[AA] Bực bội
Akutagawa hôm nay khó ở hơn mọi khi.
Ồ, đừng nói nó là chuyện bình thường. Tất nhiên hàng ngày, hắn đã khó ở như vậy rồi, nhưng ngày này ấy, hiện tại ấy, cái "khó ở" của hắn còn gia tăng gấp bội, à không, gấp bốn.
Tại sao lại vậy chứ?
Thứ nhất. Hắn cảm thấy bản thân thiếu thiếu thứ gì đó. Nhưng hắn không biết nó là gì.
Thứ hai. Hắn cảm thấy hối hận vì lỡ mắng Gin vì cái thứ nhất. Khi hắn hỏi em gái mình rằng bản thân có khác gì không.
- Gin, trông có gì khác mọi hôm không?
- Ngoài bản mặt hơn cả táo bón của anh lúc này so với mọi hôm thì không có gì khác ạ.
Thứ ba. Hắn cảm thấy mệt mỏi với việc Chuuya, cấp trên của hắn tạm xin nghỉ. Điều đó không hay ho gì mà chỉ khiến hắn thêm gánh nặng trên vai. Thậm chí nó còn được gia tăng khi Mori hay chính người đã đùn đẩy trách nhiệm cho hắn nói:
- Vì Đảng, dân tộc và cả Yokohama, cố lên!
Thứ tư. Atsushi không dậy sớm chúc hắn đi làm vui vẻ.
Đây là cú đánh cực mạnh về mặt tinh thần dành cho hắn. Nếu như mọi ngày, Atsushi thường bước xuống giường trước hắn để chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp một số thứ thì hôm nay, vì quá mệt mỏi với công việc ngày trước đó cộng với vài tiếng đồng hồ trải nghiệm cảm giác làm Kunikida Doppo aka người giải quyết mọi rắc rối từ bên ngoài do Dazai gây ra đã khiến cậu nhóc tóc trắng ngủ mê ngủ mệt không biết trời trăng.
Thứ năm. Hắn chưa ăn sáng.
Như đã nói ở trên, thường thường, bữa sáng do Atsushi đảm nhận. Hắn sẽ bước ra khỏi nhà sau khi an nhàn tận hưởng sáng mát với ly coffee nóng, vài lát bánh mì hoặc trứng tráng, một bữa sáng kiểu Tây? Đôi khi là bát ramen nấu vội nhưng vẫn thật đậm đà. Hay thậm chí là vài chén Chazuke theo ý thích của người kia.
Nhưng sáng nay, vẫn là vậy đấy.
Mặc dù nướng một lát bánh mì và pha một tách coffee là thứ rất đơn giản với hắn, thậm chí hắn có thể không phải làm mà chỉ cần ra lệnh cho Rashomon làm việc đó. Nhưng không, khi bước tới gần cánh cửa tủ lạnh để lấy ổ bánh mì. Hắn lại có một suy nghĩ khá là ngớ ngẩn.
À không, phải là cực kì ngớ ngẩn.
Ừ như vậy hợp hơn.
- Đồ ăn không phải do Jinko làm chắc không ngon...
Người ta vẫn nói khi yêu, bản thân thường trở nên mù quáng. Nhưng đến mức này thì thực sự.
Khó hiểu.
Tự hỏi.
Tại sao?
Tại sao lại có thể ngu xuẩn một cách kì diệu đến thế?
Tại sao?!
**
Đúc kết lại vấn đề khiến Akutagawa hôm nay đen hơn mọi khi, chúng ta lại nhìn ra một con người khác của nam nhân có vẻ ác độc này. Và tôi sẽ không nói ra chúng ta đã có được gì vì điều đó thật không tiện để bày tỏ.
Akutagawa rời bàn làm việc, đưa tay lên day day sống mũi. Lại lấy áo khoác cạnh bàn rồi ra ngoài.
**
Atsushi mở mắt ra cũng giữa sáng rồi.
Phần giường phía sau mình, cậu còn cảm nhận được vết nhăn lưu lại trên đệm, và cả mùi hương đặc trưng. Hay đơn giản chỉ là mùi dầu gội, dầu tắm.
Cậu vươn vai ngáp dài, chỉnh lại chăn nệm phẳng phiu rồi cất bước xuống giường.
**
Mở tủ lạnh để làm bữa sáng như mọi khi, Atsushi giật mình nhận ra mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Vậy có nghĩa là kẻ ngủ cạnh cậu tối qua kia chưa có hề ăn sáng.
Lòng có chút lo lắng rối bời, cậu sợ hắn đã đợi cậu dậy để đón một sớm yên bình như mọi khi, ấy vậy mà... cậu chỉ quan tâm đến giấc ngủ của bản thân thôi...
Cảm thấy thật day dứt...
- Nah, chắc hắn mua đồ ngoài hàng ăn rồi. Hắn thiếu gì tiền mà. Kệ đi, quan tâm làm gì.
Nói rồi cậu nghiêng ấm trà rót vào bát.
**
Ngó dọc ngược xuôi nhìn niêu cơm vừa vài phút trước còn đầy ự giờ đã trống trơn. Cậu thở dài.
- Thôi, không ăn nữa.
Tiếng nước vang lên, đôi tay nhỏ cầm vải lưới vo tròn lau đi lau lại trên thành bát. Xong xuôi đâu đó, với lấy chiếc khăn trắng cạnh bếp lau chiếc bát còn ướt.
Và, cậu chợt nhận ra một điều khi thấy chiếc khăn lau bát đũa thực sự đang treo trên tường:
- Đây là khăn lau bàn mà!?
Khăn lau bàn, đem ra lau bàn.
Điều ấy là đúng đắn.
Nhưng đang lau dở thì cậu thấy chiếc khăn đúng dùng để lau bàn đặt ngay dưới ghế thì lại thắc mắc thứ cậu đang cầm là khăn gì.
- Khăn mặt à? Nhưng của mình với Ryunosuke đều màu xám mà nhỉ?
Sờ sờ nắn nắn thứ chất liệu mềm như tơ lụa mà cậu đã cảm nhận qua ờ đâu đó...
- A! Khăn đeo cổ của Ryunosuke!
Cậu mừng một chút khi cuối cùng cũng biết đó là thứ gì, nhưng lại đổi sắc ngay sau đó:
- Khăn của hắn mà mình đem lau bát đĩa rồi bàn ghế... chết thật rồi...
Cậu nhìn chằm chằm vào thứ vẫn trắng ngần trên tay.
- Ơ thôi liên quan gì chứ, hắn không biết là được. Đem đến nào.
**
Akutagawa hiện tại vẫn không biết mình thiếu khăn đeo cổ.
Đó là điều thứ nhất khiến hắn bực.
Và không chỉ hắn, chẳng ai để ý cả.
Đến mức...
- Cậu này, đứng lại.
Một viên cảnh sát nào đó chạy lại chỗ hắn khi hắn đang lang thang tìm địa chỉ của kẻ sắp rơi đầu vì hắn tiếp theo.
Hắn quay lại nhìn, nhăn mặt. Nếu không phải đây là chỗ đông người, hắn sẽ xiên cho kẻ phiền phức ấy một nhát trước khi kẻ đó chạy lại phía hắn.
- Cậu... có phải là...
Hắn vẫn im lặng nhìn viên cảnh sát kia lục lại trí nhớ. Quả thực hắn nổi tiếng ghê.
- Có phải là... kẻ bị truy nã do hàng loạt tội danh giết người tên Akutagawa Ryunosuke không?
Hắn thở hắt ra một hơi dài, xem ra không xử lí thì còn phiền phức hơn nữa. Cơ mà trước khi tiễn ai đó tới nơi cực lạc, hắn vẫn nên nói vài câu gì đấy ngầu lòi:
- Tuy chỉ là một viên cảnh sát nhỏ nhưー
- Ấy chết, hình như tôi lầm. Cậu không có khăn cài trên cổ. Tên tội phạm này có cơ. Xin lỗi đã làm phiền nhé.
Mù, mù hết rồi.
Khi ấy, hắn mới biết mình thiếu gì.
**
Atsushi huýt sáo tươi tắn dạo trên phố, tuy là đến trụ sở của Mafia Cảng, một nơi được coi là cực kì đáng sợ nhưng bộ dạng của cậu hiện giờ chẳng giống tí nào.
Vừa đi vừa ngắm cảnh, đôi khi còn tạt lại mua ít đồ ăn vặt. Rồi chào hỏi người quen nếu gặp.
Trong số những người quen ấy, có một cặp vừa xa, cũng vừa gần với cậu.
- Elise-chan, đừng như vậy mà!
- Rintarou thật chẳng hiểu gì hết!
Phải, không ai khác là nam chủ tịch của Mafia Cảng, Mori Ougai cùng nữ nhân của mình - Elise.
Thực ra giống stalker và loli hơn, hoặc là bienthai và loli... e hèm... đừng để ý.
Elise thấy Atsushi cầm cây kẹo bông hồng được kết thành một bông anh đào năm cánh thì liền tỏ vẻ thích thú, kéo tay áo người phía sau:
- Rintarou! Em muốn ăn kẹo bông!
Cậu nhóc tóc trắng nhìn thứ mình đang cầm rồi nhìn qua cô nhóc tóc vàng. Cười tươi, cậu đưa cây kẹo ra phía trước:
- Hay cho em này, anh cũng không muốn ăn. À, anh chưa có động vào đâu, nên em cứ cầm đi
Hiển nhiên là đứa trẻ nào cũng thích được cho kẹo. Elise nhận lấy ngay, cũng không quên nói lời cảm ơn.
Vì Elise vui nên người kia cũng vui, đưa mắt lên có ý gửi tiền cây kẹo:
- Để ta đưa lại tiền mua kẹo kia cho cậu, Người Hổ.
- Ể?... Hể? Sao ông lại biết...?!
- Gì vậy? Chúng ta từng gặp nhau rồi mà?
- Xin lỗi... tôi không nhớ... cho hỏi ông là...
- Ta là bảo mẫu của một đám người lớn chuyên đi sát sinh vô tội vạ ấy mà.
Mori cười, đưa tay phẩy phẩy như minh họa.
Elise chẳng mấy đã hoàn thành xong đồ ăn vặt, bá vai Atsushi leo lên nói nhỏ:
- Rintarou là Boss của Mafia Cảng đó!
Lúc ấy, Atsushi mới "à" rồi "ồ" lên vài tiếng. Rõ là đã gặp nhau nhưng trí nhớ cậu thực đôi lúc rất kém. Nên điều này không thể trách.
Mà cũng khá là may mắn cho cậu khi tiện đây có thể hỏi xem Akutagawa có ở trụ sở không hay đi ra ngoài rồi.
Elise vẫn tư thế bám trên người Atsushi, ngậm que xiên hồi rồi:
- Anh đi tìm anh Akutagawa à? Nhớ cẩn thận đấy. Hôm nay anh ấy khó ở cực kì!
- Khó ở?
- Phải. Tại Rintarou ném hết việc cho anh ấy đó!
- Elise-chan, đừng nhìn ta như vậy nữa!
Nói chung là cậu đã tìm được thông tin của Akutagawa. Đang làm nhiệm vụ và không xa so với vị trí hiện tại của cậu.
**
Akutagawa đứng giữa một nhà kho vắng vẻ. Hắn chỉ vừa giải quyết xong đám người chủ mưu ăn cướp số vũ khí của Mafia Cảng đem bán ra nước ngoài với mức giá cao hơn gấp vạn. Phủi phủi tay, có lẽ Higuchi sẽ cho người tới đây dọn dẹp sớm thôi.
Vừa mới chỉnh lại áo khoác, hắn thoáng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Đây không phải là đám người giải quyết hậu trường, mà chỉ có một người.
Liệu hắn bỏ sót ai đó sao?
Mặc kệ.
Giết nhầm còn hơn bỏ sót. Không quan tâm đấy là ai.
(Atsushi's POV)
Tôi ngó vào từng kho hàng một, nơi nào cũng vắng, có chỗ thì vẫn còn máu chảy.
Ghê thật.
Nhưng cuối cùng cũng tìm được hắn.
Kẻ đơn độc giữa khoảng trống vắng. Một mình.
Hắn có lẽ vừa xong việc.
Tôi bước vào, vừa mới định cất tiếng gọi...
Chỉ vừa mới...
Thì.
Từng bóng đen lao về phía tôi, nhanh đến mức chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã kề sát tôi rồi.
Là Rashomon!
Gì?! Hắn định làm gì?
Có chuyện gì ư?!
Này...
Không phải hắn tính...
"Phập"
A
... đau quá...
À... đúng thế thật... hắn làm vậy thật.
Một, hai... bốn.
Là bốn viết đâm sâu vào cơ thể này.
Cớ sao...?
Lí do gì...?
Tôi chỉ muốn đưa đồ cho hắn thôi. Và đây là cách hắn trả ơn?
Hay có lẽ, hắn muốn giết tôi từ lâu nhưng giờ mới làm...
Chăng...?
Vậy thì hắn thành công rồi đấy.
Vì hắn chỉ cần giữ vết đâm này vài phút nữa thôi, tôi sẽ chết đi vì mất quá nhiều máu.
Thật tình.
Buồn ghê đấy.
Cứ nghĩ hắn dễ thương.
(End POV)
Atsushi cố gắng mở đôi mi đầy nặng nhọc, nhìn kẻ phía trước không hề có ý quay lại. Yếu ớt mà gọi:
- Ryu...
Nhưng chưa được bao âm, cậu ngất lịm đi.
Akutagawa dường như nghe được tiếng người kia gọi mình, thất thần quay lại, chẳng lẽ nào?
- Jinko?!
Ngỡ rằng địch tấn công bất chốc, đâu hay đấy lại là người thương?
Hắn vội thu gai góc lại, chạy tới đỡ thiếu niên tóc trắng kia.
- Jinko! Này!?
Áo sơ mi Atsushi đang mặc có lẽ là của hắn. Và nó nhuốm đậm mùi máu.
Hổ Trắng mệt mỏi gục đầu lên vai hắn, nhịp thở nhỏ dần đều...
Hắn biết bản thân là người đem cậu vào tình cảnh này, nhưng một lời xin lỗi hay giải thích, hắn không nói nổi.
Hắn lặng thinh lắc người và gọi tên cậu, không ngừng ra sức ra lệnh cho cậu tỉnh lại.
Rồi, dừng lại.
Dừng lại khi không còn cảm nhận được sức nóng phả ra vào lớp da nơi hõm cổ. Không còn tiếng thở dốc hay đôi khí nóng quấn lấy da thịt.
Hắn buông thả đôi tay, kéo dài từng nếp áo ẩm tanh kia xuống.
Lọn tóc đen dài đan xen cùng vài sợi trắng mỏng khi cậu tựa bờ vai hắn khẽ rung lên trong thứ gió bất chợt...
Đôi môi thô ráp cất lên vài tiếng ho.
- Atsushi, taー
- RYUNOSUKE! NGƯƠI BỊ ĐIÊN ĐÚNG KHÔNG?!
Nakajima Atsushi đột nhiên bật dậy cầm vai hắn gào lên:
- SAO NGƯƠI CÓ THỂ ÁC ĐỘC NHƯ VẬY?!
Vừa thét vừa lắc liên hồi.
- N.. ngươi... ch... chu... chưa... ĐỪNG CÓ LẮC NỮA, TA GIẾT NGƯƠI ĐẤY.
- Ngươi ... VỪA TÍNH GIẾT TA MỘT LẦN ĐẤY!
- TA GIẾT LỘN.
- Ngươi!? Nếu không phải ta nhờ con hổ mà vết thương mới lành lại, thì cũng chết luôn rồi. May cho ngươi đấy.
Atsushi buông vai kẻ tóc đen kia ra, lườm lườm chỉ trỏ vài điều.
Akutagawa vừa cảm thấy may vì tên ngốc trước mặt mình chưa chết. Vừa hận vì không thể xiên chết cậu luôn.
**
- Thế, ngươi mò ra đây làm gì? Không phải bây giờ ngươi nên ở Văn phòng Trụ sở thám tử à?
- Hôm nay ta trốn việc, với lại thấy ngươi bỏ quên thứ này...
Atsushi lấy ra từ trong túi quần chiếc khăn trắng. Nhưng một góc nhỏ đã nhuốm đỏ.
- Cơ mà khăn bẩn rồi...
Hắn nhìn cậu nói trong sự thất vọng khi nắn nắn chiếc khăn lụa, thở dài:
- Một ít máu thì có làm sao. Ngươi đem đến là tốt rồi.
Cầm chiếc khăn lên, phủi phủi vài lần rồi đeo lại lên cổ. Bất chợt, Akutagawa cảm thấy mạnh mẽ hơn vạn lần.
Không, đùa đấy. Hắn cảm thấy thoải mái hơn thôi.
Nhưng...
- Jinko, tại sao khăn lại có mùi nước rửa chén?
- ... N... ngươi nhầm lẫn rồi! Làm gì có đâu... haha... ta có thấy đâu...
Gió biển ẩm mùi muối khẽ thổi qua...
- Jinko, khăn có mùi bụi và giánー
- Im ngay không ta sẽ cào nát mặt ngươi.
17/5/2019 - SD
Nghĩ nên viết AkuAtsu nhiều hơn... Nhưng chẳng có ý tưởng gì hết :(((
Chuẩn bị ăn ngược chưa caccau :3?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip