Chương 6: Thả thính thành công

Happy Birthday to you~ Happy Birthday to you~ Happy Birthday~... Mới sáng sớm tâm trạng đã thấy phấn khích vô cùng, nhạc chuông báo thức mà tôi mới cài ngày hôm qua mang theo dòng cảm xúc phấn khởi của buổi sáng giữa tháng 3. Hôm nay tôi chính thức thoát khỏi vòng luẩn quẩn của "em chưa 18", giờ thì có thể tập lái xe ô tô, có thể làm thẻ căn cứ, có thể đi vào bar quẩy thâu đêm suốt sáng và... còn có thể có người yêu nữa chứ! Hạnh phúc quá đi mất!

Dù ngày hôm qua mọi chuyện không được như ý, cả trận đánh quyết định cũng giải quyết chưa xong nhưng ngày mới thì tinh thần mới, tôi là người lạc quan đến kì cục, những chuyện cỏn con đó xem như vặt vãnh hằng ngày. Giờ điều quan trọng nhất là hôm nay phải thật đẹp, thật lộng lẫy đúng chuẩn thiếu nữ chứ!

Tôi lật đật thay quần áo, chải chuốt cẩn thận, trang điểm nhẹ nhàng. Và điều quan trọng nhất càng không thể quên chính là "xem chiêm tinh". Một sở thích đơn điệu mỗi buổi sáng, tôi cực kì ghét mê tín dị đoạn nhưng tôi tuyệt đối chỉ tin tưởng mỗi Horoscope mà thôi...

Tôi lướt nhanh điện thoại tới trang web ưa thích... kéo thật nhanh xuống cung thứ 12 – Song Ngư. Phải đấy! Tôi là một Ngư Ngư thích mơ mộng chính hiệu, nhưng mít ướt chứ không có bánh bèo. Một bé Ngư giàu tình cảm và sành điệu. Luyên thuyên về bản thân vậy cũng đủ rồi, xem nào...

"Hôm nay là một ngày cực kì may mắn đối với Song Ngư, đặc biệt là với Song Ngư nữ. Những điều may mắn sẽ theo chân bạn từ lúc bình minh đến hoàng hôn. Có thể có một vài chuyện xảy ra không như ý muốn nhưng mọi thứ cũng chỉ là một bước đệm cho một ngày tràn ngập tiếng cười. Bạn chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều bất ngờ vào cuối ngày đấy"

Đọc xong lòng tôi tự dưng thấy nhẹ bẫng, như muốn bay lên không trung vậy. Tôi tò mò không biết sẽ có chuyện gì đang chờ mình tiếp theo, điều tôi biết bây giờ là đến trường với nhân dạng rạng rỡ và bắt đầu kế hoạch "gạ gẫm" của mình...

Hôm nay anh đưa tôi đến trường, thật ra là bị ép mới đúng. Chúng tôi trên chiếc xe máy màu xanh lam mát mẻ với những họa tiết đơn điệu rè rè đến trường. Trên đường dòng người tấp nập từ sớm, những nụ hoa chớm nở trên dọc hai bên đường, nhắc mới nhớ, gần tới lúc hoa anh đào nở rồi, tôi thích nhất là ngắm hoa anh đào ở Yeouido, tôi đã đến đó 2 lần cùng với gia đình. Tôi vẫn không thể nào quên được cảm giác sảng khoái khi hít thở trong bầu không khí trong lành ngày xuân mặc dù tôi là một người ngại ra đường, lúc nào cũng chui rút ở trong nhà cùng với laptop và wifi. Tôi thèm bánh cá, cả đá bào đậu đỏ nữa, một quán ăn nhỏ cạnh những cây hoa anh đào, những bài hát của 10cm vang lên. Đấy là quá đủ cho cái gọi là "thiên đường" rồi...

Thong thả ngồi ở yên sau, mấy chốc đã đến trước cổng trường...

-"Oppa!" – Tôi nhẹ giọng,hớn hở như một chú sóc xòe tay ra vòi quà

-"Mới sáng sớm đã đòi quà rồi sao?"

-"Đưa cho em đi!" – Tôi cười đến híp cả mắt

-"Đây này! Tốn công tốn sức" - Một cái túi xách nằm gọn trong cốp xe của anh đang giơ trước mặt tôi

Tôi mừng rỡ chụp lấy, quả nhiên không phải hàng fake...

-"Bởi mới nói Jung Hoseok là người anh tuyệt nhất thế giới mà" – Tôi giở trò xu nịnh

Ông anh chỉ biết cười trừ trước bộ dạng tươi hơn cả mùa xuân của tôi

-"Sinh nhật vui vẻ! Lớn rồi làm ơn siêng năng một chút, biết suy nghĩ một chút, đừng suốt ngày ăn hiếp anh trai, hiểu chưa?"

-"Biết rồi ~ Sau này em sẽ ngoan ngoãn làm một em gái đáng yêu, xinh đẹp được chưa?"

-"Không biết tin được không đây"

-"Yên tâm đi. Quân tử nhất ngôn!"

-"Mau vào lớp học đi cô nương, đừng có làm trò gì mất mặt anh mày là được rồi" – Anh vỗ đầu tôi, xoa nhẹ mái tóc xoăn như những cơn sóng

Tôi liền rời khỏi, chen chút vào làn người ùa vào lớp... Vừa mới tới cửa lớp, có người đã chờ sẵn, là hai thằng bạn chí cốt

-"Mừng sinh nhật đại tiểu thư!"

-"Tụi này nghèo lắm nên chẳng có tiền mua thứ cao sang, chỉ mua được chừng này thôi" – Jimin đưa tôi hộp quà lớn, mở ra chính là chiếc headphone màu bạc mà tôi đã "nhắc" khi chơi game cùng nó.

-"Wow! Chim Chim à, tao yêu mày quá đi mất. Sao lại biết tao thích nó vậy?"

-"Thôi đi cô nương, giờ này còn diễn trò, ngày nào gặp mặt mày cũng nhắc lia nhắc lịa, mục đích là chờ đến ngày này thôi chứ gì?" – Oops~ Bị lộ tẩy mất rồi kekeke

-"Vậy mày mới mua đấy chứ! Bạn bè không hà, tính toán chi li làm gì ~" – Tôi nói xong nhìn sang phần Đường, nó vẫn đương như trời trồng, mắt chớp lia lịa

-"Tao thì thực tế hơn nó, tiền mặt là an toàn nhất"

-"Xì! Không có thành ý gì hết"

-"Cùng lắm tao tặng mày linh thú cấp 5 xem như khuyến mãi"

-"Được! Bổn tiểu thư đây nể tình linh thú nhận món quà này vậy! Thank you"

-"Ế! Mà ngày hôm qua nhà mày có mất điện không?" – Tôi hỏi

-"Cả thành phố đấy chứ. Đang đánh dở mà"

-"Vậy thì may rồi, tao cứ tưởng... Thế còn tên ăn mày đó?"

-"Thì cũng out như tụi mình thôi! Cũng may là mất điện không thôi mày game over lâu rồi"

-"Chỉ là xui xẻo thôi! Tối nay tao mời bạn đến nhà, tụi bây cũng đến luôn đi"

-"Diễm phúc thế. Không đi thì coi như không nể mặt rồi"

-"Okay, vậy 8 giờ tối!"

-"Bye!" – Yoon Gi về lớp, tôi cùng Jimin cũng quay về lớp học. Vừa vào đến cửa lớp đã cảm thấy có sát khí đâu đây, bất thình lình một cánh tay chộp lấy bờ vai tôi kéo đi... Chẳng hiểu vì sao tôi đã ở ngay giữa lớp, lại còn là ở trên bàn giáo viên, cạnh tôi đây là cậu bạn tiểu học Jeon Jung Kook. Hắn ta đang khoác vai tôi một cách tự nhiên, mặc tôi có cự nậy cũng chẳng hề có dấu hiệu rời đi. Jimin cũng chả hiểu hắn đang giở trò khỉ gì.

-"Mấy bạn tập trung nào" – Jung Kook gõ bàn cộc cộc

-"Hôm nay chính là sinh nhật của bạn học chúng ta, Yang Yeon Hwa! Để củng cố tinh thần học tập của chúng ta, Yang Yeon Hwa mời mọi người đến nhà chơi, tất cả mọi người đều có thể đến nhà cậu ấy tối nay" – Tôi nhìn hắn không chớp mắt, trao một cái liếc tóe lửa

-"Yeon Hwa à, sinh nhật vui vẻ nha"

-"Tụi mình sẽ đến chúc mừng cậu"

-"Được rồi mọi người, để cảm ơn sự hậu đãi của Yeon Hwa thì tất cả mọi người ở trong lớp đều phải có mặt"

-"Đương nhiên rồi!"

Tôi cười gượng, thục ngay vào bụng hắn một cú –"Cậu đang làm cái gì vậy?" – Tôi nghiến răng

-"Tôi đang giúp cậu mà"

-"Ai mượn? Đừng có ăn nói xằng bậy ~ Bỏ cái tay cậu ra ngay"

Jeon Jung Kook nhún vai, buông cánh tay khỏi vai tôi...

-"Taehyung à, cậu sẽ đi chứ?" – Jung Kook hỏi

Tôi nhìn Taehyung, ánh mắt đột nhiên lóe lên hai chữ "mong chờ"

-"... Tôi sao?"

-"Ừ, Yeon Hwa đích thân mời mà, nể tình một chút đi chứ. Phải không, Yeon Hwa?"

Tôi rít lưỡi, ngậm ngùi trả lời kèm theo một nụ cười thần thánh –"Phải đó, cả lớp cùng đi mà, cậu cũng tham gia đi... Chúng ta có thể làm quen với nhau"

Taehyung chớp chớp mắt, mặt ngơ ngác suy nghĩ 3 giây, cậu ấy lưỡng lự rồi cũng gật đầu đồng ý. Tuy bực bội nhưng khi nhận được cái gật đầu đó tôi lại cảm thấy kì vọng...

-"Thay mặt cả lớp cảm ơn cậu rất nhiều" – Jeon Jung Kook cúi đầu 90 độ thể hiện sự thành kính, thấy rõ ràng là đang trêu tôi ra mặt, còn nháy mắt nữa chứ! Tôi thật tình là muốn giết hắn chết...

-"Thầy giáo đến rồi, mau về chỗ ngồi"

...

Tiết học trôi đi trong sự chán nản của tôi, đâu ngờ lại sinh ra thêm một đống chuyện nữa, tôi còn chưa dọn dẹp nhà cửa, còn chưa chuẩn bị đầy đủ, lại bị giở trò sau lưng... Tôi lại quay sang nhìn Taehyung, nhìn gương mặt đó lại cảm thấy như có luồng gió độc xộc thẳng vào người tôi

-"Yang Yeon Hwa!"

Thầy giáo gọi tên tôi, tôi vẫn cứ lơ mơ trong bầu không khí chán nản, cứ giương mắt nhìn Taehyung...

-"Yang Yeon Hwa! Em có nghe tôi nói không vậy?"

-"Dạ??!" – Tôi đứng bật dậy trong bất ngờ, mặt ngơ ngác

-"Em có nghe tôi giảng gì hay không?"

-"Em... ờ..." – Tôi ấp úng, Jimin ngồi kế bên nhắc tuồng nhưng giọng nói cá heo xì xầm đó lại lọt thẳng ra ngoài, tôi bất giác ôm bụng –"Ah! Bụng em đau quá, xin lỗi thầy" – Tôi xoa xoa bụng, mặt nhăn nhó

-"Em không sao chứ? Có cần xuống phòng y tế không?"

-"Không sao... em nghỉ chút là được rồi. Chắc là do chưa ăn sáng"

-"Em cứ đi xuống phòng y tế kiểm tra đi... Không sao đâu"

-"Vậy... em đi đây" – Tôi rón rén mở cửa bước đi, tiếng than vẫn kéo dài cho đến phòng y tế

Tưởng là giỡn chơi, ai ngờ là đau thật, sáng giờ tôi vẫn chưa ăn gì, căn bệnh đau bao tử đáng ghét. Tôi xin một viên thuốc, uống chút nước rồi lên giường nằm, nằm một hồi lại ngủ thiếp đi mất...

Trong cơn mân mê vì say ngủ, tôi lại tưởng tượng thấy gương mặt của Taehyung, có phải là vì nhìn lâu quá nên thành thói quen, lúc ngủ cũng mơ đến con người ta... À mà, đâu phải, tôi chẳng phải đang mơ, bóng dáng ấy đang hiện diện ngay trước mắt tôi ấy chứ. Tôi lim dim mở mắt, ánh đèn neon sáng làm tôi lóe mắt nhất thời chưa thể tỉnh táo. Nhưng tôi biết người đang ở trước mặt tôi đây là cậu bạn kì quặc "Kim Taehyung"...

-"Taehyung à" – Tôi gọi

-"Cậu ổn chứ?"

-"Tôi không sao, chỉ là uống thuốc vào nên buồn ngủ chút thôi"

-"Mọi người đã đến phòng thí nghiệm hết rồi. Thầy giáo bảo tôi đến xem tình hình của cậu, có vẻ như cậu đau bụng thật"

-"Cậu nghĩ tôi đang giả vờ sao?"

-"... Không hẳn. Của cậu này" - Cậu ấy đưa một mảnh sandwich đầy rau cho tôi, tôi tròn mắt nhận lấy

-"Cậu mua cho tôi sao?"

-"Đau bao tử thì ăn ít một chút chứ đừng bao giờ bỏ bửa, bao tử của cậu sẽ đỡ đau hơn, còn rau nữa... ăn nhiều rau vào tiêu hóa sẽ tốt hơn"

-"Wow~ Cậu đang quan tâm tôi sao?"

-"Quà sinh nhật của tôi đấy?"

-"Hả??" - Tôi có nghe nhầm không vậy. Một mảnh sandwich với đầy mấy cái thứ màu xanh như nhựa thế này là quà sinh nhật?

-"Tôi không biết mua gì cho cậu, lần đầu tôi được con gái mời dự sinh nhật"

Tôi bất giác bật cười –"Cậu! Đúng là kì lạ thật! Chẳng trách tôi lại thích cậu"

-"Yeon Hwa à! Tôi hỏi cậu!" – " 'Thích' có ý nghĩa gì?"

-"Ừ thì... nếu cậu cảm thấy hành động của người đó rất giống cậu, có thiện cảm, ở bên cạnh người đó rất vui vẻ, rất thoải mái... Tim cậu đập loạn nhịp, đấy có nghĩa là cậu đã thích người đó!"

-"Vậy bây giờ tim cậu có đập loạn không?"

-"Không phải lúc nào cũng đập loạn xạ đâu, chỉ những lúc như ... ờm..." – Tôi tìm những ngôn ngữ "loài người" dễ hiểu nhất để giải thích cho cậu ta –"Quan tâm nhau, động chạm thân thể, hay... hôn?! Đại loại thế" - Cậu ta trưng cái mặt ngu ngơ ra trước mặt tôi, nhìn góc nào cũng thấy đáng yêu

-"Này, cậu có thể lên internet mà tìm hiểu mà"

-"Hiểu rồi!" –"Cậu có thích người nào chưa?"

-"Thì ... cậu đó"

-"Chúng ta chưa làm gì cả mà"

-"Không phải vậy" – Tôi dần trở nên đuối hơi, gặm một mảnh sandwich rồi nói tiếp –"Đây là trường hợp đặc biệt, tôi thích cậu vì cậu chính là cậu, vậy thôi. Mà cậu không định về lớp à?"

-"Cậu nói mới nhớ, tôi đi đây"

Tôi vẫy tay chào cậu ấy. Bóng cậu ấy xa dần, có chút vương vấn vì thắc mắc, cậu ta rốt cuộc là từ hành tinh nào rơi xuống? Ai dám cả gan trộm đĩa bay của cậu ấy để rồi hại tôi vào tình thế lâm li bi đát thế này?

...

Đến khi tan học, tôi về nhà thay quần áo, mẹ tôi đã ra ngoài mua thức ăn, anh hai thì hẹn bạn tập nhảy cho cuộc thi sắp tới, chỉ còn tôi ở nhà. Gian nhà trống sạch sẽ, ấm cúng, tôi lật đật chạy vào phòng mình, vừa mở cửa phòng giống như mở ra cánh cưa đến địa ngục. Chưa bao giờ thấy khủng hoảng hơn việc phải dọn dẹp phòng. Một mớ hỗn độn, ở đâu đó còn vương vãi đầy vật dụng cá nhân, còn có cả thức ăn thừa, chăn thì chưa gấp, ga trải giường thì chưa thay, sàn nhà chưa quét. Tôi không thể nhớ nổi lần cuối tôi dọn phòng là khi nào... Thật kinh khủng! Tôi thở dài nhìn đồng hồ, giờ là 5 giờ chiều còn ba tiếng nữa để giải quyết mọi thứ. Tôi lê thân nặng nhọc đáp xuống giường, nằm sãi dài, lúc nãy đã uống thuốc nên vẫn còn rất buồn ngủ. Thôi làm gì thì làm, ngủ một chút trước đã, ba tiếng mà, tôi thừa sức làm siêu nhân trong một tiếng đồng hồ. Thế là hoàng hôn dần lặng đi với một cơn say men thuốc...

...

Ở dưới phòng khách, tôi bỗng nghe thấy tiếng người, không phải một mà là nhiều người, tôi lật đật ngồi dậy, nhìn lên đồng hồ. Là 7 giờ tối mà, giờ này sao lại có tiếng người... 7 giờ. 7 giờ... Tôi chẳng hay, chẳng biết, mặt còn ngái ngủ, tôi mở cửa phòng đi ra, miệng vẫn còn một chút "dư âm" của giấc ngủ, gãi gãi đầu, ngáp thật to rồi mới bừng tỉnh. Trước mặt tôi là một "gương mặt thân quen" ... Tôi hoàn hồn, nhất thời não bộ ngừng cung cấp oxi. Là cậu ấy. Kim Taehyung! Cậu ấy thậm chí còn ngạc nhiên hơn tôi. Mắt chữ A, mồm chữ O. Nhìn tôi từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên. Không chỗ nào giống một Yang Yeon Hwa mà người khác ca tụng là quý cô hoàn hảo cả. Tôi tự nhìn lại bản thân mình. Thật là muốn độn thổ ngay tại chổ. Sao lúc gặp crush lại ngay thời điểm xấu nhất cuộc đời tôi chứ? Cái đệch!!!

Taehyung chẳng nói chẳng rằng nhìn chằm chằm vào một chổ bất bình thường trên cơ thể tôi. Nhớ rồi. Còn gì xấu hổ hơn nữa chứ? Tôi hoảng hốt định chuồn đi thì trượt chân ngã nhào lên mình cậu ấy. Có lẽ cả cậu ấy và tôi đều cảm nhận được có hai ngọn núi đè nặng lên người cậu ấy. Tôi nhìn mặt Taehyung, cậu ấy chết đứng, cả tôi cũng gần như chết lặng. Lúc nãy khi ngủ, tôi... không có mặc bra. Giờ tôi lại nằm trên người cậu ấy. Chắc chắn là cậu ấy có thể nhận ra điều đó, lại còn rất rõ ràng nữa chứ, mềm và nhọn như kẹo dẻo ấy. Má ơi! Con muốn khóc, không, giờ chỉ muốn tàng hình càng nhanh càng tốt. Hỡi thần linh, Phật tổ, Thượng đế, Chúa trời, Thần tài, Thổ địa... ai cũng được, làm ơn cứu con ra khỏi cái tình thế nguy kịch này... Please~

Bỗng có tiếng bước chân từ cầu thang... Tôi và Taehyung đột nhiên ngồi dậy

-"Taehyung à, cậu đi đâu thế?"- Tiếng nói vọng ngược ra. Người thì đang đứng ngay kia. Tôi thì nấp trước ngực Taehyung, nắm chặt lấy ve áo cậu, bám vào, may mắn là Taehyung cao hơn tôi, cậu ấy có thể che hết bộ dạng lôi thôi hiện tại

-"Làm ơn!" – Tôi khẩn khoản cầu xin, không thể để ai thấy tôi như vậy được

-"Tôi... đi tìm nhà vệ sinh"

-"Có nhà vệ sinh ở bên dưới cơ mà"

-"À, vậy hả? Thôi lỡ rồi, một chút tôi sẽ xuống dưới"

-"Ờ, nhanh nhé, mẹ Yeon Hwa đang ở dưới đấy" - Tiếng nói bỗng nhỏ dần, tiếng bước chân đi xuống cầu thang cũng vang lên

Tôi thở ra, như vừa thoát khỏi một cú sốc tâm lí nặng. Còn tôi và Taehyung ở đấy, một bầu không khí thật là... ba chấm. Tôi nhanh như chớp cùng Taehyung trốn gọn vào phòng ngủ của tôi. Tim tôi như muốn nhảy vọt ra ngoài. Taehyung càng bối rối hơn, cậu ấy và tôi không dám nhìn nhau, cậu ấy úp mặt đối diện cửa ra vào vì ngại ngùng nên mặt cậu đỏ bừng, tim đập bất chấp, thở hơi ra...

-"Cậu... cậu..." – Taehyung ấp úng –"Sao cậu lại không mặc ... cái đó vào chứ?"

Tôi nhục nhã hết chổ nói –"Có ai biết là cậu sẽ xuất hiện đâu chứ? Tôi đi ngủ đương nhiên là không mặc rồi..." – Tôi cố cãi chứng

-"Cậu mau thay đồ đi..." – Taehyung dịu giọng nhưng vẫn còn chút giận dữ

Tôi nhanh lụt quần áo rồi chạy như điên vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm rồi ngồi gục xuống sàn nhà. Chân tôi như nhũng ra... chưa bao giờ lại gặp tình huống oái ăm như thế này. Cậu ta sẽ nghĩ mình như thế nào đây? Chết tiệt!!! Cái sự trong trắng của tôi...>.<

Taehyung thở đều đặn, tự giác quay mặt sang nhìn xung quanh phòng, lại là một cú sốc tâm lí không hề nhẹ. Cả chuồng heo còn sạch sẽ hơn nơi này, lại còn vương vãi khắp nơi toàn là... áo lót phụ nữ. Bỗng Taehyung cảm thấy khó thở đến kì lạ. Mùi hương phụ nữ chưa bao giờ lại nồng nặc đến vậy!

Cậu tiếp cận giường ngủ của tôi, đặt mông ngồi xuống giường. Lại ngồi ngay trên cái áo lót màu đỏ, cậu hoảng hốt cầm nó lên, nhìn giáo dác, tìm hiểu cái thứ kì lạ đó rốt cuộc là thứ gì... Hay thật, size ấy ngay vừa tầm tay của cậu, là vừa khít một bàn tay, cậu còn bóp bóp thứ xốp xốp đó, tôi không biết nên nói gì hơn...

Tôi bước ra khỏi phòng tắm với khuôn mặt tự tin hơn hẳn, bắt gặp Taehyung với món phụ kiện nhỏ, tôi cạn cmn lời. Cậu liền đỏ mặt ném nó qua một bên, ngồi cúm rúm như một chú chó nhỏ...

-"Tôi... xin lỗi" – Tôi đột nhiên mở lời

-"..."

-"Cậu cũng nên đi xuống dưới đi, mọi người đang đợi cậu đấy" – Taehyung cúi gầm mặt bước đi

-"Taehyung à!" – Tôi cầm tay Taehyung, cậu khựng lại nhìn bàn tay ấy, bàn tay tôi đang nắm lấy cổ tay cậu, hướng mắt đến gương mặt đầy tội lỗi của tôi

-"Cậu... làm ơn giữ bí mật cho tôi có được không?" – giọng nói ấy vang lên như mật ngọt, dịu dàng, lọt tay. Chỉ có những lúc như thế này tôi mới lộ mặt này ra

-"Đợi khi tôi đi, năm phút sau cậu hãy xuống, vậy thì không ai nghi ngờ đâu" - Cậu ấy nhìn đi chổ khác, nói thế chắc là đã chịu rồi. Tôi vội cười, cậu ấy lại càng lãng đi, mở cửa phòng và đi mất...

Ở dưới nhà đang nhộn nhịp...

-"Taehyung, đến đây nào!"

-"Sao không thấy Yeon Hwa nhỉ?"

-"Hoseok à, con gọi Yeon Hwa xuống đi"

Mẹ tôi vừa nói xong, tôi đã ở cầu thang từ khi nào, nhân vật chính xuất hiện rồi. Giây phút quan trọng cận kề. Chúng tôi tổ chức tiệc ở ngoài sân vườn, một bửa tiệc nhỏ đầy ánh đèn. Anh tôi phụ trách làm nền, đứng đó nướng BBQ tranh thủ làm màu cho mấy em lớp tôi ngắm. Tôi thì bận rộn tiếp chuyện, quên luôn cả Taehyung...

-"Được rồi, hôm nay mọi người cứ ăn uống no say, tuyệt đối phải tự nhiên như ở nhà, được chứ?"

-"Được, cạn nào!"

Tiếng cười rộn rã, bỗng Jeon Jung Kook lên tiếng

-"Đã đến nhà Miss Perfect rồi, chúng ta có nên tham quan phòng của cậu ấy không nhỉ?"

-"WHAT?!" – Tôi phản ứng

-"Có vấn đề gì sao?"

-"Không... à có một chút, phòng tớ đang sửa chữa nên không tiện vào đâu"

-"Sao lại sửa chữa vào lúc này chứ? Không sao, bọn này có thể chờ dịp sau được mà" – Jeon Jung Kook tinh ranh

-"Hay là mọi người cùng cắt bánh đi được không?" – Tôi bắt sang chuyện khác. Thù này ta ghi nhớ, nhất định sẽ trả gấp đôi

Sau một hồi chơi đùa vui vẻ, từ bài tây, bốc thăm, hát hò, nhảy nhót,... giờ ai cũng mệt lã người nhưng vui vẻ vô đối. Mọi người vẫn đang chơi ở bên trong thì tôi ra ngoài hít thở chút không khí, liền thấy Taehyung đang ngồi trầm ngâm, tay cầm đĩa bánh kem, tôi liền đến gần...

-"Sao cậu không vào chơi cùng mọi người?" - Dường như tôi đã quên đi chuyện xấu hổ lúc nãy, giờ có nói năng thuận miệng lắm cơ

Taehyung liền đứng dậy, nhìn tôi chằm chằm làm tôi ngại, tôi lại nhìn xuống giày... Cậu ấy trầm tư như đang có rất nhiều tâm sự

-"Không sao chứ?"

... Mặt khác...

-"Yang Yeon Hwa và Kim Taehyung đâu?" – Jeon Jung Kook thì thầm, cậu rời khỏi chốn đông người, đi ra ngoài sân sau... Park Jimin và Min Yoon Gi cũng tò mò không kém, hai người theo sau Jung Kook

... Quay trở lại hai đứa tôi...

-"Yang Yeon Hwa!"

-"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"

-"Hả?" – Tôi hình như vừa mới nghe ngôn ngữ kì lạ nào đó chưa được khám phá, cậu ta đang nói gì vậy

Chưa kịp đợi tôi trả lời, Taehyung liền tiến tới với vẻ mặt nghiêm túc, một nụ hôn không ngờ tới, nụ hôn nhanh và nhẹ. Tôi tròn mắt, không hề tính toán trước kết quả này nhưng mà... môi cậu ấy mềm quá, như môi con gái ấy, lại còn rất ấm, hôn nhẹ một cái thôi đã làm tôi co rúm chân tay...

Thôi ngại quá, không biết đâu, tôi đành ngoan ngoãn nghe theo lời trái tim mách bảo, nó bảo rằng có chết cũng không được buông ra. Và thế, số phận của chúng tôi cũng đã dính chặt vào nhau đến nổi có muốn cũng không rút ra được. Lần này là thần Cupid đã xác định mũi tên rồi. "Phụt", dính ngay mục tiêu. Đời này, kiếp này, Yang Yeon Hwa tôi phải yêu Kim Taehyung

Trời bắt đầu tối hơn, ánh đèn mập mờ soi lói cho cặp tình nhân đáng yêu. Ngoài thần Cupid, còn có những ánh mắt khác đang nhìn cặp đôi ấy không rời. Và những cánh hoa anh đào bắt đầu nở...

#20092017 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip