Chap 1: Em không hề mạnh mẽ.
Cánh cửa kéo hé mở, Jeon JungKook bước những bước chân đầu tiên trên mảnh đất Seoul sau bao năm trời sống nơi xứ lạ quê người. Hôm nay trời đặc biệt ấm áp lạ thường, có lẽ Seoul đang muốn chào đón đứa con trai xa quê trở về. Ánh nắng chiếu thành vệt dài xuyên xuống xen kẽ với từng bước chân của cậu. Cậu đưa tay hứng một trong những vệt nắng sớm, ấm áp đến lạ thường.
Jeon JungKook ! Cậu về rồi ! - Một chàng trai trẻ , dáng người thấp bé với làn da mong manh như thủy tinh chạy đến ôm chắm lấy cậu rồi khóc nức nở.
JungKook à ! Tớ rất nhớ cậu, nhớ cậu đến chết đi được, cuối cùng thì cậu cũng trở về rồi.- Nó ngẩn đầu lên nhìn cậu cười híp mắt, đôi mắt còn ướt đẫm những giọt lệ rồi dụi đầu vào lòng cậu.
Trái ngược với sự vui mừng của nó là một JungKook lạnh lùng, từ đầu đến giờ mắt cậu vẫn nhìn thẳng một cách vô hồn chứ chưa bao giờ nhìn đến nó. Cậu gỡ hai tay nó , đẩy nhẹ nó ra khỏi mình rồi trao cho nó một cái nhìn lạnh lùng.
Hôm nay là ngày JungKook trở về sau 7 năm học hành và làm việc tại Úc, và trong 7 năm đó nó chưa bao giờ ngừng nhớ đến cậu - người bạn thân thời thanh mai trúc mã của nó... Cứ ngỡ rằng cậu sẽ ôm nó vào lòng mà không ngừng xuýt xoa đầu nó, ai có ngờ rằng 7 năm trời lại trả về cho nó một JJK lạnh lùng và xa lạ đến vậy.
Mọi người đâu cả rồi ?
À ... mọi người vẫn còn đợi ở bên ngoài, tớ chạy ... - Chưa đợi nó nói dứt câu, JK đã kéo chiếc va li lướt ngang qua nó như một người xa lạ. Nó đưa mắt nhìn theo cậu, lòng chợt có tí thất vọng. 7 năm không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, giờ lại là thái độ lạnh lùng như chưa từng quen, rốt cuộc thì nó đã làm gì khiến cậu giận đến vậy sao ? Nó xị mặt nhưng vẫn lủi thủi bám đuôi theo sau cậu.
Ba , mẹ ! - Cậu ôm lấy ông bà Jeon như một cách chào hỏi ở phương Tây.
Để mẹ xem nào ! Cao hơn , bàn tay cũng to hơn , da vẻ hồng hào , đẹp trai hơn nữa, trưởng thành, thỏ con của mẹ đã trưởng thành thật rồi. - Bà Jeon nắm lấy đôi tay con trai mà không ngừng xuýt xoa, mắt bà cũng bắt đầu ngấn lệ.
JungKook ôm lấy mẹ vỗ về rồi vô tình đưa mắt về phía nó, nó đứng đó , đôi mắt vẫn còn long lanh nhưng đôi môi lại nở nụ cười trông rất hạnh phúc. Bắt gặp ánh mắt của cậu đang nhìn mình, nó nở một nụ cười toe nhưng chưa gì thì cậu đã vội quay đi lãng tránh.
Bà xem, con trai vừa đi xa về lại khóc lóc bù lu bù loa lên, con về thì phải vui mừng chứ khóc lóc gì. Xem nào , con trai ba có khỏe không ?
Dạ con khỏe mà , ba xem này, có phải cơ bắp rất săn chắc không? - Cậu vén chiếc tay áo lên để khoe bắp tay chắc nịch của mình, vẫn làn da trắng trông thấy rõ nhưng đường gân ấy nhưng trông quyến rũ hơn nhiều.
Thôi mau về thôi, bác hai gái đang ở nhà chờ nhà mình về cùng ăn cơm đấy , bác ấy đã chuẩn bị rất nhiều món ngon.
JiMinie cũng cùng về nhà bác nghe .- Bà Jeon quay sang vẫy tay gọi nó lại.
Nó hí hửng chạy đến, miệng cười toe toét gật đầu. Quay sang nhìn cậu, vẫn gương mặt ấy , thái độ ấy, không hề có chút vui vẻ nào khi nhắc đến nó. Nó cười nụ cười mím chặt môi rồi cầm lấy một bên túi xách ý muốn xách phụ cậu.
Không cần đâu, tớ có thể xách hết.
Không sao đâu , để tớ phụ cho mà. - Cậu lấy tay đẩy nó sang một bên.
À à ... không sao đâu JiMin à , con cứ để đấy có bác trai phụ là được rồi, con vừa phẫu thuật mà, con chỉ đi cùng bác thôi là đủ. - Mẹ JK khoác tay nó an ủi.
Phẫu thuật ? - Cậu đột nhiên quay sang nhìn nó hỏi.
JiMinie vừa ... - Bà Jeon đang nói thì bỗng JiMin cắt ngang.
Phẫu thuật ruột thừa, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, giờ tớ khỏi rồi, cậu không cần phải lo.
Ông bà Jeon mở to mắt nhìn JiMin đang nói dối, nó cũng cười cười ra hiệu đủ để ông và bà hiểu.
Cậu nhíu mài nhìn nó với ánh mắt đa nghi một lát rồi lại trả về ánh mắt lạnh lùng.
Đi thôi nào, chú Kim tài xế đang đợi ngoài xe đấy. - Ông Jeon hối thúc cả nhà.
Suốt trên đường về, cậu không nói đến nó tiếng nào, cũng không ngó ngàng gì đến sự hiện diện của nó, trông cậu rất khỏe mạnh, có lẽ tại Úc cậu sống rất tốt, cậu đang kể về cuộc sống của cậu tại đó, rất vui và thú vị, khác xa với cuộc sống của nó trong suốt thời gian ấy. Với nó, cuộc sống vào những ngày không cậu vô cùng nhạt nhẽo và cô đơn. Vốn dĩ nó đã quen quấn quýt bên cậu mỗi ngày, nhưng kể từ khi mẹ nó mất, cậu cũng dần xa lánh nó. Lúc thì cậu bảo cậu bận học, lúc thì lên công ty phụ ba làm việc, cho đến một ngày , mọi chuyện kết thúc chỉ với câu nói '' Tớ sẽ đi du học ''. Trở lại với hiện tại, cậu và nó đều đã trở thành người lớn, những người biết lo nghĩ cho những người mình yêu thương và giấu đi những nổi muộn phiền trong lòng, nó cứ ngồi đấy nghe cậu kể , thoáng cái lại chợt tủi thân. Nó cuối mặt xuống nhìn đôi tay gầy gò ốm yếu vẫn còn chi chít những vết tím do tiêm thuốc mà xót xa.
Thoắt cái chiếc xe đã đến nhà JK. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như cũ, vẫn là ngôi nhà cổ kính màu trắng cùng cửa kính trong suốt và cây hoa sứ già đối diện giàn hoa bồ công anh trước sân. Từ ngày mà JK đi học và biết nhận thức về thế giới xung quanh, cậu đã bảo cậu chỉ thích những thứ gì đó thuần khiết và đó cũng là ngôi nhà được ông bà Jeon xây dựng theo ý con trai mình. Bao nhiêu năm trôi qua, cậu vẫn thế, vẫn yêu màu trắng và thích hoa bồ công anh. Kể loại chuyện lúc nhỏ, cậu không hề có loài hoa yêu thích nào cả, rồi 1 ngày hè, khi vô tình cậu phủi một cách hoa công anh vương trên tóc của nó.
'' Đây là gì nhỉ ? Trông như một túm lông nhỏ.
Là bồ công anh.
Bồ công anh là gì ?
Là một loài hoa dại được nhiều người yêu mến.
À thì ra chỉ là một loài hoa dại.
Không có bất kì loài hoa cỏ nào mang tên là hoa dại hay cỏ dại cả, chúng đều có tên của mình chỉ là chúng ta không biết mà thôi.
À , ừ nhỉ , bồ công anh, một cái tên rất mĩ miều.
Cậu nhìn đi, cậu có thấy bông hoa màu vàng rực bên đường kia không ?
Ừ , thấy! Sao vậy ?
Đó chính là bồ công anh.
Lại là bồ công anh sao ? Thế cánh hoa màu trắng này là gì ?
Chúng đều là bồ công anh cả... Thật ra bồ công anh là một loại hoa cúc dại màu vàng, chúng trở nên đặc biệt bởi vì khi hoa tàn, hoa sẽ trở thành màu trắng và bay đi trong không gian.
Ồ ! Thì ra là vậy, trong chúng thật là thuần khiết... giống như cậu vậy PJM à .''
JM đột nhiên nhớ lại chuyện cũ rồi đứng cười tủm tĩm một mình khiến cho ai đó cũng phải quay sang nhìn. Nụ cười ấy vẫn thế , vẫn thật thanh khiết, thật khiến cho người khác cảm thấy vơi nhẹ đi nỗi lòng.
JungKook à ! Cháu về rồi . - Bác hai gái vội vã chạy ra mở cổng chào đón JK.
Con chào bác, bác và mọi người vẫn khỏe chứ ạ ?
Ôi giời ! Già cả rồi, sống nay chết mai ý mà . Để bác xem nào , ôi thằng cháu tôi lớn bộn rồi , đẹp trai lắm con ơi, sao nào ? có cô nào để ý chưa ? Khi nào dẫn về ra mắt đây ?
Nó lủi thủi theo sau cho đến khi nghe được câu hỏi đó thì tim nó trật đi một nhịp. Chẳng may JK trả lời có thì nó phải làm sao đây ?
Dạ chưa ! Cháu vẫn còn đợi bác làm mai cho đây ạ .
Nó thở phào 1 cách nhẹ nhàng.
Thôi được rồi , mau vào nhà thôi, chắc thằng nhỏ cũng mệt rồi - Bà Jeon nói.
Dù là thân quen nhưng bao nhiêu năm trôi qua khiến JK không thể nào không khỏi ngơ ngác khi bước vào ngôi nhà. Cấu trúc vẫn thế, chỉ khác là một số đồ đạc đã được thay mới.
JK à ! Đồ con đã được đưa lên phòng cả rồi đấy, con lên phòng tắm rửa thay đồ, xuống dùng bữa rồi còn nghỉ ngơi.
Dạ vâng.
Căn phòng này đã bao năm rồi không có người ở thế mà vẫn gọn gàng sạch sẽ đến lạ thường. Vẫn là hương hoa sứ thấm trong từng thớ vải , vẫn là chậu cá vàng nhỏ một bên góc bàn học, nhưng chiếc chậu ấy giờ chỉ còn là chiếc chậu thủy tinh đựng nước và một vài viên sỏi. Đúng thế, gần ấy năm, ai cũng thay đổi thì một con cá vàng bé nhỏ làm sao đợi cậu về mãi được ?. Cậu bước đến, ngắm nhìn hai khung ảnh nhỏ trên bàn, một là hình gia đình cậu, còn lại là hình cậu và nó.
* Cốc ! Cốc ! - Là tiếng gõ cửa.
JK à ! Là tớ đây, tớ vào được không ?
Cậu lên đây làm gì ? Chờ một chút.
Khác với cậu, nó bước vào phòng không hề có chút lạ lẫm nào, cứ như là nó đã quen với cả từng hạt bụi ở đây.
Cậu thấy sao ? Tớ đã chăm lo cho căn phòng này rất tốt đúng không ? Cậu nhìn đi , đều là tự tay tớ dọn dẹp hằng ngày đó. - Nó cười híp mắt, đứng chờ JK cho nó một cái ôm hay ít nhất là một lời khen.
Cậu đâu cần phải làm vậy. - Giọng nói lạnh lùng của JK đã phá vỡ niềm hi vọng trong nó. Một chút u tối hiện lên trên gương mặt của nó.
Cậu xuống nhà trước đi, tắm rửa xong tớ sẽ xuống sau.
À ... được rồi , tớ ngồi đây chờ cậu tắm xong cùng xuống .
Nhưng tớ đang định cởi đồ tại đây và nếu cậu không phiền , tớ có thói quen tắm không đóng cửa.
Tớ ... tớ ... vậy tớ xuống nhà trước.
JK bước vào phòng tắm và mở nước. Dòng nước mát nhẹ nhàng tuông xuống khiến cậu cảm giác dễ chịu hơn bao giờ. Đứng trước JM, cơ thể cậu cảm thấy nóng hơn đứng trên lửa, buông những lời lạnh lùng với nó khiến cậu cảm thấy khó thở biết là bao nhiêu. Cậu đưa tay đánh nhẹ vào má như trấn tỉnh bản thân cậu cần phải quên người con trai ấy đi, đó là quy ước mà cậu đã tự hứa với bản thân để được trở về Hàn Quốc.
JiMinie , em đến lúc nào vậy ?
Em vừa mới đến thôi , anh vừa đi đâu về à ?
Ừ ! Anh vừa đến chỗ em nhưng chậc nhớ ra là hôm nay em đi đón JK.
Anh tìm em à ? Có việc gì không ?
À, chỉ là muốn nhìn thấy em thôi.
Thôi đừng đùa nữa, anh đi thay đồ đi rồi còn xuống ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip