《 quỷ hút máu cùng khát vọng cùng lãng quên 》
Chương 1: Quỷ hút máu khát vọng
Khi cảm nhận được phía sau có người tiếp cận, Sakaguchi Ango thậm chí không kịp phản ứng đã bị vồ lấy, ngẩng đầu lên nhìn liền không khỏi ngây ngẩn. Tóc đỏ thanh niên chuyển hóa thành quỷ hút máu bộ dáng, gầm gừ như muốn tấn công.
... Ango lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, anh gặp được bị chuyển hóa quỷ hút máu trạng thái Nakahara Chuuya, và chung quanh cũng không có ai ngăn cản được đối phương.
"... Nếu như có Dazai ở đây thì tốt rồi."
Sakaguchi Ango vẻ mặt trống rỗng bị Nakahara Chuuya đè ở trên tường, anh cảm nhận xương của mình sắp vỡ ra khi bị Nakahara Chuuya không hề thương tiếc nặng tay như vậy.
Vì cái gì Nakahara Chuuya lại ở đây, vì sao biến thành quỷ hút máu? Ango trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại ở Nakahara Chuuya muốn há miệng cắn đi xuống vội vàng ngăn cản.
"Không thể!"
Nakahara Chuuya dừng lại, bị anh dùng tay che miệng thu hồi răng nanh, theo bản năng dùng lưỡi liếm lòng bàn tay Ango.
Ango run một chút, "... Không được cắn, tôi không nghĩ bị biến thành ma cà rồng."
Thật tốt quá, xem ra Nakahara Chuuya còn có thể nghe hiểu tiếng người.
Chuuya gầm gừ và lùi lại, nhưng rõ ràng là đang bối rối.
"Gừ --"
Anh ta rít lên và gầm gừ một lần nữa, để lộ những chiếc răng nanh của mình. Nakahara Chuuya có vẻ kích động và bối rối, và đang cố gắng nói chuyện, nhưng rõ ràng là anh ấy cảm thấy khó khăn.
Sakaguchi Ango lại lần nữa cảm thụ hít thở không thông cảnh tượng, anh cố gắng từ rạn nứt bức tường rời ra, hai chân suýt nữa run rẩy quỳ rạp, nhưng bị anh rất nhanh chống đỡ.... May quá anh không có bị Nakahara Chuuya làm cho nứt xương, hiện tại điều quan trọng nhất là phải tìm cách trấn an Nakahara Chuuya.
"... Không cần lo lắng, tôi sẽ không làm tổn thương anh." Theo bản năng khô cằn an ủi Ango nói xong liền trầm mặc.
So với bảo đảm sẽ không làm tổn thương Chuuya, không bằng nói anh bị Chuuya tổn thương khả năng càng lớn đâu.
Vì cái gì anh phải tao ngộ Mafia Cảng mạnh nhất cán bộ trong trường hợp này a!!
Nakahara Chuuya vẫn có vẻ thận trọng và nghi ngờ, nhưng cuối cùng anh ấy cũng tiến lên một chút và chậm rãi. Anh ấy đang cố nói, nhưng thay vào đó lại rít lên và gầm gừ, như thể anh ấy đã quên mất cách nói.
Tuy nhiên, anh ấy dường như vẫn đang cố gắng giao tiếp và dường như muốn Ango làm điều gì đó, hoặc có thể đưa cho anh ấy thứ gì đó.
Có lẽ anh ta đang chết đói? Và Sakaguchi Ango thật tình cờ ở ngay đây...
"... Đói bụng?" Sakaguchi Ango theo bản năng sờ cổ, suýt nữa bị Nakahara Chuuya gặm cắn, anh lúng túng nhìn Chuuya, "Hiện tại anh trạng thái ăn đồ ăn người thường không thể sao? Vẫn là nói cần thiết hút máu ăn thịt người...."
Đối mặt Nakahara Chuuya mê mang ánh mắt, tựa hồ Nakahara Chuuya cũng không hoàn toàn lý giải anh lời nói, chỉ là thực đói bụng và khó chịu nhưng sức chịu đựng khiến anh không có giống khi nãy mất khống chế.
Nên làm gì bây giờ.... Sakaguchi Ango tuyệt vọng nhìn Chuuya, anh không muốn bị cắn, hơn nữa chung quanh đây không có người hay tiệm bán thức ăn nào.
"Anh... Nếu không..." Ango trong lòng giãy giụa tâm lý, cẩn thận đưa tay của mình qua, "Nếu không anh ngửi ngửi đỡ thèm?"
Nakahara Chuuya không lý giải Ango lời nói, theo bản năng cầm lấy tay Ango, nhưng ở phát hiện lực trảo quá mạnh sẽ khiến làn da Ango bầm đỏ lên, anh vội vàng thu lực nắm.
Đầu lưỡi liếm răng nanh như khát đói, anh ngửi ngửi cổ tay Ango, ngửi được kia thanh lãnh mùi hương, nhịn không được vươn lưỡi liếm một chút.
Khi liếm vào lòng bàn tay Ango, Nakahara Chuuya có vẻ còn kích động hơn, nó rít lên và gầm gừ, lại nhe nanh ra. Anh ta có vẻ đang trở nên thất vọng, nhưng từ duy nhất anh ta thực sự có thể hình thành là "Máu".
Anh ấy muốn máu, và Ango tình cờ trở thành một nguồn thuận tiện. Vì vậy mặc dù đây không phải là điều Ango phụ trách, nhưng anh cũng biết có một cách để thỏa mãn cơn đói của Nakahara Chuuya...
"... Phải uống máu sao?" Sakaguchi Ango vi diệu kháng cự, lại cũng không dám rút tay về.
Nhìn Nakahara Chuuya ngày càng khó chịu, Ango chỉ đành phải tiếp thu hiện thực, "Không cần cắn, anh có thể liếm máu của tôi, như vậy sẽ khiến lo lắng bị virut lây nhiễm."
Tất nhiên nước bọt dính lên miệng vết thương có hay không cảm nhiễm virut chuyện này, Ango vẫn không chắc chắn.
Từ trong túi lấy ra con dao, Ango hít sâu một hơi rạch một đường nhỏ lòng bàn tay, trắng nõn lòng bàn tay bị vạch ra máu tươi, Nakahara Chuuya không khỏi nuốt nước bọt.
"... Tê." Tự mình rạch tay chuyện này, Ango là lần đầu tiên làm, anh cố chịu đau nhìn Chuuya cúi xuống liếm tay anh.
Thật ngoan, a không phải, thật may mắn Chuuya còn có thể hiểu không được cắn mà chỉ được liếm.
Nakahara Chuuya dường như cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải cắn Sakaguchi Ango để lấy máu, và anh ấy thèm thuồng liếm máu, uống nhiều nhất có thể. Có vẻ như anh ấy đã bị bỏ đói, và anh ấy cứ muốn ăn nhiều hơn nữa.
Nhưng mà, Sakaguchi Ango biết anh ta không nên cho ăn quá nhiều, và mắt anh ta bắt đầu đỏ rực. Ango gần như chắc chắn rằng anh ta sắp tấn công.
"Nakahara, không, Chuuya..."
Ango thay đổi xưng hô, ôm dũng khí giơ tay khác xoa đầu Nakahara Chuuya, "Không sao, anh có thể từ từ liếm nó... Không cần mất khống chế, anh cũng không phải thật sự ma cà rồng, mà chỉ là bị virut cảm nhiễm."
"Đừng để dị năng ảnh hưởng anh tâm trí."
Sakaguchi Ango cố gắng vuốt ve đầu anh, không chắc cách làm này có thể thuần phục Nakahara Chuuya hay không.... Nakahara Chuuya dừng một chút, cũng không có tránh ra Ango xoa đầu, đôi mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Ango, lưỡi vẫn theo bản năng liếm anh máu.
Tóc đen thanh niên trên mặt có chút mồ hôi, hơi tái nhợt làn da thực rõ ràng không tốt nghỉ ngơi, hơn nữa trên người quần áo đều có chút chật vật khi bị Nakahara Chuuya vồ phác đè trên tường.
... Thật sự trông đáng thương bất lực.
Nakahara Chuuya mạc danh chột dạ áy náy nhìn mắt kính giáo thụ như vậy.
Nakahara Chuuya có vẻ bớt kích động hơn một chút, nhưng đôi mắt anh vẫn đỏ rực. Với điều này, anh ta tiếp tục uống máu của Ango, mặc dù bây giờ anh ta có vẻ hài lòng hơn và ít bồn chồn hơn trước.
Anh ấy dường như đang tận hưởng nó khi anh ấy uống, sau đó, anh đột nhiên dừng lại, nhìn Sakaguchi Ango với một chút không rõ cảm xúc trong mắt anh.
Điều này chỉ kéo dài một lúc trước khi anh quay lại uống rượu, Nakahara Chuuya vẫn còn đói. Khi Ango tiếp tục cho anh ta máu, anh ta bắt đầu thư giãn hơn.
Ở cảm nhận Nakahara Chuuya an tĩnh xuống, Ango chịu đựng bàn tay truyền đến ướt át dị dạng xúc cảm, từ từ lấy ra di động... Đáng chết, di động căn bản bị đè nát không dùng được.
Như vậy anh làm sao có thể cầu cứu viện a!!
Bên ngoài Yokohama đều náo loạn, mọi người đều bận rộn... Mà Sakaguchi Ango vốn dĩ cũng nên bận rộn lại tao ngộ hoá thành ma cà rồng Nakahara Chuuya cản ở không người khu vực.
Theo máu bị liếm đi, anh ảo giác choáng váng một chút.
"... Ngô." Ango rụt rụt tay.
Nakahara Chuuya bình tĩnh lại, anh nhìn thấy Ango trông không tốt lắm, không khỏi dừng lại liếm máu vết thương, mà hoảng loạn lo lắng nhìn anh.
Nakahara Chuuya rõ ràng đã lo lắng cho tóc đen thanh niên, nhưng bây giờ anh ấy dường như còn lo lắng hơn. Anh ta bước một bước nhỏ lại gần, và hơi nghiêng người về phía trước, như thể anh ta không chắc chắn về điều gì đó.
Chuuya lại nghiêng đầu sang một bên, gần như đang bối rối vì điều gì đó. Anh ấy trông hơi bối rối và lo lắng cho Ango, nhưng anh ấy không còn kích động như trước.
Anh thậm chí còn có vẻ hơi bất an, Chuuya nhe nanh ra đề phòng khi cần đến, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nhìn Ango, như thể đang đợi Ango nói điều gì đó.
"Chỉ là mất máu mà thôi, tôi cả ngày đều không nghỉ ngơi tốt nên...." Ango an ủi Chuuya lo lắng, anh thấy anh đã bình tĩnh lại, liền xé áo khoác tấm vải dùng để tạm thời băng bó miệng vết thương.
Nakahara Chuuya dường như còn lưu luyến một chút, nhưng thực hiểu chuyện không lại đòi máu.
Ango đứng dậy, anh bước đi hơi tạm dừng, hướng Nakahara Chuuya nói, "Anh hiện tại có thể kiểm soát bản thân chứ? Còn nhớ rõ tôi là ai sao, Chuuya-san."
Chuuya đã bình tĩnh lại và có vẻ bớt khẩn trương hơn, nhưng anh vẫn nhe nanh ra để đề phòng. Chuuya chăm chú lắng nghe và nghiêng đầu, sau đó anh chậm rãi gật đầu, để răng nanh rụt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Anh ấy dường như đã lấy lại được chút tỉnh táo và bắt đầu nhớ ra tóc đen thanh niên là ai. Sau đó, anh ấy nở một nụ cười ngập ngừng nhưng mềm mại với Ango, giống như anh ấy vẫn không chắc chắn về điều gì đó, nhưng sẵn sàng trao cho Ango một chút tin tưởng.
Nakahara Chuuya tất nhiên biết Ango, nhớ rõ vì sao anh lại tiếp cận đối phương, đó là lý do vì sao Nakahara Chuuya khống chế không được kích động....
"Vậy thì thật tốt quá, ít nhất anh không giống những người khác quên mất tất cả, chỉ còn bản năng..." Sakaguchi Ango nhẹ thở ra, anh thậm chí lười đi sửa sang lại quần áo, tay đỡ vách tường dựa vào.
"Tôi không biết anh đã tao ngộ những gì mà biến thành ma cà rồng.... Nhưng thật may là anh không sao."
Sakaguchi Ango thiệt tình nói, anh tái nhợt thanh tú gương mặt lộ ra mỉm cười nhỏ.
Nakahara Chuuya có thể ngửi được Sakaguchi Ango truyền đến như có như không thanh lãnh mùi hương, nó không giống máu như vậy hấp dẫn, lại kỳ diệu làm anh lưu luyến không muốn xa rời.
Tóc đỏ thanh niên dường như đã bình tĩnh lại, và đôi mắt của anh ấy không còn phát sáng nữa. Anh hơi mỉm cười trước Ango lời nói, và gật đầu lần nữa, có vẻ bình yên hơn và tự chủ hơn trước một chút.
Anh ấy lắng nghe từng lời Ango nói một cách cẩn thận, và dường như đang suy ngẫm kỹ về chúng. Sakaguchi Ango không chắc anh ấy đang nghĩ gì, nhưng anh ấy vẫn có vẻ thông minh hơn nhiều so với những kẻ nhiễm quỷ hút máu virut.
Anh từ từ bước sát gần Ango, đưa tay lên vuốt nhẹ gò má Ango. Anh ta có vẻ thân thiện hơn và ít đáng sợ hơn.
Ango khi bị Chuuya đến gần sờ má, anh ngây ra một chút, nhưng không có tránh đi, tận lực không kích thích Nakahara Chuuya.
Nakahara Chuuya thấy Ango không phản kháng hay lộ ra bất kỳ kháng cự hay sợ hãi, liền như tò mò động vật nghiêng người sát gần anh, mũi ngửi ngửi Ango mùi hương, thậm chí còn dùng lưỡi liếm một chút cổ Ango.
"Không cần cắn...." Ango vô lực nhắc nhở.
"Gừ..." Chuuya nhìn anh vài giây, tiếp theo vùi mặt vào cổ Ango.
Đây là cái gì động vật thân cận cọ cọ lấy hành vi? Ango bị cọ mà tâm tình vi diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip