Dream 1. Điểm khởi đầu.

"Hà...hà...hà..."

Tôi nghe thấy tiếng thở như sắp chết của mình rõ mồn một bên tai. Chân cố guồng từng bước nhanh hơn, gắng sức mở to đôi mắt đang bỏng rát vì bị mồ hôi mặn chát rơi vào. Tim đập hỗn loạn trong lồng ngực và đầu óc thì mơ hồ phân tích tình huống phải đối mặt.

Rõ ràng là tôi đang chạy miệt mài, không ngừng nghỉ trong một khu rừng. Tán cây che phủ dày đến nỗi dù mặt trời ngay trên đỉnh đầu thì cũng chỉ cảm nhận được luồng ánh sáng yếu ớt. Di chuyển để tránh các chướng ngại vật ngày càng nhiều làm tốc độ của tôi giảm dần. Và thứ truy đuổi phía sau cũng sắp bắt kịp.

Đây là một giấc mơ, tôi có thể cảm nhận được mình đang mơ. Đã lâu rồi tôi mới có một cơn mộng mị đầy sự kì dị như thế này. Kinh nghiệm cho thấy nếu không có biến cố gì đột ngột diễn ra thì tôi không thể tỉnh dậy được. Vì thế tôi phải tạo ra nó.

Đổi hướng và tiến ra khu vực quang đãng hơn, tôi dần đến bìa rừng. Bóng đen bí ẩn cũng không hể có ý định buông tha. Tôi chưa từng thử dừng lại để xem liệu mấy cái thứ đó sẽ làm gì nếu bắt được tôi. Dù cho tò mò nhưng nỗi sợ vẫn chiếm thế nên thôi thì chọn phương án mà mình đã biết kết quả còn hơn.

Thoát cái đã thấy bờ vực sâu thăm thẳm, lựa chọn lần này tệ thật đấy. Tôi ghét cảm giác khi rơi tự do lắm nhưng cũng không thể làm gì hơn. Đứng sát mép vực, tôi quay lại nhìn cái bóng ấy lần chót.

"... Sẽ... không giống... mọi lần... đâu..."

"Gì cơ?"

"... Cô... không thể... thoát khỏi... giấc mơ này..."

"Đây là giấc mơ của tôi. Tôi có thể thay đổi và điều khiển nó!"

"... Đã... không còn... như vậy... nữa rồi..."

Tiếng cười ghê rợn khiến tôi phải giật mình, nổi hết da gà. Chớp mắt, tên đó đã ở ngay trước mắt tôi. Bằng một lực đẩy mạnh, chân tôi trượt khỏi mặt đất, sỏi đá bắt đầu lăn xuống theo.

Không được! Tôi sẽ phải chủ động nhảy chứ không phải bị đẩy xuống thế này. Việc này là thế nào? Sao hắn lại nói chuyện được với tôi? Trước tiên tự cứu mình trước đã, tôi linh cảm rất xấu rằng nếu tôi chết thì sẽ có kết quả không mấy tốt đẹp. Nhắm chặt mắt và tưởng tượng trong đầu, một khúc cây xuất hiện và tôi tóm lấy nó, giữ chặt.

"... Đã... nói... rồi... Vô... ích... thôi..."

"Ngươi là ai?"

Tôi gần như hét lên, lạc cả giọng. Người bí ẩn không có nhã hứng muốn đáp lời tôi nữa. Bằng một cái phẩy tay, khúc cây biến mất và tôi chới với trong không trung. Cơ thể bị trọng lực hút xuống không thương tiếc. Mọi thứ tối sầm lại.

...

"Ôi mẹ ơi"

Tôi bật dậy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cổ họng khô khốc. Đúng là ác mộng mà, đáng sợ quá. Thật đến nỗi tưởng chừng chết thật rồi. Tôi quơ tay tìm điện thoại định xem giờ mà không thấy nó đâu. Mà sao phòng tối thế nhỉ? Tôi nhớ mình có bật đèn ngủ mà.

"Hình như đây là sàn nhà chứ đâu phải nệm của mình? Ah, đau! Đập tay vào cái gì thế không biết?"

Sự hoang mang dần xâm chiếm não bộ, tôi chột dạ thử đứng dậy tìm công tắc trong cái phòng mà tôi đang đoán là không phải phòng mình này. Không gian không lớn lắm cộng với đồ đạc vây quanh khiến tôi phải loay hoay mãi.

"Tạch"

"Cạch"

"Hử? Cô là ai?"

Tôi đang định thần vì bị chói thì giọng nói lạ hoắc cất lên. Một chàng trai tóc nhuộm vàng khá cao trợn mắt nhìn tôi như sinh vật lạ. Trông thì hình như tôi gặp ở đây đó thì phải?

"Anh là ai?'

"Đây là chỗ của tôi thì tôi phải hỏi câu đó chứ?

"Nơi này là của anh?"

"Có chuyện gì vậy Namjoon?"

Một người khác đi vào, anh ta thấp hơn, để tóc đen và trông cũng quen nữa.

"Trộm à? Hay sasaeng fan? Cô gái này sao lại đột nhập vào phòng làm việc của chúng ta được?"

Chàng trai này có vẻ đang thận trọng và không ngăn được biểu cảm khó chịu và nghi ngờ trên khuôn mặt.

"Tớ không biết... Hoseok, cậu gọi anh quản lí đi.

Anh chàng tên Namjoon kia nghiêm mặt lại, đứng chắn ở cửa, ý là không cho tôi thoát. Sau đó thì một đám con trai tóc nhuộm xanh đỏ cũng ngó nghiêng ở ngoài.

"Mơ trong mơ à? Hơi quá thật rồi!"

Mặc kệ những ánh mắt ngạc nhiên tốt độ kia, tôi lấy thử một món đồ trong có vẻ cứng đánh thật mạnh vào đầu. Đau thì khỏi phải nói, nhưng quan trọng là không có tác dụng gì hết.

"Mấy đứa nói có người lẻn vào công ty à? An ninh lỏng lẻo thế sao? Đâu, để anh giải quyết!"

Một người đàn ông cao to lực lưỡng đeo kính khác gạt cậu tóc vàng kia qua. Ngó nghiêng quan sát, nhíu mày đẩy kính tỏ vẻ khó hiểu.

"Có ai đâu mấy đứa?"

"Cô gái đó đứng ngay kia mà hyung!" - Cậu tóc cam chỉ chỉ.

"Anh không thấy. Trong phòng chỉ có anh với Namjoon thôi mà."

Đến lúc này thì toàn bộ ngoại trừ cái anh gọi là quản lí đó đều kinh hãi nhìn tôi. Còn tôi thì dần hiểu ra bản thân đang ở trong tình trạng nào.

"Nói với anh ấy không có vấn đề gì đi. Tôi sẽ giải thích!"

Họ sợ hãi, tôi cũng sợ hãi. Tuy nhiên, không còn cách nào khá hơn cả.

Anh quản lí kia rời đi với thắc mắc to đùng, cho rằng mấy đứa em của mình dạo này lịch trình quá nhiều nên chắc vì mệt mỏi nên nhìn gà hóa cuốc. Tôi ra khỏi phòng, vẫn mặc nguyên bộ đồ trước lúc ngủ. Bóng đen đó nói đúng, tôi đã không thể trở về nhà. Và tôi cũng không chắc mình đang mơ hay đang tỉnh nữa.

"Chúng ta đang gặp ma đúng không hyung?"

"Jungkook, đừng nói lung tung. Trên đời này không có ma quỷ!" - Người tóc xanh gằn giọng.

"Kiểm chứng là biết ngay mà."

Một người nữa xông tới, chộp lấy tay tôi nhưng không thể. Bàn tay đó hoàn toàn không chạm được vào tôi. Cậu ta hơi loạng choạng, quay lại hoảng hốt.

"Hyung, cô ta chính là một linh hồn."

"Aaaaaaa!"

Hoseok xanh mặt, la ầm ĩ và nắm chặt cánh tay của cậu tóc xanh. Giờ thì tôi nhớ ra rồi, bảy người này là ai, và lí do họ trông quen như vậy... Thế thì nơi này, không lẽ...

"Mọi người là BTS, idol group Kpop của Big Hit Entertainment?"

"Cô ta biết chúng ta kìa?" - Jungkook chỉ trỏ.

"Đây là Hàn Quốc? Hôm nay là ngày, tháng bao nhiêu? Năm bao nhiêu?" - Tôi gấp gáp hơn.

"Này, chuyện đó quan trọng sao? Chuyện chúng tôi gặp phải ma mới đang là điều đáng quan tâm đó." - Jin nhăn mặt.

"Yoongi hyung... Hyung vừa nói trên đời không có ma cơ mà?"

"À... thì, tại anh mày chưa gặp bao giờ nên..."

Tôi có thể nghe hiểu họ nói gì, còn có cái năng lực ngoại ngữ quái đản này nữa sao?

"Ma... ma. Cuối cùng thì mình cũng được gặp ma!" - V sau khi soi xét kĩ tay mình thì tự dưng đi qua đi lại quan sát tôi.

"Taehyung. Cậu sao thế? Bình tĩnh lại đi!" - Jimin bối rối, hoàn toàn chưa cảm được hoàn cảnh hiện tại.

"Đừng làm loạn nữa mà hãy trả lời câu hỏi của tôi!"

Vì căng thẳng nên tôi nổi giận vô cớ. Giờ thì tôi bắt đấu trở nên bất lực, không biết phải làm gì.

"Đây đúng là Seoul, Hàn Quốc... Cô hơi quá đáng rồi đó. Người phải nổi nóng là chúng tôi mới đúng!" - RapMon khó chịu, đứng khoanh tay.

"Tôi xin lỗi... Vậy còn ngày tháng?"

"Ngày 18/1/2016."

"Tháng 1? Sao lại tháng 1? Chẳng phải hiện giờ là tháng..."

"Im lặng và đừng có tiết lộ thêm!"

"Cái gì?"

Trong trí óc tôi lại văng vẳng giọng nói của tên đó. Cơ đau bất chợt làm tôi choáng váng phải ngồi sụp xuống, mắt chớp liên hồi để giữ trạng thái tỉnh táo nhất có thể.

"Cô ta làm sao thế?" - Suga nheo mắt.

"Anh không biết. Trông có vẻ có chuyện gì đó, mồ hôi chảy nhiều ghê." - Jin với lấy hộp khăn giấy và chìa ra cho tôi. "Cô dùng đi."

Tôi rút ra vài tờ thấm lên trán, mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn. Giống như tôi đã từng thấy trong mấy cái video của họ, đây là phòng tập.

"Trước hết, tôi không phải là ma. Mặc dù không biết vì lí do gì mà các anh không thể chạm vào tôi... Bởi tôi vẫn còn sống sờ sờ."

"Còn sống? Vậy cô đến từ đâu? Cô tên gì? Và còn biết chúng tôi nữa?" - V ngồi đối diện, tỏ ý hứng thú với một người kì lạ giống mình.

"Tôi là..."

"Không được nói về danh tính thật."

"Bỏ đi! Cứ gọi tôi là Vô danh cũng được... Tôi không thể cho mọi người biết gì nhiều. Tôi chỉ có thể khẳng định là tôi vẫn là một con người bình thường chứ không phải ma quỷ hay linh hồn thôi." - Tôi lại khốn khổ với cơn đau.

Tóm lại là hình như tôi không được cho BTS biết bất cứ điều gì. Kể cả nhân thân, hay sự thật. Nếu muốn yên thân thì phải cẩn thận. Hiện tại phải là ngày 18/8, còn đây là quá khứ 18/1. Đúng 7 tháng trước thời điểm tôi bước vào giấc mơ.

"Cô không cho chúng tôi biết về cô thì tôi buộc phải nghi ngờ vậy." - RapMon lắc đầu.

"Ngay cả tôi cũng đang rối tung, rối mù lên đây. Tôi cũng chẳng tin bản thân mình đâu lúc này đâu... Lịch trình của BTS vào ngày mai là gì?"

"Cô còn điều tra cả lịch trình? Đáng sợ quá!" - J-Hope vẫn đang giữ khoảng cách anh toàn với tôi.

"Tôi đã nói rồi. Tôi không phải ma, không phải fan cuồng, cũng không có ý định hãm hại gì cả. Làm ơn cho tôi câu trả lời!"

"Cho cô ấy biết đi Namjoon hyung." - Jimin thấy tôi khẩn thiết quá nên không nỡ.

"Anh có nhớ đâu..."

"Ở Việt Nam thì phải?" - Jungkook chen vào.

"Gala Vietnam Top Hits trên V Live?" - Tôi như nắm được phao cứu sinh.

"Đúng vậy."

Đây hiển nhiên là thế giới thật, vì những sự kiện sắp diễn ra là trùng khớp. Nhưng đây là thế giới của họ chứ không phải của tôi. Ở thế giới của tôi, những sự việc này đã trôi qua hết rồi.

Tôi vò đầu bứt tóc, liên tục cắn móng tay phân tích những gì đến giờ mình hiểu được. Cơ sự gì mà từ một giấc mơ lại nhảy sang không gian thực nhưng lại ở quá khứ? Chỉ BTS thấy được tôi? Nhưng người khác thì không thể? Tôi bật dậy, đi nhanh về phía cửa và tính vượt tường nhưng bị chặn lại.

"Đấy, các anh thấy không? Tôi không thể đi xuyên qua đồ vật được... Tôi không phải ma." - Tôi quay người khắng định lần nữa.

Các thành viên đi theo ngay sau tôi. Họ nói chuyện với quản lí và nhân viên, tôi thử mọi hành động đều không có tác dụng. Kết luận chính xác là ngoài BTS, không ai nhìn thấy tôi. Nhưng giống nhau là tôi cũng không tiếp xúc được với họ. Gương không phản chiếu hình ảnh và tôi cũng không có bóng. Tôi cũng thử nghía qua lịch trình hay kế hoạch tạm thời của nhóm trong tầm mắt thì nhận ra mọi thứ đều giống như tôi dự đoán.

Điểm trọng yếu bây giờ là mục đích tôi bị lôi đến đây và làm thế nào quay lại được với giấc mơ của mình để trở về thì tôi không có lời đáp. Và liệu thời gian thực của tôi có đang trôi đi? Còn bản thân tôi ở không gian của mình, giờ đang trong tình trạng nào? Tôi đều không biết.

Mọi sự diễn ra bình thường ở đây, cũng quá nửa đêm rồi. Tôi lại lủi thủi quay lại phòng tập. Dù sao chỗ đó cũng là nơi tôi đến, biết đâu được lại hên xui có cơ hội rời đi.

"Cô thu thập được những gì cần thiết chưa?" - V lại sấn tới hỏi han.

"Không nhiều lắm... Tôi chưa tìm ra cách để đi khỏi đây."

"Lúc nãy cô có nói biết chúng tôi?" - Jungkook chưa buông tha vụ này.

"Có thể xem là vậy... BTS cũng khá nổi tiếng."

"Ở nơi cô sống sao? Cô không phải người Hàn? Có thể biết tuổi thay cho tên?"

Tôi chỉ lắc đầu và im lặng. Suga suy nghĩ rồi đưa cho tôi một tập giấy note và bút.

"Không thể nói thì hãy viết đi."

Tôi thở dài, đè mạnh nét bút trên giấy nhưng nó không ra mực. Tôi thử lại, quệt mấy đường và vẩy vẩy cây bút nhưng không có tác dụng. Một vài cây khác với đủ các màu mực cũng không có gì thay đổi. Nhưng các thành viên khác viết thì lại không có vấn đề.

"Không ổn rồi, viết cũng không được." - Suga chán nản lấy lại giấy. Đúng là hết cách.

"Lí do cô gái này có mặt ở đây..." - Thanh âm vang lên trong không gian, trầm sâu như đáy vực vọng lên vậy.

"Mọi người có nghe thấy không? Hay giờ em cũng bị ảo tưởng luôn rồi?" - Jimin hoang mang, tìm kiếm quanh mình.

"Chính là cái người nãy giờ cố ngăn cản tôi đó... Người đưa tôi đến đây."

"Cô nói thật à?"

"Nãy giờ tôi luôn nói sự thật!"

"... Người canh giữ giấc mơ... phải làm công việc của mình..."

Một cái Dreamcatcher khổng lồ hiện ra ngay trước mắt chúng tôi, cắt ngang cuộc đối thoại. Chưa kịp hiểu gì thì tôi đã bị hút vào nó, một lần nữa, chỉ sau cái chớp mắt.

...

Lăn lộn mấy vòng xuống đồi cát, tôi lồm cồm bò dậy khi cái thứ lạo xạo ấy đã vào đầy miệng. Sa mạc rộng lớn không điểm dừng xa hun hút. Mặt trời chiếu rọi nhưng không nóng như tôi tưởng, tức là đây không phải một không gian có thực.

"Mơ sao? Giấc mơ của ai mà lại khô cằn thế này? Không có một cái gì ngoài cát và cát... Cũng đỡ là mình đã vào lại được trong này rồi, nó có thể sẽ liên kết được với giấc mơ của mình."

"Cô cũng ở đây?"

"Jin?"

Tôi há hốc ngạc nhiên người khi trông thấy anh đang vượt qua một đụm cát to, nâng cánh tay lên che một cơn gió mạnh đang thổi ào ào, đi về hướng tôi đang đứng.

"Anh đang ngủ à?"

"Tôi không biết... Mà hình như vậy? Sau khi cô biến mất thì... Đúng là tôi cảm thấy buồn ngủ." - Jin chống hông, nhìn xa xăm."

"Ra đây là giấc mơ của anh."

"Giấc mơ của tôi... Tôi mơ thấy sa mạc?"

"Đừng có hỏi tôi, không gian này do anh tạo nên mà. Tuy nhiên, đây là lần đầu tôi vào trong giấc mơ của người khác đó."

"Thì tôi cũng lần đầu thôi!"

Anh trợn tròn mắt tỏ ý phản đối ra mặt mấy lời tôi nói. Bạn đồng hành có đôi chút không thân thiện lắm.

"Chúng ta phải làm gì? Đã đến rồi thì chắc phải có lí do đúng không?"

"Có lẽ..."

Tiếng động lớn đinh tai nhức óc làm cả hai phải ngồi thụp xuống và bịt chặt tai. Một thứ to lớn dạng như một con giun hay rắn gì đó, nhưng trông gớm ghiếc hơn nhiều, đang trườn tới gần chúng tôi.

"Quái... quái vật!"

"Đừng đứng đực ra đó nữa. Chạy mau!"

Tôi kéo Jin đang đơ người, lắp bắp chạy như bay. Nói về tốc độ thì nhanh không kém xe đua công thức.

"Anh mau nghĩ ra cái gì để đưa chúng ta thoát khỏi nó."

"Sao tôi có thể làm được? Cô rành thì cô làm đi"

"Tôi cũng muốn lắm nhưng tôi không điều khiển được giấc mơ của anh... Ah, chết tiệt!"

"Này, đừng có chửi thề chứ!"

"Giờ cái đó là trọng điểm sao? Con đó sắp bắp kịp rồi kìa! Dùng trí tưởng tượng của mình hoặc là cả hai sẽ tiêu tùng, anh chọn đi!"

"Đây là mơ, không chết thật được đâu."

"Giờ không có gì là không thể hết. Anh có tin mấy cái việc bản thân mới trải qua tức thì vừa nãy không?"

"Điên mất thôi!"

Jin chậm hơn tôi nên thứ đó ngày càng gần anh, nó còn sắp bổ nhào xuống. Mấy lúc thế này phải tự thêm thắt sức khỏe cho bản thân mới phải. Đúng là Jin không hề có kinh nghiệm trong mấy chuyện này như tôi. Chẳng còn cách khác, nó sắp thịt anh ấy rồi, làm liều thôi.

Tôi quay người, bằng tất cả sức lực lao vào Jin và đẩy được anh khi con quái lướt qua ngay sát cạnh. Nhìn gần trông nó thật khủng khiếp. Bị lỡ trớn, nó lao xuống đồi cát dốc còn chúng tôi té lăn quay. Jin thở không ra hơi, mặt mày tím tái.

"Làm đi... Cái gì... cũng được... Tôi... không đủ sức... cứu người... nữa..." - Tôi xua tay, sức cùng lực kiệt.

Anh bối rối, hoảng hốt đảo mắt loạn lên. Lúc này chỉ có ánh mắt mạnh mẽ của tôi là còn tác dụng, thế nên, tôi dùng hai tay bắt lấy khuôn mặt anh, bắt nhìn vào mình.

"Jin, anh có thể làm được!"

Jin cắn môi, nắm lấy tai tôi, khẽ gật đầu. Anh nhắm chặt mắt lại. Gió lại nổi lên, tôi đã nghĩ Jin sẽ dùng lốc xoáy để thổi bay con quái vật... Nhưng không, một nhân vật trong trò chơi tôi từng chơi hồi nhỏ đã đáp xuống từ trên trời và kết liễu thứ đang gào rống kia. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy đã kịp in vào đầu tôi trước khi tôi quay trở lại phòng tập. Jin tỉnh dậy, với vẻ mặt thất thần.

"Người hùng hôm nay... là Mario à?"

"Xin lỗi... Không được ngầu lắm nhỉ?"

"Không... thú vị hơn tôi tưởng nữa."

Tôi hơi nhếch môi và giơ ngói cái. Jin cười lớn, còn những người còn lại thì hoàn toàn không hiểu gì... Sau này, đêm của tôi sẽ rất dài đây.

End Dream 1.

Hyun ^^.


Mình trở lại rồi các bạn ơi ^^.

Mình rất vui vì ba longfic đều đã vượt qua con số 10000 lượt xem, oneshot cũng hơn 1000 rồi, và số người theo dõi cũng cán mốc 200. Bản thân là một tác giả viết truyện được nhiều readers tìm đọc thế này, mình rất cảm kích các bạn ạ. Không phải chuyện gì lớn lao đâu nhưng mình muốn nói lời cảm ơn các bạn một lần nữa.

Lần này mình quay lại với thể loại kì ảo mang hơi hướng giống của fic đầu tay, Hộ vệ thần. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé ^^.

Thân ái!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip