#no49 - [ Thiên thần nhỏ của con mèo lạc đường ]
[ Thiên thần nhỏ của con mèo lạc đường ]
Morgue. Nhà xác
Mèo đen. Thần bí
Một cuộc hội ngộ tuyệt mỹ giữa vật cất giữ thể xác và thứ kêu gọi linh hồn. Tấm màn chắn ác quỷ cùng đôi tay kêu gọi rù quyến.
"Mèo đen trên phố Morgue" là tôi, một dị năng lực, một kẻ vô thực thể.
Một chấp mê với cái chết toàn vẹn, một điên cuồng trong hàng ngàn hung khí. Quyển sách chừa hàng đống câu chuyện là tôi, thân thể vô hình không chạm được cũng là tôi.
Dị năng lực của Edgar Allan Poe, Mèo Đen Trên Phố Morgue.
°
Tôi còn nhớ, ngày chủ nhân sinh ra.
Khi đấy, mưa rơi tầm tã, người ít đi đường. Khi đấy, ngàn hoa không nở, chẳng tiếng chim kêu. Khi đấy, có một thiên thần nhỏ ra đời.
Người sinh ra không phải giữa khung cảnh yên vui, người sinh ra không phải giữa lá hoa bát ngàn, người sinh ra không phải giữa nắng ấm dịu dàng.
Người sinh ra giữa tiếng nước rì rầm, người sinh ra giữa cánh hoa đã héo, người sinh ra giữa tiếng than đớn đau.
Edgar Allan Poe đã được xuất hiện như thế đấy, mà tôi cũng được xuất hiện như thế đấy.
Nhưng, người khác tôi. Người có mẹ cha chúc phúc, người có cầu vồng sau mưa, người có tiếng vui rộn ràng. Còn tôi, tôi chỉ có thiên thần là người đây.
Vì thế cho nên số phận tôi được gắn kết với người, sinh mệnh này phụ thuộc vào người, cảm xúc này đều hướng về người. Tôi là dị năng lực của người, là kẻ cùng người chào đời.
Tôi là "Mèo Đen Trên Phố Morgue".
Và là tôi tớ trung thành của Poe Allan Edgar.
°
Poe là một đứa nhỏ ít nói. Vừa ít nói vừa đáng thương đến lạ. Cậu thiếu niên đó chẳng thèm mở miệng nếu không ai gọi tên, chẳng phát tiếng động nếu không ai nhắc đến. Cậu thiếu niên đó hay chui rúc trong góc nhà, hay cậm cụi cùng quyển sách bên tay. Cậu thiếu niên đó như cành trúc thẳng tấp vươn người, như phong lan ngay đêm nở rộ.
Thiếu niên đó là chủ nhân của tôi, thiên thần nhỏ trong góc phố tăm tối.
Thiếu niên đó là nguồn sống của tôi, vầng thái dương ngọt ngào vào ngày đông.
Thiếu niên đó là hoàng tử nhỏ, khiến kẻ hèn này ngu muội xả thân.
Tôi đã từng nghĩ, thế giới này ồn ào như thế thật không hợp với chủ nhân. Tôi đã từng nghĩ, người nên bên cạnh tôi, để tôi bảo vệ người.
Nhưng, làm gì có thứ nào ngăn được mặt trời toả nắng, làm gì có ai cản nỗi bước chân người.
Chủ nhân là chim Yến kiêu hãnh, chủ nhân là ánh nắng ấm áp. Chủ nhân cần những cuộc so tài thật sự, chủ nhân cần "Bạn".
°
Edgar Allan Poe rời đi quê hương vào một ngày mưa nhỏ, tiếng rích rút vang lên trên con tàu cũ kĩ cùng sự va chạm giữa tấm kính với hạt nước. Có thể bầu trời đang khóc? Vì xót xa muốn níu giữ đôi chân cậu trai này, vì ích kỉ không buông tha số phận âm u, hay vì cái khác?.
Chủ nhân rời đi, tôi cũng chẳng ở lại làm gì. Tôi đi theo người suốt một quãng đường dài, ngồi bên cạnh người, trò chuyện cùng người, cố lay người dậy.
Quên mất, tôi làm gì có thực thể?.
Chấp nhận từ bỏ công việc vô nghĩa bản thân đang phí sức làm ra, tôi ngồi ủ dột như chú mèo mang bệnh cả đoạn còn lại.
Điểm đi tiếp theo của người là Yokohama, để cạnh tranh cùng siêu thám tử nơi đó.
Edogawa Ranpo.
Tất nhiên! Poe vẫn sẽ thắng mà thôi, chủ nhân luôn thông minh nhất cơ mà. Sẽ không có ai đánh bại được bộ não của người cả, tôi chắc chắn.
°
"Sẽ không có ai đánh bại được người......"
Câu nói như thế liên tục lập lại trong đầu tôi mỗi khi mở mắt nhìn Poe. Giống như câu bùa chú chết tiệt làm nhiễu loạn đầu óc, khiến tôi như muốn phá hủy mọi thứ.
Poe của tôi thua rồi, ngay trận đấu cuối cùng. Thật đáng tiếc, có lẽ Edogawa Ranpo kia lợi hại hơn cả lời đồn người nhỉ?.
Không sao đâu Poe, chúng ta thua rồi thì thôi. Trung Quốc có câu "Quân tử trả thù, 10 năm chưa muộn" đấy?.
Trận đấu trí này thật sự rất hay, lần đầu tiên tôi thấy người kiệt sức như thế. Coi như là lần thử nghiệm đi? Về sau chúng ta phục thù.
Vì thế, làm ơn đứng lên đi nào người ơi. Đừng khụy xuống như thế nữa, trông sao buồn cười lắm.....
Tất cả ống kính đều quay sang người chiến thắng, mọi thứ bỗng chốc như tìm được trung tâm thật sự. Chẳng một ai đoái hoài kẻ còn lại, một bại tướng.
Tôi xót xa nhìn đôi mắt ủ rũ của chủ nhân, nhìn mái tóc che hết phân nửa khuôn mặt, nhìn khoé môi không nở nụ cười hân hoan hiếm hoi.
Tôi muốn vươn tay che đi con ngươi buồn bã, muốn dịu dàng điểm nụ hôn từ ái lên vầng trán cao, muốn chúc phúc người về sự may mắn, muốn an ủi người bảo không cô đơn.
Quên mất, tôi làm gì có thực thể?.
Đáng thương cho đứa trẻ bị thần vui vẻ guồng bỏ. Thiên thần cùng đôi cánh khép lại sự tươi tỉnh.
Đáng thương cho chim Yến xinh đẹp, gãy cành rồi liệu có dám bay?
Đáng thương cho Phong Lan mới nở, làm sao còn toả hương thơm?
°
"Khụ khụ" vang lên trên chiếc giường rộng màu trắng. Máu ai chảy ra khắp nơi, len vào đôi ba giọt mồ hôi còn ghì nơi trán.
Poe bị bệnh rồi, một căn bệnh không thể chữa.
Nó không như cảm sốt thông thường, không như đau đầu thiếu máu. Nó là một căn bệnh, không có thuốc.
Tử bệnh, chấm dứt một đời người.
Hoá ra sinh mệnh này đến cuối vẫn không tươi sáng được.
Hẩm hiu làm sao, nhục nhã làm sao.
Cái tuổi bây giờ ra đi có được gọi là trẻ không? Hay là vừa đủ nhỉ? Không biết nữa, cũng không muốn biết. Trên giường bệnh bây giờ chỉ có Poe, cùng kẻ bên cạnh là dị năng lực cậu. Không một tiếng động, cả hai bất giác làm thinh.
Poe cảm nhận được, bản thân có bên cạnh người bạn.
Tôi cảm nhận được, dòng thời gian này sắp đứt đi.
Đôi mắt tôi như trĩu nặng ngàn quả cân, rất muốn khép lại nhưng cơ thể không cho phép. Nếu bây giờ rời đi trước thì đứa trẻ này lại cô đơn nữa sao? Nếu bây giờ buông bỏ cái mạng này thì đứa trẻ kia phải một mình tiếp?.
Không được, tôi thà tự đánh bản thân ngàn lần chứ không thể bỏ mặc chủ nhân. Không thể được.
Bỗng "Rẹt" một tiếng kêu lên giữa bầu không khí yên tĩnh. Chẳng biết từ lúc nào Poe đã mở cánh cửa sổ ra, tôi bật dậy lo lắng muốn khép lại vì sợ gió lùa vào sẽ khiến người khó chịu. Nhưng rồi lại ngạc nhiên khi thấy cánh tay mình xuyên qua lớp kính, trên gương không phản chiếu bóng dáng ai cả.
Quên mất, tôi làm gì có thực thể.
Đã chẳng còn là câu hỏi rồi, đấy là sự khẳng định hoàn toàn chắc chắn. Tôi đây làm gì có thực thể chứ.
Nắng rất ấm
Người bảo, giữa mặt trời dần hạ về đêm.
Ta không cô độc
Người duỗi tay ra ngoài, tựa như gặp ảo mộng có thể bắt được sợi chỉ màu vàng mong manh.
Ta biết ngươi có ở đây. Mèo Đen Trên Phố Morgue
Thất vọng thu tay về, tầm mắt người đặt tại chốn hư không.
Có thể vĩnh biệt rồi nhỉ?
Tiếng máy đo nhịp tim kéo dài liên hồi báo hiệu cho sinh mệnh này sắp ra đi, đến khi chấm dứt cơ thể ai đã chẳng còn hơi ấm.
Tôi chết lặng nhìn chủ nhân của mình, chính tôi đây vẫn cảm nhận được sự đè ép nơi lồng ngực, trái tim đang an vị bên trái dần chậm lại. Cơ thể tôi biến tan từ từ theo thời gian.
Nắng đúng là rất ấm.
Người có tôi bên cạnh mà.
Vâng, tôi luôn ở đây.
Kiếp sau vẫn gặp lại, tôi sẽ tìm người.
°
Ngày hôm đó. Thế giới mất đi một thiên tài.
Trần gian mất đi thiên thần nhỏ.
Mặt đất không còn lưu dấu chân thiếu niên ít nói.
Chú gấu mèo đáng yêu đã lạc chủ.
Nắng cuối cùng cũng chiếu soi bia mộ của ai.
Lễ tang diễn ra kín đáo, khách mời cũng không nhiều lắm. Bọn họ đồng loạt cúi người trước bức ảnh có chụp cậu chàng âm u như ngày mưa nặng hạt của The Guild. Không phát ra tiếng động, tất cả đều thành ý chúc phúc linh hồn người an vui.
Ngày hôm đó không mưa, không gió. Chỉ có nắng chan hoà cùng sắc trắng dã. Edgar Allan Poe ra đi vào tiết trời thật đẹp.
Hệt như cậu
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip