Part 87

Cả 2 cùng đưa ánh mắt nhìn về hướng phát ra lời nói. Có lẽ mom dậy thấy cửa mở nên ra ngoài, lúc này nó tự thấy trách bản thân ghê gớm, tại sao quên không đóng cửa lại chứ. 

- Anna, what are you doing? 

- Mom. I.....

- Không phải nói chấm dứt rồi sao? Không hợp nhau nữa thì đừng có lòng vòng nữa. 

- Mom con...

- Đi vào nhà. - Mom quát làm nó giật mình.

Nhưng Jimin còn hoảng hồn hơn, anh nắm chặt tay nó không buông. Tiếng anh có hạn nghe hiểu câu được  câu mất nhưng hiểu rõ nhất câu cuối cùng, anh không muốn, khó lắm mới có cơ hội gặp nó, nếu lần này không giải quyết được hiểu lầm này nữa thì sau này chắc chắn không còn cơ hội nào nữa rồi. 

- Tôi nói cậu thả tay Anna ra. - Mom nói tiếng anh thật chậm để anh có thể hiểu hết

- Xin cô. Cháu muốn giải thích. - Bằng sức mạnh nào đấy mà nói ra được câu tiếng anh van nài. 

- Anna.- Bỏ mặc Jimin và quay sang nó mẹ nhìn nghiêm nghị

- Dạ mom.

- Đi vào nhà ngay lập tức. Mẹ không chấp nhận con quay về với gương mặt buồn bã, đau khổ mấy ngày hôm nay. Lúc mới bắt đầu mẹ đã hỏi con làm sao có thể tin tưởng được rằng cậu ta thật lòng yêu thương con, con đã nói sao? Những ngày này mẹ không hỏi nhưng nhìn con mẹ cũng biết không phải đơn giản là hai đứa không hợp nhau mà là giữa 2 đứa có người thứ 3. Nếu đã như vậy thì chấm dứt ngay đi. Vào nhà. 

Vừa nói mẹ vừa giằng lấy tay nó ra khỏi tay anh, kéo vào nhà ngay lập tức. Jimin vội vã nắm lấy tay nó lần nữa :

- Anna, cho anh 1 cơ hội . 1 cơ hội giải thích thôi. Xin em đấy đừng bỏ đi như vậy được không?

- Jimin....

- Koh Anna. Có nghe mẹ nói gì không? 

- Anna, anh xin em mà. 

Nó vừa nhìn mẹ rồi lại nhìn anh, cả 2 người khiến nó lưỡng lự. Là cô con gái ngoan ngoãn luôn luôn lắng nghe lời mẹ chắc chắn nó phải đi theo mẹ rồi, nhưng còn anh thì sao? Anh đã đến tận đây tìm nó, chẳng lẽ anh thật sự có lòng với nó. Tìm đường đến đây khó không khó nhưng với 1 người tiếng Anh còn khá hạn chế như anh thì cũng là quá cố gắng rồi, huống chi còn là idol, ra đường với anh khó thế nào chứ? 

- Mom, con có thể xin vài phút nói chuyện được không?

- Are you sure?

- Mom, xin mom. Con thật sự sẽ nghe lời mà. 

- Được rồi tùy con. 

Nói rồi Mom quay lưng trở vào nhà mà không hề ngoái nhìn Jimin lấy 1 lần, thực sự nhìn con gái trở về nhà với gương mặt buồn bã, thất thần khiến bà lo lắng nhiều mà cũng giận Jimin nhiều nhưng thậm chí còn giận bản thân hơn, nếu ngày ấy bà không đồng ý cho cả 2 đứa qua lại thì con gái bà đã không phải trở về nhà với bộ dạng này rồi. Nhẽ ra ngày ấy bà phải nhận ra rằng không đời nào một người có danh tiếng, có địa vị, tiền tài lại yêu 1 đứa con gái bình thường thật lòng. Dù sao người cùng vị trí mới hợp với nhau, có phải thế không?

----------------------------------------------------------------------

- Anna, thật sự hãy tin anh. Giữa anh và cô ấy không có gì cả. Hãy tin anh được không em? 

- Jimin. Trước đây em cứ nghĩ là bạn gái idol là chuyện không cô gái nào không thể làm cả. Nhưng em nhầm rồi thì phải. Em và anh không bao giờ có thể đứng cùng một vị trí, cũng như em không bao giờ có thể được chấp nhận là bạn gái anh. Dĩ nhiên em biết khi yêu em sẵn sàng chấp nhận không bao giờ lộ diện, không bao giờ nói về chuyện tình yêu với anh ra ngoài bởi vì yêu 1 idol là như vậy. Thế nhưng em dù có bao dung độ lượng đến mức nào em cũng không thể tỏ ra làm ngơ những cô gái mà fan muốn anh yêu, những cô gái mà fan ghép đôi với anh. Anh có biết khi em vô tình biết được những clip về những moment giữa anh và cô ấy trên sân khấu các lễ trao giải, vẫn biết phần nào không thể tin vào những clip cắt ghép ấy được vì anh vẫn luôn ở bên em cơ mà. Thế nhưng càng ngày em càng tò mò về những clip đó và vô tình tự em làm bản thân em tổn thương vì điều tò mò đó. Thế nên chia tay không phải lỗi của ai cả. Là em không chịu được, là em cảm thấy tổn thương vì anh với người con gái khác. Không phải lỗi của anh. 

- Anna, rốt cuộc em có yêu anh hay không? 

- Em yêu anh, nhưng vì yêu anh nên em thấy bản thân em đau đớn lắm. Nên nếu anh đang phải lựa chọn, đang phải lưỡng lự thì bây giờ hãy có thể dứt khoát lựa chọn. Cứ đến với cô ấy đi. 

- Vậy..... - Jimin nhìn nó đau lòng đến quặn ruột - Nếu ngay lúc này anh rời đi và quay trở lại với cô ấy. Em sẽ không đau đớn? Sẽ không khóc nữa đúng không? 

- Anh.... - Nó nhìn anh ngỡ ngàng rồi như chợt hiểu ra điều gì  - Phải rồi , đúng rồi, anh có thể đi với lựa chọn của anh. 

- Vậy anh thực sự sẽ rời đi đó. Sẽ đồng ý lời chia tay của em. Sẽ đến với cô ấy. Anh sẽ đi thật đó. 

- Được rồi anh đi đi. 

Nói xong nó quay thật nhanh chỉ muốn chạy vào nhà, hóa ra người ta cũng không có tình cảm với mình thật sự, hóa ra chia tay là điều anh chờ mong lâu rồi, hóa ra anh muốn nhanh chóng dứt khoát để rồi đến với người ta và hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có nó là ngốc mà thôi. Nó ngồi thụp xuống ôm mặt nức nở . Chợt có vòng tay ôm chặt lấy nó vào lòng, anh thì thầm  :

- Ngốc lắm, nếu như anh đi rồi, bé con của anh sẽ khóc rất nhiều, sẽ không cười nữa. Điều đó làm anh đau lòng hơn bất cứ điều gì trên đời này biết không? 

- Jimin.....hức ......hức.............

- Anh đã nói rồi, tại sao không tin anh? Anh xin thề ngoài em ra anh không có tình cảm với người con gái nào nữa cả.

- Em đã tưởng Jimin thật sự không còn cần em nữa, có biết em đã sợ như thế nào không? Em thực sự rất sợ khi nghĩ rằng từ bây giờ em phải đi một mình. 

- Anh xin lỗi, chỉ vì không muốn em suy nghĩ nên anh đã không nói cho em về những tin nhắn. Anh thật sự không có lấy 1 lần trả lời lại những tin nhắn đó, cũng đọc không hiểu nội dung tin nhắn. Anh xin lỗi, anh sai rồi. Xin lỗi em.

- Em cứ tưởng Jimin thật sự sẽ nói lời chia tay, thật sự sẽ bỏ rơi em.

- Ngốc lắm, làm sao anh yên tâm để em một mình chứ? Cả đời này cũng không yên tâm. Biết chưa hả? 

- ...............

- Đừng khóc nữa, nếu còn khóc như vậy mẹ thật sự sẽ mang con gái của mẹ rời khỏi anh đó. 

- A Mom.... cái đó.... - Vừa nói vừa đứng bật dậy tính chạy vào nhà thì bị anh nắm tay kéo lại 

- Còn anh?

- A.... Anh ... cái này....anh hãy bắt taxi về khách sạn trước đi, ngày mai em sẽ đến gặp anh sau khi nói chuyện với mẹ.

- Không được, nếu như mẹ không cho em đi thì sao? Hơn nữa anh làm sao bắt taxi về? Anh có nhớ tên khách sạn đâu?

- Đừng gạt em, chứ làm sao anh đến được đây?

- Thì lên taxi và gọi điện cho Yuki để Yuki nói chuyện với lái xe.

- Vậy giờ cũng vậy đi.

- Giờ này gọi Yuki làm sao? Mà taxi đâu mà vẫy?

Jimin vừa nói vừa nhìn quanh khiến nó cũng nhận ra được tình hình, đây là khu phố dân cư, hơn nữa giờ này muốn vẫy taxi phải ra phố chính. Đang ngơ ngẩn nghĩ ngợi thì Jimin nắm lấy bàn tay nó :

- Cùng nhau vào nhà gặp mẹ nhé?

- Nhưng .....

- Anh muốn vào xin lỗi vì đã làm con gái mẹ đau lòng đến mức 2 mắt sưng cả lên rồi.

- Nhưng mà.....

- Anh sẽ xin mẹ mà. Nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip