08

CẠCH...

Tiếng cửa sắt mở ra khiến 2 người có chút phân tâm. Họ đang cố gắng diễn một cách chân thật nhất, dù sao họ cũng đã diễn nhiều lần và thật may, vai diễn vẫn tiếp tục thành công. Lim Nancy bước lên sân thượng, ả nghe loáng thoáng có tiếng cãi nhau ở phía sau nên vội chạy ra xem. Ngay khi nhìn thấy Jimin, Nancy lập tức trở nên thảo mai, đội lên lớp mặt nạ nai tơ hàng ngày.

" Anh Yoongi~ Em tìm anh nãy giờ!! "

Chẳng nói chẳng rằng, ả lập tức ôm lấy cổ anh mà đặt lên môi một nụ hôn nhẹ. Yoongi vẫn cố gắng làm tốt vai diễn, nhanh chóng ôm eo đỡ ả ta mà nhìn một cách yêu thương. Tất cả thu hết vào tầm mắt của Jimin, cậu chỉ muốn lập tức rời khỏi đây, quên đi cảnh tượng kinh tởm vừa rồi. Dẫu biết Yoongi chỉ diễn, nhưng cũng thật khó chịu đi... Nhưng tại sao cậu lại khó chịu nhỉ?

Đắm đuối một hồi Yoongi mới buông ả ra, lúc này Nancy mới quay ra Jimin vội vã nói.

" A Jimin!? Cậu cũng ở đây sao? Xin lỗi vì cảnh tượng tế nhị lúc nãy, tớ không để ý có cậu ở đây.. Nên... "

Park Jimin phải mở to mắt ngạc nhiên trước bộ dạng ngây thơ giả tạo của ả. Cái gì mà xin lỗi? Cái gì mà không để ý? Ôi trời, thân cậu có phải nhỏ bé như con muỗi đâu mà không thấy với không để ý? Ả ta nói không biết ngượng mồm sao? Ôi đúng là nực cười chết cậu.

Jimin vẫn ngỡ ngàng, cậu chẳng thèm đáp lại đến nửa câu, chỉ lạnh lùng quay mặt bỏ đi.

" Bảo bối à, em bận tâm loại hạ đẳng ấy làm gì, cậu ta chỉ là bóng đèn cho chúng ta mà thôi, kệ cậu ta đi. "

Min Yoongi nói như vậy khiến Nancy càng vui vẻ, nhưng sự vui vẻ ấy lập tức bị phá nát khi ả thấy ánh mắt của anh nhìn về phía cậu. Ánh mắt lưu luyến ấy... Anh chưa bao giờ dùng để nhìn ả. Nhưng rồi ả vẫn chỉ có thể mặc kệ.

" Dạ.. Vậy chúng ta xuống dưới thôi, mọi người đang chờ đó. "

Ngay sau khi rời khỏi trường, Jimin chẳng về nhà mà lái xe thẳng ra sân bay. Khi nãy khi đang đứng nói chuyện với Yoongi, cậu đã nhận được cuộc điện thoại từ người quen. Người quen này cũng khiến Yoongi cảm thấy ngạc nhiên.

Flashback

Jimin không nhìn Yoongi lấy một lần, chỉ trung thành đứng nhìn xuống thành phố rộng lớn kia.

" Em nghĩ kế hoạch này sẽ đi đến đâu? "

" Đi đến đâu? Dù có đi đến đâu em cũng phải dẫn được nó về đích. "

Cậu vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Yoongi cũng biết ý mà yên lặng.

" Là em ấy gọi "

Yoongi chỉ gật đầu để cho Jimin biết, cũng chẳng nói gì thêm, yên lặng để cậu nghe điện thoại.

" Alo? "

📞 anh zai yêu quý của em, anh còn không nhanh chóng ra sân bay hộ tống em zai đáng yêu của anh về? Anh định để em đợi đến bao giờ?

" À rồi, đợi chút anh sẽ đến, anh đang bận chút việc. "

Nói rồi cậu tắt máy quay ra nhìn Yoongi. Chưa kịp nói gì anh đã hiểu ý cậu.

" em ấy về à? "

" Ừm, vừa đáp máy bay xuống "

" Vậy mau chóng đi đón em ấy đi "

end flashback

Tại sân bay Incheon, Hàn Quốc

Ở phòng chờ VIP, có cậu con trai đang ngồi bấm điện thoại. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu y không trở thành tâm điểm của sân bay ngay từ khi bước xuống. Y mặc trên người chiếc sơ mi trắng oversize kèm chiếc quần bò ống rộng thoải mái. Với chiều cao trung bình của con trai châu á ( khoảng > 1m7 ), bộ đồ khiến y trở nên ỏn ẻn đáng yêu hơn bao giờ hết. Nhìn từ xa giống một cậu nhóc tròn tròn ngồi tronh phòng chờ đợi ba mẹ.

" Minnie!! "

Tiếng gọi quen thuộc thu hút sự chú ý của y, nhìn thấy người bản thân đang đợi, y lập tức đứng lên kéo vali chạy lại chỗ Jimin.

" Anh Hai! "

Thêm một lần nữa 2 người trở thành tâm điểm bàn tán của những người đi qua. Một kẻ mang dáng vẻ trưởng thành, một kẻ mang dáng vẻ hồn nhiên, ấy vậy mà 2 người họ lại có gương mặt và kiểu tóc giống hệt nhau. Mặc kệ sự bàn tán của mọi người, họ nhanh chóng đi ra xe.

" Anh hai, mọi việc ổn không? Họ không phát hiện ra chứ? "

" Không sao, mọi thứ đều ổn. "

Jimin tập chung lái xe, trả lời ngắn gọn. Chẳng hiểu sao dạo này cậu có những cảm xúc kì lạ. Cứ ngỡ nó chẳng phải cảm xúc của bản thân, nhưng cứ hễ liên quan đến chuyện này, trong lòng cậu lại khó chịu không nguôi. Nhưng rồi cậu cũng chỉ đành tự trấn an, việc này là giúp em trai của cậu, chẳng có gì là trái với lương tâm cả.

Park Minnie nghe được câu trả lời như mong đợi, cũng chẳng tiếc lời cảm ơn đến anh trai mình. Y biết tronh chuyện này người chịu thiệt thòi nhất sẽ là Jimin. Nhưng kế hoặch đã được vẽ ra, Jimin cũng đồng ý tham gia, thì trách ai bây giờ.

" bây giờ em về đây rồi, anh chẳng cần phải đeo lens nữa đâu, đeo nhiều hại mắt lắm. "

Jimin không nói gì, chỉ khẽ cười rồi tập chung lái xe. Có lẽ do bay đường dài nhiều mệt mỏi, ngồi một lúc Minnie cũng tựa đầu vào cửa kính mà ngủ thiếp đi. Lúc này Jimin mới khẽ thở dài. Giờ đây cậu chẳng hiểu nổi cảm giác trong lòng là gì nữa.

Lái xe thêm 1-2 tiếng, cuối cùng cũng về đến nhà riêng của cậu. Cậu đã định đèo Minnie về dinh thự của Park gia nhưng cậu sợ cảnh tượng năm đó sẽ lặp lại. Cái ngày mà họ từ mặt cậu...

Park Phu Nhân và Park Lão Gia đứng giữa sảnh chính, họ ôm lấy đứa con thứ hai vào lòng, rồi hướnh ánh mắt ghê tởm về phía cậu. Khi ấy Park Jimin chẳng thể làm gì ngoài việc đứng bất động.

" Từ giờ Park Gia này sẽ không có đứa con nào tên Park Jimin nữa, mày vĩnh viễn bị gạch tên khỏi gia phả nhà này! "

Từng câu từng chữ được thốt ra từ Park Lão Gia như cứa nát trái tim cậu. Người ta thường bảo, trong cặp sinh đôi, đứa trẻ sinh ra trước sẽ luôn là lá chắn bảo vệ cho đứa trẻ sau, đứa trẻ sinh ra trước cũng thường vất vả và mạnh mẽ hơn, nhưng mà trong hoàn cảnh này thì cậu nên làm gì?

Park Jimin khi ấy chỉ đành dọn sạch đồ của bản thân mà rời đi....

" Anh Jimin!! Park Jimin!! "

" Hả?? Anh đây? "

Tiếng gọi của Minnie như một lưỡi câu kéo cậu ra khỏi suy nghĩ. Park Jimin cậu vẫn là chẳng thể quên được chuyện cũ...

" Anh sao vậy? Ngồi đơ ra nãy giờ, mà anh khóc đấy à? "

Lúc này Jimin mới giật mình gạt tay lên mặt, cậu khóc từ lúc nào vậy? Tại sao cậu lại khóc nhỉ... Điều ấy đáng để khóc sao? Cậu chẳng biết nữa. Mau chóng gạt đi nước mắt, cậu mở cửa bước xuống xe mà lấy vali cho em trai. Minnie thấy vậy cũng chẳng hỏi thêm, ra sau xe kéo vali phụ anh trai mình.

" Phòng của em trên tầng 3, anh nhờ bác quản gia mang lên phòng cho em rồi, anh hay gọi là bác Song, có gì em cứ bảo bác ý. "

" Em biết rồi, mà Jimin này. Anh bỏ kính áp tròng ra đi. Khóc nãy giờ mặt bên kia của anh đỏ hết lên rồi kìa. "

" À ừ.. "

Jimin thành thục tháo chiếc lens mắt bên kia ra. Đôi mắt màu tím sẫm hàng ngày giờ đây được thay bằng đôi mắt hai màu. Con mắt trái mang ánh vàng, rất hút mắt nhìn.

" Tháo ra đúng là thoải mái thật. "

Park Jimin cầm điện thoại nhìn lại con mắt của mình qua camera, con mắt kì lạ nhưng lại đẹp đến nao lòng. Chỉ tiếc nó là con mắt bị nguyền rủa, là con mắt đáng lẽ không nên xuất hiện...

" con mắt đó còn hành hạ anh nữa không? Từ lúc nó xuất hiện cũng đã 10 năm rồi. "

Minnie nãy giờ chẳng thể rời mắt khỏi cậu. Càng nhìn vào những kí ức ngày xưa lại hiện lên..

Flashback

10 năm trước

Trong khu vườn rộng lớn, có 2 đứa trẻ sinh đôi ngồi chơi với nhau dưới gốc cây cổ thụ. Cậu nhóc trông có vẻ lớn hơn cầm trên tay quyển sách cũ kĩ dày cộp, còn cậu bé kia ngồi đối diện chăm chú nghe anh trai mình đọc từng câu chữ trong quyển sách đó.

Hai đứa trẻ ấy biết quyển sách bản thân đang tò mà là sách cấm của gia tộc, nhưng có lẽ chúng nó còn quá nhỏ để biết được sự đáng sợ của cuốn sách. Cũng đã vài lần chúng lén ba mẹ đọc sách, nhưng lần nào nửa chừng cũng bị phát hiện.

Mỗi lần đọc lên, xung quanh Park Jimin cũng sẽ hiện ra một luồng sáng vàng kì lạ, nhưng với đứa trẻ khoảng 10 tuổi khi ấy điều đó lại vô cùng thú vị.

Lần này, chúng quyết định trốn ra sau gốc cây cổ thụ và đọc. Từng câu từng chữ được thốt ra, càng về cuối quyển sách, luồng sáng xung quanh cậu càng mạnh mẽ và rồi ngay khi câu cuối cùng kết thúc, Jimin như đuối sức mà ngất lịm.

Khi ấy Minnie sợ hãi, chỉ dám đi tìm người làm trong nhà giúp đỡ, y biết nếu nói với bố mẹ, 2 anh em sẽ bị đánh đòn thật đau. Nhưng hiện giờ an nguy của anh hai vẫn là nhất.

Người làm vội vã bế Jimin vào trong nhà, người đi báo cho ông bà chủ, người đi gọi cho bác sĩ, cũng thật may, bác sĩ đến rất nhanh. May mắn cứu sống cậu 1 mạng.

2 ngày sau, Jimin tỉnh lại, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là một màu đen bao trùm. Ánh sáng từ đôi mắt mất đi, nhưng bù lại thính giác của cậu thêm vạn phần nhạy bén. Cuộc nói chuyện bên ngoài cửa hoàn toàn được Park Jimin nghe lọt.

" Thưa chủ tịch, tôi thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể phục hồi lại đôi mắt của thiếu gia như ban đầu nên chúng tôi ưu tiên phục hồi thị lực ạ. Nhưng mà..."

Vị bác sĩ nói đến đây có chút ngập ngừng, giọng nói của ông có phần run rẩy giống như quan ngại khi nói ra điều gì đó không hay.

" Nhưng mà sao? Nói tiếp đi! "

" Nhưng mà con mắt của đại thiếu gia là do lời nguyền cổ của Park Gia làm trấn thương... "


_____________
2019/1/14

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip