Chap 17: Bạn gái tôi, chỉ mình tôi được giở trò

Seoul những ngày chớm đông, tuyết dần phủ kín trên khắp các con đường và những mái nhà. Hai hàng cây hai bên giờ đã vương đầy những bông hoa tuyết với vẻ đẹp tráng lệ càng làm tăng sức hút vốn có cho thành phố này. Tôi rảo bước đi thật nhanh băng qua sân trường Đại học X để đến lớp học hôm nay. Sáng nay tôi có tiết của giáo sư Yoon. Cái cảm giác vừa được yên vị ở chỗ ngồi trong phòng ấm áp sau khi phải đi một đoạn dài ngoài trời lạnh quả thật rất sảng khoái. Nhưng thoải mái chưa được bao lâu thì đột nhiên xui xẻo lại tự tìm đến. Choi Eun Na xuất hiện và nhìn tôi bằng nửa con mắt:

- Lâu rồi không gặp, T/b.

Tôi chán chẳng thèm ngước mặt, thờ ơ buông một câu:

- Trời thì càng ngày càng lạnh rồi, tôi thật sự không muốn phí sức mình để nói chuyện với những kẻ như cậu đâu.

- Nghe nói sắp tới lại có thêm vài cuộc thi nữa. Mày có định tham gia không?

Tôi vẫn dửng dưng mở cuốn sách trên bàn ra đọc và hoàn toàn coi mọi thứ đang cố lải nhải xung quanh mình như không khí.

- Hừm, T/b tội nghiệp, xem ra mày cũng biết lựa người mà bám víu nhỉ. Thật trơ trẽn! - Một câu nói của Choi Eun Na vô tình lọt vào tai khiến tôi khẽ cau mày khó chịu - Dạo gần đây không biết mày dùng kế gì mà dụ được cả tiền bối Lee Ji Sung vậy? Ngày nào cũng thấy hai người nói chuyện vui vẻ với nhau. Đứa như mày thì sao có thể khiến anh ấy để mắt chứ?

Cô ta khoanh hai tay, khom người thấp xuống trước đầu bàn tôi, châm chọc:

- Bộ mày đã quyến rũ tiền bối tao à?

- Đủ rồi đấy, Choi Eun Na - Lee Ji Sung vừa từ ngoài vào, nghe được câu chuyện của chúng tôi, liền bước đến giáo huấn - Ăn nói cho cẩn thận, sinh viên cao học mà nói chuyện vậy hả?

- Tiền bối.. - Eun Na giật mình, lập tức thay đổi nét mặt.

- Đừng để anh phải nghe thấy những lời này một lần nào nữa - Lee Ji Sung nghiêm giọng.

- Dạ - Choi Eun Na bực tức nhưng không dám cãi, nói rồi bỏ đi với vài tiếng lầm bầm trong miệng.

Tiền bối quay sang nói với tôi:

- T/b, em đừng quan tâm tới mấy lời đó nhé.

Tôi mỉm cười gật đầu:

- Cảm ơn anh. Em cũng không để ý nhiều đâu.

- Hôm nay chúng ta lại gặp nhau trao đổi về một số nghiên cứu nữa chứ?

- Dạ, tất nhiên được rồi ạ.

————————————————

BTS sẽ đi ghi hình ở khu trượt tuyết ngoại ô vào cuối tuần này. BigHit đã lên lịch bao trọn hết cho cả ba ngày hai đêm. Vẫn như mọi khi, trước ngày đi tôi thường rất hào hứng sửa soạn mọi thứ để cho chuyến đi luôn diễn ra thuận lợi.

Đoàn khởi hành vào lúc trời còn tối. À mà từ khi công khai, các staff rất dễ thương, hay tạo điều kiện cho Jungkook và tôi luôn được ở gần nhau. Thế nên lần này, tôi và anh đã được xếp ngồi chung trên suốt đoạn đường đi. Khỏi phải nói chứ không khi nào tôi thấy Jungkook hạ môi cười xuống. Anh rất tự nhiên choàng tay qua vai tôi kéo sát vào anh. Và tôi chắc vì trời lạnh nên cũng thoải mái dựa hẳn vào ngủ ngon lành. Đến khi tỉnh dậy, trời đã sáng để lộ khung cảnh ngoài kia tuyết phủ trắng xoá. Tôi ngỡ ngàng nhận ra xe đang chạy ngang một thung lũng rất đẹp. Có những cánh rừng thông cao vút và một hai căn nhà nhỏ xinh đều được phủ một màu tuyết trắng. Những làn khói xám tỏa ra từ những ống khói, hẳn là chủ nhà vừa dậy để khơi lò sưởi chuẩn bị cho mùa đông sắp đến. Thật là một khung cảnh đẹp đến lặng người, diễn tả được một cuộc sống thanh bình và an nhiên làm sao. Tôi đưa mắt ngắm nhìn bên ngoài. Kế bên tôi, Jungkook cũng nhìn theo, tay anh xoa xoa vai, môi cũng theo thói quen hôn nhẹ lên mái tóc tôi chào đón cho một ngày mới làm việc tại một nơi tuyệt vời này.

BTS có buổi chụp hình và sẽ được quay lại hết tất cả các hoạt động của nhóm. Trái tim tôi không biết đã bao lần đập rộn ràng khi được chứng kiến tận mắt idol mình trông cực kì bảnh bao trên nền tuyết rơi đầy lãng mạn. Và riêng Jungkook hôm nay đặc biệt toả sáng với tóc dấu phẩy kết hợp cùng áo khoác dài đứng vai quả thật là cực phẩm. Chưa kể lần này anh còn không ngại công khai dành cho tôi những ánh mắt và nụ cười ngọt ngào trước mặt rất nhiều người ở đây nữa chứ.

Buổi ghi hình hoàn thành xong sớm vì hôm nay thời tiết đẹp. Mọi người trong đoàn tranh thủ vui chơi. Từ phía sau tôi, Kim Hye Ri bỗng nhiên gọi lớn:

- T/b à, đỡ nè!!!

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì trên đỉnh đầu tôi đã đáp xuống một cục tuyết to tròn từ tay cô bạn. Trong khi tôi còn đang ngơ ngác khịt mũi thì Hye Ri từ xa lại đứng ôm bụng cười nắc nẻ. À, thì ra là mọi người đang rủ nhau chơi trò ném tuyết. Kim Hye Ri được nước tấn công, còn tôi vì chưa quen với thời tiết lạnh nên cứ lóng ngóng, khó lòng thắng nổi Hye Ri.

- Yahh yahhh!!! Chơi gì thì chơi. Đừng có động vô bạn gái của tôi!!!

Jungkook nhìn thấy, hét lên sau đó không hề kiêng nể, tham gia phản công Hye Ri. Nhưng bất ngờ thay, Park Jimin từ đâu lao tới, kịp đỡ cho cô bạn tôi một nắm tuyết chí mạng.

- Áaaa, Hye Ri, anh trúng đạn rồi - Jimin diễn sâu - Em chạy đi, đừng lo cho anh.

Nhưng chưa kịp vào tròn vai với người ấy, đã nhận thêm hai cú ném nữa từ người em Jeon Jungkook lần này nhắm thẳng vào mình.

- Aishhh, cái thằng này!!! - Park Jimin tức mình, ngồi dậy chiến đấu.

- Này này, bắt cặp đi, bắt cặp đi! Đội nào thắng, tối nay sẽ có thưởng nha!!! - Anh Jin hô hào, trong tay đã vo sẵn một cục tuyết bự chảng.

Thế là BTS cùng các staff bắt đầu kéo nhau vào một trận chơi ném tuyết quyết liệt. Jeon Jungkook thì khỏi bàn rồi, là chiến thần ném tuyết bất bại, là niềm khiếp sợ của các hyung. Nhưng hôm nay lại đi cặp với tôi, một người lần đầu cứ như gà mắc tóc ấy. Vậy nên khi không trụ nổi nữa, Jungkook xoay lưng chắn cho cả hai rồi chúng tôi ôm nhau cùng ngã xuống nền tuyết giống như những thiên thần bị gãy cánh. Tuy không giành được phần thưởng như anh Jin nói, nhưng trong vòng tay anh, tôi tại giây phút này rất hạnh phúc.

- Vui không? - Jungkook vừa hỏi vừa nhăn mặt vì những cú ném không ngừng nghỉ đằng sau.

- Ừm - Tôi mỉm cười trả lời - Rất vui.

- A, T/b ơi, anh lạnh quá~! - Jungkook học theo Jimin diễn trò - Em mau ôm anh đi~!

Tôi bật cười lớn, liền vòng tay ôm lấy anh. Mặc dù Jungkook chỉ đang trêu tôi thôi nhưng tôi cảm nhận được anh cũng đang lạnh thật. Tấm lưng anh cứ run lên mỗi khi có ai đó ném tuyết, miệng anh thì thở hắt ra khói mỗi khi cười với tôi, làm tôi thật muốn bất lực ngóc đầu lên và bảo "Này, hãy ngưng đi, vì tôi đây đã thấy xót Kookie của tôi lắm rồi!".

Tôi rướn người lên và hôn nhẹ vào sống mũi đỏ hoe của anh. Còn Jungkook thì vẫn chiêu cũ xài lại, nhanh chớp lấy cơ hội và trao cho tôi nụ hôn ngọt lịm dưới trời tuyết. Cho đến khi các thành viên và các staff tò mò tiến đến xem tình hình của hai kẻ thua cuộc thế nào thì nụ hôn mới kết thúc. Họ chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh tôi đang phát ngượng, chôn mặt vào lồng ngực đầy hương thơm của Jungkook mà thôi.

————————————————

Buổi tối, sau khi dùng bữa xong với đoàn là thời gian nghỉ ngơi riêng của mọi người. Cả khu trượt tuyết này đều được bao trọn nên cũng không sợ ai phát hiện, Jungkook lại nắm tay tôi đi dạo quanh khắp nơi. Cuối cùng thì cả hai dừng lại ở một sân trượt băng được dựng ngoài trời. Khi mà màn đêm buông xuống, sân băng bắt đầu chuyển mình cùng những ánh đèn lung linh trên cao chiếu xuống in hình những bông hoa tuyết khổng lồ nhảy múa trên mặt băng. Giờ này không có ai nhưng dường như sân băng vẫn hoạt động, lại thêm có tiếng nhạc nhẹ từ chỗ các chiếc loa đặt ở ngoài phát ra, càng tạo nên được nét huyền ảo cho khung cảnh.

- Em có muốn chơi thử không? - Jungkook nghiêng đầu hỏi.

Tôi hơi e ngại. Vì từ trước đến nay, tôi chưa từng trượt băng, không biết cách trượt sẽ rất dễ bị ngã rất đau. Nhìn mặt băng rộng và dày thôi, tôi cũng đủ hiểu nếu lỡ trượt chân thì sẽ thấm đến mức nào. Từ khi đón mùa đông đầu tiên ở Hàn, có nhiều thứ tôi phải tập làm quen, không khéo lại te tua như trận chơi ném tuyết hồi sáng nữa thì khổ. Thấy tôi chần chừ lâu quá, Jungkook lại hỏi:

- Anh chỉ em nhé?

- Có được hay không? - Tôi nghi ngờ hỏi lại.

- Dĩ nhiên! - Jungkook bật cười tự tin - Yên tâm đi, anh sẽ không để em bé ngã đâu mà sợ.

Nghe Jungkook nói vậy, tôi cũng đỡ lo hơn phần nào. Ngồi trong phòng để đồ, tôi chật vật mãi với đôi giày trượt băng mang mười phút cũng chưa xong. Tình cảnh này, không biết là nên khóc hay nên cười. Vì chưa gì tôi đã thấy bộ môn trượt băng và tôi sinh ra đã không dành cho nhau rồi.

- Xong chưa, T/b? - Jungkook thò đầu vào tìm.

- Đợi em thêm chút đi - Tôi còn đang bận nghiên cứu cách xỏ giày đến mức không ngước lên nhìn anh.

Jungkook đi lại:

- Không mang được à?

Tôi lắc đầu. Anh ngồi quỳ xuống, nhẹ nâng bàn chân tôi lên, quan sát một tí rồi tự tay mang giày vào giúp tôi. Anh làm mọi thứ rất từ tốn như thể việc này quá đơn giản, sau cùng là buột dây giày lại. Dù chỉ là hành động nhỏ thôi nhưng vài giây cũng đủ để tim tôi lỡ nhịp.

- Được chưa? - Jungkook ngẩng đầu hỏi.

Tôi như bừng tỉnh, chợt nhận ra nãy giờ mình đang ngắm anh đến ngẩn ngơ. Bèn chớp chớp mắt, tôi gật đầu bừa. Jungkook mỉm cười đứng dậy trước sau đó dìu tôi theo. Vừa đứng lên, tôi đã loạng choạng suýt ngã, may mà có anh, Jungkook nhanh tay nắm lấy:

- Cẩn thận đấy. Từ từ thôi, từng bước theo anh ra nào.

Cứ tưởng mọi thứ sẽ rất êm đẹp. Nhưng không, không hề, không một chút nào! Dưới những dây đèn đủ màu như những viên kẹo ngọt, cả sân trượt băng rộng thênh thang chỉ có mỗi một cặp đôi trẻ. Cô gái mặt đầy căng thẳng níu chặt tay chàng trai. Còn chàng trai thì vẫn rất kiên nhẫn, ân cần dìu người trong tay nhích từng chút ra giữa sân trượt.

Nào là phải luôn giữ tư thế chuẩn, hai gót chân gần nhau, đầu gối hơi cong và lưng cũng phải thẳng nữa. Bao nhiêu lý thuyết trước khi tập Jungkook dặn tôi đều đang cố nhẩm lại, thật sự dồn hết tập trung cho mỗi bước di chuyển, đến nỗi...

- Này, em.. cũng phải thở đi chứ cô bé - Jungkook cố nhịn cười, nói.

Tôi biết chứ, xấu hổ lắm rồi. Nhưng tôi cóc thèm quan tâm đâu. Vì thân thể tôi bây giờ là trên hết. Được một đoạn, Jungkook thả tay ra một tí thì tôi liền hoảng lên:

- Ơ ơ ơ... Đừng! Anh!!!

Bàn tay Jungkook trở lại:

- Được rồi, được rồi, anh không đi đâu cả. Nhưng em phải cố thả lỏng người hơn. Thử đẩy vài bước dài hơn xem nào.

Tôi hít một hơi rồi nghe theo lời anh. Jungkook cũng đang trượt băng theo chiều ngược lại, mắt luôn quan sát, nói:

- Tốt hơn rồi đó. Nào, bây giờ anh sẽ để em trượt một mình nhé!

- Ơ... không được! Em không làm được đâu!!!

Tôi cật lực lắc đầu nhưng quá trễ, Jungkook không nghe, sớm tách khỏi tôi, còn trượt đi đâu một vòng xa tít.

- Jungkook! Kookie! Đừng bỏ em mà!!!

Tôi nhìn quanh không thấy Jungkook. Tâm trí lúc này như mất hết bình tĩnh, dù rất sợ nhưng cũng phải cố trấn an, tôi không thể để bị ngã được. Không được, không được, dù không có anh, mình vẫn sẽ làm được! Tôi chậm chạp dang hai tay ra giữ thăng bằng, mà trong lòng không khỏi hờn dỗi tên thỏ kia vì tội dám một khắc biến đâu mất, bỏ tôi lại đây trơ trọi như vậy. Nếu như buổi sáng chơi cùng mọi người, Jungkookie là chàng trai đáng yêu bao nhiêu, vậy thì buổi tối chỉ với mỗi tôi, họ Jeon này lại trở nên dễ ghét bấy nhiêu. Càng nghĩ càng tức, giận quá, tôi mới quát lên:

- Jungkook đáng ghét!!!!!

Do một giây bất cẩn, tôi không vững được trên nền băng. Một viên đá nhỏ ở đâu xuất hiện như vật cản khiến tôi chính thức trượt một cú bật ngửa ra sau. Nhưng tôi không ngã xuống đất, một vòng tay đằng sau bất ngờ chụp tôi lại. Vừa hoàn hồn, tôi mới giật mình nhận ra là người quen.

- Không sao chứ? - Jungkook cúi xuống dùng hơi ấm quen thuộc dỗ tôi.

- Anh.. sao xấu xa thế? - Tôi vẫn còn giận nhưng lại nhất quyết ôm chặt anh không buông - Hồi sáng nay anh bảo vệ em lắm cơ mà, sao bây giờ lại vậy chứ?

Jungkook buồn cười khi nghe lời trách móc:

- Thế bây giờ anh không bảo vệ em sao?

- Anh lừa em thì có! Anh rõ ràng bỏ em lại giữa sân một mình ấy.

Jungkook không kìm nổi nữa, cười phá lên mặc cho tôi cứ phát cáu:

- Anh cũng y chang như Kim Hye Ri, toàn ăn hiếp em.

Jungkook cười lớn:

- Aigoo, bé của anh, đừng dỗi nữa mà. Thật ra nãy giờ anh vẫn luôn ở ngay sau em. T/b không phải sợ.

Hoá ra trong lúc tôi đang tự xoay xở thì Jungkook đã lẳng lặng vòng về sau, đứng cách tôi một đoạn. Ngắm nghía bộ dạng hoàn toàn tập trung này thật là làm anh thích mê, và anh cũng đặc biệt lưu tâm đến cái vẻ mặt cực chăm chú của người thương. Trông rất là nghiêm trọng, rất tập trung, rất là ngố!

- Đừng có mà cười em - Tôi vênh mặt.

- Được được, không cười em, haha...

- Giờ sao? - Tôi hỏi, cố lờ đi cái giọng điệu trêu chọc của anh.

- Hừm, mình tập lại nhé?

Tôi gật đầu rồi Jungkook hướng dẫn tôi lại, vừa tập anh cứ vừa nhìn tôi cười toe toét:

- T/b, là do em chưa quen với ở đây đó. Với cả, làm sao Hye Ri giống anh được nhỉ? T/b à, chúng ta là một đôi nên hẳn là anh sẽ có được những đặc quyền riêng với em rồi.

Kookie bên tôi là vậy đấy, cứ ỷ tôi là người nước ngoài, cái gì cũng thấy mới lạ ở đất nước anh nên hay tự đắc xem mình như người lớn biết tất, liền một tiếng em bé của anh, hai tiếng em bé phải nghe lời anh, nhưng toàn là thấy ăn hiếp tôi thôi. Còn nữa, đặc quyền riêng??? Có phải là anh đang ngầm ám chỉ chỉ mình anh mới được giở trò thế với em thôi không, hả chàng thỏ?

- Nằm mơ! - Tôi trêu anh.

- Thật!

- Anh hẳn là mơ rồi.

- Không, là thật.

- Mơ mơ mơ!

- Là sự thật và giờ chỉ anh mới có thể tuỳ tiện quấn lấy em thôi, T/b à.

Và sân trượt băng tối muộn cứ thế không một bóng người ngoại trừ cặp đôi đang cười đùa cùng nhau dưới ánh đèn đầy màu sắc. Rất nhịp nhàng, Jungkook lùi một bước rồi tôi tiến một bước. Chẳng mấy chốc khung cảnh dần trở nên thật dễ thương. Và Jungkook lại cùng tôi có thêm một kỉ niệm nửa đêm siêu ngọt ngào nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip