[Dachuu] Đôi mắt

Hắn đã bỏ anh mà đi, bỏ anh để theo đuổi lý tưởng của hắn. À không, phải là con đường của một người mà hắn coi là bạn đã vạch ra để hắn theo đuổi.

Là con đường cứu người, chứ không phải giết người.

Hắn đã là người cộng sự, người đã lắng nghe và hiểu anh hơn bất kì ai. Là người đã bầu bạn với anh, là người rất quan trọng đối với anh, và anh cũng đã yêu khi lần đầu gặp hắn.

Nhưng một ngày anh nghe tin hắn mất tích sau một lần làm nhiệm vụ. Lòng anh tan nát ra thành từng mảnh, người đã luôn tâm sự với anh, quan tâm tới anh bây giờ cũng đã rời đi. Hắn chỉ việc rời đi, nhưng anh đã coi hắn như một phần của cuộc đời mình và không thể sống thiếu hắn. 

Bây giờ chỉ còn lại một mình anh, giữa sự cô đơn đến tàn nhẫn này. Anh chỉ biết vùi đầu vào nhiệm vụ để quên hết nỗi cô đơn ấy. Nhưng hàng đêm, sự trống trải ấy lại quay trở lại. Trông anh mệt mỏi vô cùng, gương mặt hốc hác đến mức không ai còn nhận ra chàng trai vui vẻ, năng động trước kia nữa. Đôi mắt xanh như sắc hoa xin đừng quên tôi của anh, không còn tràn đầy sức sống như ngày xưa, bây giờ chỉ còn sự buồn bã trong đôi mắt ấy. Không ai có thể giải thoát anh khỏi sự cô đơn đang dần dần nuốt chửng anh. Anh chỉ để lại một tia hy vọng duy nhất, một tia hy vọng nhỏ bé le lói trong bóng tối cô độc. Niềm hy vọng rằng hắn, người đã bỏ mặc anh sẽ quay trở lại. 

Vào một ngày, khi anh đang ngồi xem truyền hình thì có tiếng gõ cửa vang lên. Anh mở cửa ra và thấy ngay hình bóng của hắn đang đứng trướt cửa. Anh ngạc nhiên và luống cuống đóng cửa lại. Nhưng hắn đã chặn anh lại bằng cách ôm anh vào lòng. Lúc đầu, anh đã cố gắng đẩy hắn ta ra, nhưng hắn ôm rất chặt, dù tốn sức đến đâu anh cũng chẳng đẩy hắn ra được nên đành thôi. Anh cứ nằm trong lòng hắn, ngửi mùi hương Lavender từ đối phương.

Sau một lúc lâu, anh lên tiếng:"Này, thế ngươi có bỏ ta ra không hả?" 

Nghe thế, hắn cũng bỏ anh ra, vui vẻ mà nói:"Chuuya, lâu không gặp mà ngươi vẫn cứ cọc cằn như xưa nhể~"

Anh nhìn hắn, đáy mắt hiện lên ý cười trào phúng,"Ngươi gặp ta có chuyện gì? Đừng có mà vòng vo nữa, ta phát chán kiểu người như thế."

"Ai~, được rồi ta vào chuyện chính đây——" Hắn nói với giọng bỡn cợt.

Bỗng  vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc khiến anh khẽ ngạc nhiên:"——này Chuuya, ta ái ngươi. Ta muốn vì ngươi mà sống."

Anh thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ vài giây anh liền trở lại như cũ. Ha, chắc lại là một câu đùa nữa thôi, làm sao mà hắn ta có thể yêu anh được chứ.

Nhận thấy cái nhìn lạnh nhạt của anh, hắn bước tới mà nắm lấy tay anh, giọng thiết tha:" Ta thật sự ái ngươi a, ngươi không cho ta cơ hội sao? Ta sẽ vì ngươi mà sống, Chuuya."

"Ngươi đừng có mà nói mấy câu ủy mị đó nữa. Ngươi đợi ta đặt niềm tin vào ngươi rồi ngươi bắt đầu lấy niềm tin đó mà mua vui chứ gì?!"

Nhận thấy không thể lay chuyển được anh, hắn đành đưa ra thứ mà hắn giấu sau lưng nãy giờ. 

Anh nhìn hắn khinh bỉ, "Ngươi nghĩ dụ được ta bằng mấy thứ này sao?"

"Không,  ta không làm những việc bỉ ổi đó đâu." Hắn lắc đầu mà nói.

Anh: Nhìn mặt ta chắc tin ngươi (¬‿¬)

"Nào Chuuya, ngươi uống với ta một chút đi. Chẳng phải đây là loại rượu mà ngươi muốn uống nhất đó sao?"

Anh chuyển tằm mắt vào chai rượu, là rượu vang. Chà, đúng là thứ mà anh rất muốn uống. Anh cũng nhẹ gật đầu đồng ý, dù sao cũng chỉ là uống rượu thôi mà.

Nghe thế, hắn vui mừng mà lấy hai chiếc ly rồi rót rượu. Dòng rượu đỏ sậm chảy xuống ly, nhìn rất thu hút. Hai người vừa uống vừa chuyện trò như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhờ có rượu mà không khí giữa hai người đã bớt căng thẳng hơn.

 Nhìn thấy anh có vẻ đã gần ngủ gục đến nơi, hắn nhằm ngay lúc này mà nói:"Nè, đừng có uống rượu mà quên hết chuyện chính chứ. Thế nào, ngươi có muốn làm người yêu ta không hả Chuuya?"

"Ta...bảo...là..không.." Anh nói, giọng nói anh đứt quãng vì say rượu.

Hắn không chịu thua mà đứng dậy, đưa tay về phía anh. Hắn không biết vô ý hay cố tình mà làm rơi chai rượu xuống sàn. 

"Choang!" Chai rượu vỡ ra thành từng mảnh, dòng rượu đỏ sậm chảy lên láng khắp mặt sàn. Mùi hương cồn ngào ngạt thoang thoảng khiến ai ngửi được cũng phải lảo đảo.

Nhân lúc đó, hắn nhẹ đẩy anh xuống sàn nhà đang tràn ngập rượu vang. Anh rơi xuống, đầu đập vào sàn nhà kêu cái cốp. Rõ đau a. 

Do cú đập đầu vừa rồi nên anh đã tỉnh bớt bảy phần. Anh ngước lên nhìn hắn - hiện tại đang đè lên anh. Anh nghiến răng lên định thì hắn đã cuối xuống khóa môi anh.

Hắn ngậm lấy mềm mại cánh môi, nhẹ nhàng nhấm nháp, chậm chạp không dám cạy miệng anh. Anh không thể không mở ra môi của mình, hắn được như ước nguyện mà tiếng vào sâu trong miệng.

Trong miệng nhiều ra một đầu lưỡi cảm giác rất kì quái, giống như có cảm giác như bị xâm phạm a.

Chiếc lưỡi kia linh hoạt đảo qua hàm răng cùng khoang miệng anh, dưới lưỡi cũng không buông tha, đầu lưỡi cuốn đi nước bọt trong miệng.

Đây là hôn môi kiểu Pháp nóng bỏng và lãng mạn nhất.

Cổ họng của anh phát ngứa, nhưng lại không đẩy được hắn ra, chỉ có thể tiếp tục nụ hôn này.

Khó chịu, lại hít thở không thông.

Sau một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng buông anh ra. Giữa hai người là một sợi chỉ bạc đầy ám muội.

Hắn định cởi nút áo của anh ra thì bị tay anh nắm lại, anh thở hổn hển nói:"Này dừng lại! Ta đồng ý được chưa?!"

Hắn cười ngâm ngâm mà nói:"Chuuya nói là phải giữ lấy lời đó nha~"

"Ừ biết rồi!"

......

Từ hôm đó, tình cảm hai người gắn bó với nhau sâu đậm hơn. Sau hơn một tháng sống chung với nhau, hắn đã có lý do sống riêng cho mình. Còn anh, anh đã tìm lại được hy vọng của mình, bây giờ con người anh đã tràn ngập sức sống như xưa. Đối với anh, hắn là một giấc mộng đẹp.

Nhưng mộng đẹp lúc nào cũng tan vỡ, anh đã đắm chìm trong đó mà quên rằng hiện thực tàn khốc hơn anh tưởng.

Sau một năm gắn bó với nhau , thì anh nhận thấy hắn ít khi về nhà. Hắn thường xuyên về nhà trễ và không ăn cơm anh nấu. Anh cảm thấy hắn gần như đã vứt bỏ anh và cố tính tạo ra khoảng cách giữa anh với hắn. Cái khoảng cách vô hình đó anh không thể phá vỡ được, anh chỉ biết trông chờ vào người đứng sau bức tường có thể phá vỡ được nó. 

Một ngày, anh quyết định sẽ theo dõi hắn. Núp đằng sau cái cây gần đó, anh thấy hắn đang vui vẻ nói cười với một cô gái, nhìn qua cô gái đó là một tiểu thư của gia tộc quyền quý gì đó. Hắn còn cho cô gái đó dựa vào lòng mình rồi xoa đầu cô gái, những cử chỉ thân mật đó đều lọt vào mắt anh.

Ngay lúc đó, trái tim anh vỡ tan thành hàng nghìn mảnh. Đôi mắt tràn ngập sức sống của anh trở nên đục ngầu, gần như vô hồn. Người mà anh đã dành trọn trái tim, niềm tin và tình yêu của mình trao cho đã không còn quan tâm đến anh nữa. Anh khẽ cười nhạo chính bản thân mình vì đã vội tin vào hắn, nhưng sâu trong thăm tâm anh lại mang một cảm giác nặng trĩu.

Anh nghĩ cũng sẽ đến một ngày hắn sẽ nói với anh câu đó....

Và ngày ấy cũng đã đến....

Hôm đó cũng như bao ngày bình thường mà thôi, nhưng đối với anh, đó là một ngày mà anh không thể nào quên được.

"Chia tay đi, ta phát ngán ngươi rồi. Tạm biệt ngươi, kẻ thua cuộc."

Hắn nói với anh, giọng nói đầy kinh miệt và lạnh lùng, rồi hắn đóng cửa lại và đi mất. Hắn không thèm quan tâm cảm xúc của anh như thế nào, hắn chỉ việc đi theo hạnh phúc của mình mà bỏ mặc anh.

........

Kẻ thua cuộc, đó là một tên gọi hắn đã gắn cho anh vào cái ngày định mệnh đó. Đúng như tên gọi, anh là người thua cuộc trong trò chơi tình yêu của hắn. Anh cũng chỉ như bao người khác, muốn đi tìm một hạnh phúc vĩnh cữu. Nhưng đáp lại anh chỉ là thứ tình cảm trống rỗng đó.

"Cậu có chắc không, Chuuya-kun?" Mori Ougai hỏi.

"Tôi chắc chắn thưa Boss, tôi muốn là nhiệm vụ dài hạn."

"Vậy tôi sẽ cử người đưa cậu đến sân bay."

"Cảm ơn ngài, nhưng tôi muốn đi một mình."

Khi đến sân bay, anh nhìn lại một lần  nữa quang cảnh thành phố Yokohama. Nó vẫn đẹp như xưa, chắc anh phải tạm biệt thành phố này mãi mãi. Anh muốn vứt bỏ những chuyện đã xảy ra và làm lại một cuộc đời mới. Anh chỉ còn cách lên chuyến bay này, cách duy nhất để không thể gặp hắn, người đã vứt bỏ anh.

.......

"Ngươi nói cái gì?!!"

"Ngài Nakahara đã lên chuyến bay để làm nhiệm vụ dài hạn ở Nga và đã mất tích rồi ạ."

Hắn tức giận buôn cấp dưới của anh ra và hậm hực bỏ đi. Khi hắn biết rằng anh đã không đi dự đám cưới mà hắn tổ chức thì hắn đã hiểu ra rằng anh đã không màng đến hắn nữa.

........

Hiện tại, hắn ở trên chiếc trực thăng đang bay về phía biển. Sau một năm tìm kiếm tung tích của anh mà chẳng biết thêm được gì, hắn đã bỏ cuộc. Hắn đã rất ân hận nhưng đã quá muộn rồi, bây giờ hắn chẳng còn gì cả.

Hắn nhìn trên mặt biển, nở nụ cười đau khổ. Hắn mở cửa trực thăng và quay đầu lại nói với người lái: "Tôi đi đây, nhớ nói với người thân của tôi là hãy sống tốt nhé."

Nói xong, hắn nhảy xuống biển, chìm sâu vào dòng nước mát lạnh. Nhìn vào biển, hắn lại nhớ tới đôi mắt của anh. Đôi mắt tràn ngập sức sống của người mà hắn yêu.

Hắn nhắm mắt lại, chìm sâu vào đôi mắt xanh biết của người ấy.

.......

Đốm: Cảm ơn các bạn đã đọc truyện đến đây. Nói chung là tui không có ý tưởng viết truyện ngược lắm đâu. Mà tại trong thời gian nghỉ dịch tui đọc nhiều truyện ngược quá nên có hứng viết luôn =)))


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip