sau đó, chẳng ai nhìn thấy Ace ở bệnh viện nữa, có tin đồn hắn bị đuổi việc, cũng có kẻ bảo hắn chủ động nghỉ làm vì xấu hổ.
Cứ mỗi lần nghe nhắc đến chuyện đó, Mori chỉ cười lắc đầu.
Trên đời có nhiều loại ngu xuẩn, nhưng cái ngu này thì nên bắn bỏ.
[Không lan truyền và nghe theo thông tin chưa được xác thực, nói không với fake news]
v/
Sự bận bịu của công việc khiến Mori chẳng có nhiều thời gian đưa Elise đi mua sắm. Tình hình cách ly dường như khiến cô bé nhàm chán, Mori Ougai hết cách, bèn nhờ Chuuya đưa cô bé đi mua vài vật dụng cần thiết.
Biết rằng có thể đây là lần cuối cùng bản thân được ra ngoài, Elise cố gắng mua càng nhiều càng tốt. Hết váy, áo, quần lại đến đồ ăn vặt, bút màu, dường như cô bé đang muốn vơ vét cả siêu thị về căn nhà nhỏ.
Mà, Elise nhận ra có vài điều rất kì lạ. Chuuya chẳng hề có ý kiến gì với những số tiền chi tiêu với những món đồ chơi không đáng của em, và lý do vì sao giỏ xách không bao giờ đầy dù em có bỏ vào đó bao nhiêu đi chăng nữa.
[Chỉ mua những vật dụng cần thiết cho bản thân, không phung phí và tích trữ hàng hóa quá nhiều]
vi/
Francis không thể ngờ được, có một ngày mình đáp xuống Yokohama và bị toàn bộ lực lượng cảnh sát và y bác sĩ thành phố vây quanh. Y dáo dác nhìn mọi người, nét nghiêm trọng hiện rõ lên trong từng ánh mắt và cử chỉ. Chuyện gì vậy? Francis thề rằng, mình chẳng có ý định làm gì Yokohama cả, chỉ muốn đi du lịch vui vẻ một chuyến.
Và cái gì thế này? Chúng muốn bắt y ư? Nhưng tại sao lại đeo khẩu trang và mang đồ bảo hộ xung quanh thế kia?
Trầm lặng một lát, Fukuzawa đại diện tất cả lên tiếng.
- Đề nghị ngài hãy đến bệnh viện để xét nghiệm và cách ly mười bốn ngày.
Khóe mắt Francis giật giật, cách ly ư? Một chuyến du lịch trong bệnh viện? Y chi tiền ra để thực hiện chuyến đi nhàm chán này sao? Cất giọng nói lớn, Francis không chấp nhận được chuyện này.
- Ta đến để đi thăm quan, tại sao phải cách ly kia chứ?
Tia sát khí bốc lên ngùn ngụt, Francis thấy một điềm không lành. Akutagawa và Atsushi cùng nhau bước lên, khẽ nhíu mày nhìn y.
Chẳng nói chẳng rằng, và cũng không ai biết chuyện gì xảy ra sau đó.
Chỉ biết cuối cùng Francis cũng chịu khai báo y tế và cách ly tại bệnh viện.
[Chủ động khai báo y tế khi đến từ nơi có dịch. Không coi thường và khinh rẻ công sức của y bác sĩ]
vii/
Oda lặng im trong căn phòng hướng ra biển, đôi mắt trầm tư nhìn mặt nước long lanh ánh tà. Bàn tay thảo ra vài nét trên tập bản thảo, mực in từng chữ rõ ràng trên tờ giấy trắng, phác ra ba chữ.
""Bungou Stray Dogs""
[Lựa chọn những công việc giải trí tại nhà thay vì tụ tập chốn đông người. Tham gia event cũng là một lựa chọn thú vị]
viii/
Câu chuyện chỉ vỏn vẹn trong hai chữ ""nếu như"". Vì Yokohama của Bungou Stray Dogs sẽ mãi mãi không bao giờ gặp phải đại dịch nCoV, và các nhân vật cũng sẽ không phải sốt sắng tới lui để chăm lo cho những người dân họ yêu.
Nhưng thế giới của chúng ta thì có, thành phố mà chúng ta yêu, đất nước mà chúng ta bảo vệ thì có. Và chỉ cần những hành động nhỏ, không phải nếu như, chắc chắn chúng ta sẽ chiến thắng đại dịch!
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip