#no71 -'Nếu Dazai muốn Chuuya làm việc tại tổ chức thám tử'

'Nếu Dazai muốn Chuuya làm việc tại tổ chức thám tử'

Ông trời vừa trút xuống thành phố Yokohama một trận mưa lớn, rửa trôi đi tất cả bẩn bụi, khoác lên cho thành phố chiếc áo mới tinh tươm. Mấy đám mây đen mới ùn ùn kéo đến khi nãy giờ lại kéo nhau đi, tựa như mảnh rèm mở ra đón ánh nắng của mặt trời. Tia nắng dịu nhẹ hạ mình xuống mọi nơi, gõ cửa nhà nhà gọi mọi người ra ngoài sau cơn mưa kia. Từ quán Lupin, tôi theo hàng người trú mưa tại đây rời khỏi, dạo bước trên đường phố hãy còn vài vũng nước đọng lại.

Tôi là một họa sĩ, vốn định hôm nay đến bờ sông tìm cảm hứng vẽ phong cảnh nhưng lại vướng cơn mưa nặng hạt. Cũng may cơn mưa không kéo dài quá lâu, tôi nhanh chóng dựng dụng cụ vẽ của mình lên, ngắm nhìn lại khung cảnh bờ sông tôi tìm được vài hôm trước mà lòng dịu êm. Nước sông trôi chầm chậm, mặt nước ánh lên màu lấp lánh, bốn bề xung quanh là bãi cỏ trải dài xanh rì. Khung cảnh đẹp đẽ êm đềm biết chừng nào.

Chợt, tôi nhìn thấy một thứ gì đó trôi dạt đến, nhìn kỹ thì thấy là hai chân người. Tôi chưa kịp nghĩ gì thêm liền vứt luôn bộ họa cụ trên tay, lại mình xuống dòng nước.

Nước dưới sống thật lạnh, tôi run người, cố sải tay nhanh đến chỗ người kia. Thấy gương mặt người kia rồi tôi liền cảm thán, phải chăng người này là tiên tử bị rơi xuống dòng sông này?

Gương mặt người đàn ông đó đẹp đẽ biết chừng nào. Đôi mắt nhắm lại cùng hàng mi dài rủ xuống. Sống mũi cao mà gọn nhỏ. Khuôn miệng chẳng hiểu sao câu lên nụ cười nhẹ. Mái tóc nâu dày bồng bềnh trong sóng nước. Tôi mải ngắm anh mà quên mất rằng mình đang dưới nước, tôi chới với một lúc thì thấy cả người mình được đỡ lấy. Ngoi lên khỏi mặt nước mắt tôi thấy cay cay, tôi ho mấy cái vì sặc nước, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười vang cùng giọng nói dịu dàng.

"Em muốn cùng tự tử đôi với anh sao?"

Bấy giờ tôi lại mới nhớ ra bên cạnh tôi còn có người, thì ra khi nãy là anh kéo tôi lên. Mặt tôi chợt thấy nóng lên, tự tưởng tượng cả người ướt nhẹp, tóc bết vào mặt rồi cả ho sặc sụa khi nãy, trước mặt người đàn ông đẹp như vậy mà tôi chẳng còn chút xíu nào hình tượng đẹp.

"Anh rất vui vì em muốn tự tử đôi với anh nhưng anh chưa biết tên em. Nếu có thể thì chúng ta làm quen trước rồi tự tử sau cũng được?"

"Dạ. Hả? Cái gì cơ? Tự tử sao? Em không có ý đó."

"Anh đùa thôi. Em dễ tin người thật đấy."

Anh xoa đầu tôi, mắt anh cong cong cùng khuôn miệng cười đến vui vẻ. Người này thật đẹp, tôi là họa sĩ đã tiếp xúc với bao cảnh đẹp, người đẹp nhưng chưa từng thấy ai đẹp như vậy, đặc biệt là khi cười lên trông thật thu hút ánh nhìn.

"Anh tên là gì? Chúng ta làm quen được không?"

"Anh là Dazai, Dazai Osamu. Rất vui được làm quen với em."

Sau khi lên bờ, anh khoác lên người tôi chiếc áo khoác của anh rồi cười nói, dù nó không được khô nhưng khoác tạm nó nhé. Tôi nắm chặt lấy hai bên áo của anh, trái tim nơi ngực trái đập từng nhịp thật mạnh. Chúng tôi tiến về khung vẽ khi nãy tôi dựng lên, anh ngắm nhìn bức tranh dang dở của tôi, tôi có chút ngóng chờ anh sẽ nói gì.

"Đáng lẽ em sẽ hoàn thành một bức tranh thật đẹp nhưng có lẽ lại bị anh phá mất rồi."

"Không, không đâu." Bức tranh ấy dù đẹp thế nào cũng chẳng bằng một phần của anh.

Tôi đến gỡ bức tranh xuống, thu dọn đồ vào, hôm nay không phải ngày tồi tệ gì cả, hôm nay là ngày may mắn biết chừng nào, cả cơn mưa kia, cả bức tranh chưa xong nữa, may mắn gói gọn trong nụ cười của người đàn ông tên Dazai Osamu trước mặt tôi đây. Tôi thật muốn hỏi liên lạc của anh, cũng chẳng muốn ra về bây giờ, tôi muốn được gặp anh vào lần khác. Lần sau tôi sẽ trang điểm thật xinh đẹp, khoác lên mình bộ váy đẹp đẽ nhất, đi trên đôi giày cao gót đầy tự tin, tôi muốn đứng trước anh thêm lần nữa.

"Văn phòng của anh ở gần đây, em vào đó thay quần áo rồi uống tách trà cho ấm người. Yên tâm, mọi người tại chỗ làm việc đều là người tốt."

Tôi tin chắc hai mắt tôi đã long lanh sáng bừng lên lúc đấy, tôi nhanh chóng đồng ý rồi lại cúi gằm mặt mà ngại ngùng lắng nghe tiếng cười giòn trên đỉnh đầu. Vừa đi đường anh vừa kể về nơi anh làm việc, về những người xung quanh anh.

"Anh làm ở văn phòng thám tử. Giám đốc chẳng hay xuất hiện trước mọi người đâu nên có lẽ em sẽ không gặp được ông ấy. Người hay càm ràm anh nhiều nhất và sắp tới em sẽ được chứng kiến, anh ta là một người theo đuổi lý tưởng hoàn hảo, nếu em có ý định muốn quen với anh ta thì quên ngay đi nhé vì hình mẫu của anh ta phải đáp ứng nhiều điều kiện lắm, tên anh ta là Kunikida. Một người thì trông có vẻ không hiểu nhiều chuyện như bắt xe, đi tàu hay mấy cái đơn giản nhưng lại là thám tử đại tài, lưu ý là đừng động đến đồ ăn vặt của anh ta nếu không em sẽ không yên đâu, tên anh ta là Ranpo. Thêm một người nữa là bác sĩ của văn phòng, trông chị ấy có vẻ bình thường nhưng thực chất lại rất đáng sợ, cô ấy tên là Yosano. Còn một cặp anh em cực kỳ thân thiết, hai người này dính nhau suốt, họ là Tanizaki và Naomi. Còn một cậu nhóc và một cô bé nữa, cậu nhóc này nhìn qua tưởng hậu đậu, không biết gi và chỉ có thể làm chân chạy vặt thôi nhưng không phải thế, cậu ấy rất được anh tin tưởng, làm việc rất tốt, thêm cô bé đáng yêu nhưng thông minh bên cạnh trợ giúp nữa nên càng ngày càng khiến anh yên tâm, họ là Atsushi và Kyouka."

"Thế anh làm gì tại đó?"

"Anh sao? Hmm, anh nghiên cứu về các cách tự tử? Haha, anh cũng chẳng biết nữa. Thường thì anh không muốn làm việc, anh hay đi đâu đó rồi bao giờ cần anh thì Kunikida sẽ đi tìm thôi."

"Trông anh không có vẻ gì là vô dụng cả."

Tôi nói sự thật, đối diện với đôi mắt anh mà nói lên cảm nghĩ của mình. Tôi thấy anh thoáng ngưng cười rồi quay mặt đi, nhìn về phía trước làm vẻ né tránh.

"Anh trông em rất giống một người bạn của anh. Cậu ta chỉ cao hơn em một chút thôi, cao đến vai anh thôi này. Anh hay gọi cậu ta là giá treo mũ."

"Anh ấy không làm ở văn phòng của anh ạ?"

"Không, cậu ấy là ở phe đối địch với văn phòng của anh cơ."

"Thật sao?"

"Nghe lạ đúng không? Chẳng ai nghĩ bọn anh thân thiết gì đâu, chắc họ nghĩ bọn anh ghét nhau lắm ấy. Cậu ta là giá treo mũ, còn anh là tên cuốn băng gạc. Trước đây bọn anh là cộng sự cũ, từng vang danh một thời mà ai nghe cũng phải sợ, nhưng giờ thì tan rồi. Anh thuộc từng đường đánh, từng hơi thở của cậu ta, cậu ta thì tin tưởng hoàn toàn vào anh. Hai anh tuy bên ngoài chí choé nhau nhưng hợp tác lại ăn ý. Cậu ta mà nghe mấy câu này phát ra từ anh chắc cậu ta sẽ đấm anh chết mất, vì sốc."

"Anh có muốn người bạn đó đến văn phòng anh làm không?"

"Đương nhiên là muốn. Nhưng cậu ta không chịu đâu."

Tôi thấy giọng anh vẻ buồn buồn, có lẽ anh đã nhiều lần suy nghĩ đến vấn đề này nhưng kết quả thì chẳng được như ý. Anh dừng lại, quay sang bảo với tôi đã đến nơi.

Anh mở cửa bước vào, anh vừa vào liền ăn trọn cú đấm của ai đó bên trong. Người đó mang mái tóc màu đỏ cam rực rỡ của hoàng hôn, đôi mắt xanh trong của đại dương bao la. Người đó chỉ cao hơn tôi một chút, cao đến ngang vai anh, ghì chặt anh vào tường với gương mặt cau có.

"Này, cậu hẹn tôi đến đây rồi chạy đi đâu hả?"

Tôi thấy anh cười hì hì, một bên mặt đỏ lên vì vết đấm khi nãy chẳng khiến anh bận tâm. Người kia đưa mắt nhìn tôi rồi quay lại nhìn anh, càng ghì thêm lực ở tay, giọng cũng thêm tức giận.

"Cậu lại đi rủ con gái nhà lành tự tử đôi sao tên băng gạc này?"

Thì ra là giá treo mũ.

"Không có. Tôi cứu em ấy mà. Cậu đừng đổ oan cho tôi mà giá treo mũ."

"Hừ, tôi qua bài kiểm tra đầu vào rồi. Tên băng gạc chết tiệt, cũng may không phải cậu là nạn nhân trong thử thách nếu không tôi đã đập chết bẹp cậu rồi."

"Qua rồi sao. Chào mừng cậu đến với văn phòng thám tử, giá treo mũ."

Anh xoay người khoác vai người đó, vui vẻ kéo tôi vào trong.

"Này, cậu về muộn đấy. Nhập tiệc chào đón thành viên mới thôi."

Hôm đấy tôi có vẻ hơi dư thừa trong bữa tiệc nhưng chẳng sao cả, tôi cảm nhận khung cảnh ấm áp đó là đủ rồi. Tôi thật mừng cho anh vì cuối cùng giá treo mũ của anh cũng đồng ý về làm chung với tên cuốn băng gạc là anh. Có lẽ anh đã mong ngày này lâu lắm rồi, chẳng cần biết quá khứ họ đã trải qua những gì, chỉ cần nhìn vào niềm vui vẻ của anh bây giờ thì tôi thầm đoán, họ là người bạn cùng tuổi, cùng lớn lên, cùng trải qua nhiều kỷ niệm đáng nhớ với nhau chăng?

Tôi đã vẽ được một tuyệt tác ngày hôm đó, trong ký ức của mình.

"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip