Chap 30: Tan biến trong đêm đen
Tôi đi làm với một tâm trạng khó tả. Tôi vừa có tin vui chiến thắng cuộc thi nhưng lại không thể chia sẻ được với anh. Mấy ngày qua, cuộc chiến giữa Jungkook và tôi dường như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tuy thỉnh thoảng tôi vẫn thường nhận được túi đồ có hoạ tiết quen thuộc từ tay Kim Hye Ri hay các thành viên BTS. Cái này không cần nói cũng biết là ai, nhưng tuyệt nhiên khi đi làm gặp nhau thì người gửi nó lại cứ bày ra vẻ mặt lạnh lùng và vẫn quyết không nói chuyện với tôi nửa lời. Làm tôi lắm lúc cầm trên tay cũng thấy bứt rứt, nhưng ngay khi tôi vừa định lấy hết can đảm mở lời cảm ơn thì lại chứng kiến cảnh anh và Shin Mi Young cùng cười nói với nhau rất vui vẻ.
Giống như hôm nay, hai người đó vẫn ngồi bên nhau. Shin Mi Young khoác tay Jungkook, thân thiết hỏi:
- Jungkook này, còn nhớ Do Yoon không?
- Do Yoon á? - Anh hỏi lại.
- Là bạn học ngày xưa với bọn mình đấy - Mi Young nhắc.
- À, mình nhớ rồi. Do Yoon với cặp mắt to như thế này có phải không? - Jungkook làm động tác diễn tả mắt kính.
Shin Mi Young mỉm cười nữ tính:
- Đúng rồi, chính là cậu ấy. Ngày mai Do Yoon đến Seoul. Jungkook rảnh chứ? Cùng mình đi họp mặt bạn bè đi?
- À, mình... - Jungkook khẽ lén đưa mắt nhìn về phía tôi. Tuy tôi tỏ vẻ không quan tâm nhưng thật ra là vẫn đang lắng tai nghe cuộc nói chuyện giữa họ. Thế là Jungkook hắng giọng - Ừm, mình đồng ý.
Jeon Jungkook chết tiệt, anh còn dám nhận lời đi chơi riêng với người con gái khác trước mặt em sao? Tôi bực bội, đập bừa cái điện thoại xuống bàn rồi bỏ ra ngoài.
- Yah! Cái gì vậy? Con bé này! Làm anh hết hồn! - Tiếng anh Jin giật bắn mình, kế bên tôi la ầm lên - Này, đây là điện thoại xịn đấy nhé!
————————————————
Ngày hôm sau, tôi không đến công ty. Thật ra thì BTS cũng không có lịch trình. Các thành viên có ngày nghỉ ngơi để tự do làm việc cá nhân. Buổi tối, theo như tôi biết thì có lẽ Jungkook sẽ cùng Shin Mi Young ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Chỉ nghĩ đến thôi mà tôi đã thấy lòng bực tức không chịu nổi. Để sao nhãng nỗi buồn, tôi quyết định xách túi lên và đến Đại học X. Trời tối nhưng dù sao tôi cũng là sinh viên cao học nên sẽ có được những ưu tiên hơn về giới hạn thời gian. Buổi tối ở trường, tôi sẽ được quyền đến hai nơi, một là thư viện, hai là phòng nghiên cứu, và tôi đã chọn số hai. Vì nghĩ đây là nơi tôi có thể sống với một đam mê khác mà không phải phiền lòng về anh nữa.
Phòng thí nghiệm trên tầng ba là khu vực dành cho hệ cao học thực hiện các dự án nghiên cứu, với những chai lọ hoá chất và thiết bị lập trình tự động. Hiện tại chẳng còn ai nhưng vì tôi đã quá quen rồi nên cứ thả mình vào công việc. Được một lúc, đột nhiên mất điện, cả căn phòng lập tức rơi vào bóng tối. Lúc này tôi mới chợt nhận ra trời khuya đến mức không chỉ trong phòng, mà hình như đến cả toà nhà này cũng chỉ còn mình tôi ở lại. Hơi giật mình nhẹ nhưng tôi vẫn giữ được bình tĩnh, với tay mở đèn pin điện thoại, nhanh chóng dọn dẹp chỗ làm rồi đứng dậy ra về. Nhưng đến khi tới cửa ra vào thì mới phát hiện cửa phòng thí nghiệm bị khoá. Dù dự đoán không có ai, tôi vẫn nên thử gọi lớn, biết đâu sẽ còn người đến giúp thì sao. Và đáp lại tôi là một sự im lặng, im lặng hoàn toàn đến đáng sợ.
Trong tĩnh lặng, tôi lại nghe thêm một tiếng động lạ. Nó phát ra từ chỗ hệ thống truyền khí có vẻ như đang bị rò rỉ. Tôi tiến đến kiểm tra thì kinh ngạc. Một trong những dây ống bị hở. Chính xác hơn là vết cắt thẳng tắp, tròn đều, không nham nhở đứt liền ra khỏi đường truyền không thể khắc phục. Làn khí vô hình không nhìn thấy, nhưng lực đẩy ra mạnh đến nỗi tôi thề tôi có thể cảm nhận được rõ lượng khí đang tràn ra ồ ạt khắp phòng như thế nào.
Tôi liếc qua màn hình điện tử. Dòng chữ đang hiện trên đó. Là.. khí gây mê sao?
Thông thường các thiết bị ở đây đều được cài đặt chạy theo chu trình. Trong trường hợp xảy ra ngắt điện, hệ thống vẫn sẽ hoạt động tiếp đến khi kết thúc toàn bộ bằng nguồn điện dự trữ để đảm bảo sản phẩm phản ứng không bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, do mất điện nên các lệnh can thiệp bên ngoài máy cũng không thể tiếp nhận.
Điều này tương tự như hệ thống áp suất tôi vừa phát hiện có ai trước đó đã sớm kích hoạt nó, hiện tại máy đang chạy tới giai đoạn áp suất tăng lên rất cao. Nếu không có người đứng ngoài điều khiển, nó sẽ cứ theo chế độ mà vượt ngưỡng và có thể phát nổ.
Nhìn vào đường khí gây mê lan rộng có thể làm tôi ngất xỉu. Nhìn vào hệ thống máy áp suất vẫn chạy, nếu không ngăn kịp có thể làm tôi nguy hại. Cửa phòng thí nghiệm thì khoá chặt, xung quanh không một ai biết chuyện. Xâu chuỗi lại tất cả, tôi thầm nghĩ, lẽ nào mọi sự cố lại diễn ra trùng hợp đến vậy. Ngay lúc này mới chính là lúc tôi thật sự không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
Nhưng tôi không có thời gian suy đoán xem là ai dàn xếp để tôi mắc bẫy. Cơn buồn ngủ ập tới khiến tôi chao đảo. Mắt tôi bắt đầu mờ dần, tai cũng ù đi. Lý trí tôi cố chống chọi nhưng đầu óc đã quá mụ mị. Tôi không trụ được, cả người đổ gục xuống sàn nhà. Không gian xung quanh càng lúc càng mờ. Tôi không đủ sức cũng như không còn tỉnh táo, cứ nằm dài ra đó, gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình nhìn vào khoảng không vô định. Nó thật trống rỗng, trống rỗng giống như lòng tôi lúc này.
Mặt tôi có vị mằn mặn. Hình như là khóc rồi...
Trong cơn mê man, tôi trải qua rất nhiều hình ảnh. Tôi thấy nhớ bố mẹ, nhớ gia đình. Tôi nhớ cô bạn thân thời thơ ấu, Nguyên. Rồi tôi bỗng cảm thấy cơ thể mình như trôi lơ lửng trên tầng mây và tôi nhìn thấy Hàn Quốc. Tôi đã gặp được những người bạn như Kim Hye Ri, chị Hye Soo và Duy Thành. Tôi thậm chí còn được gặp cả BTS. Lại một màn đêm nữa dồn dập nhưng trước khi nhắm mắt, trong đầu tôi đã tràn ngập hình ảnh về anh. Không phải là hình tượng idol, mà là về những kỉ niệm một năm qua với anh ấy.
Thấy nhớ anh... Nghe đau lòng quá...
Tận sâu trong tiềm thức tôi cảm nhận mình còn day dứt nhiều vì chưa thể làm hoà với anh. Vậy xoá bỏ đi chuyện quá khứ, xoá bỏ đi những nghi ngờ, để chỉ còn lại đây giữa cả hai thì về phía tôi vẫn muốn thừa nhận. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì con tim tôi cũng sẽ yêu anh, luôn luôn yêu anh một cách ngây dại và thuần khiết nhất. Điều này là chưa từng thay đổi.
Tôi mở mắt, liếc nhìn bảng số áp suất đang chạy. Tôi còn thời gian. Dùng hết ý thức sót lại, tôi bắt đầu quan sát căn phòng. Nơi hiện tại có thể che chắn đủ tốt là góc khuất sau cái tủ lớn chứa dụng cụ kia. Xác định được mục tiêu, tôi cố gắng bò tới nấp vào. Bàn tay run rẩy bấm trên điện thoại, tôi phải gọi người cứu trợ. Nhưng tâm trí tôi đang tê liệt dần. Trong điện thoại tôi có một danh sách yêu thích, còn có một số đứng đầu đặc biệt. Lúc này do không thể làm chủ, tôi đã trượt tay ấn vào số gọi đến cho một người.
- ...
- ...
- Alo!
Bắt máy rồi?! Tuy rằng ban đầu tôi không có ý gọi số này nhưng tôi cũng không ngờ người ấy lại chịu nhận máy của tôi. Lại còn với một tốc độ không nhanh không chậm khiến tôi chưa kịp tắt đã nghe thấy đầu dây bên kia. Giọng nói vang lên vô cùng ngọt ngào và quen thuộc:
- Alo?
Nhưng tôi chẳng thể đáp. Thuốc mê ngấm sâu vào người, giày vò cơ thể tôi đến mỗi hơi thở ra đều phải đấu tranh mới có thể giữ lấy.
- Alo, T/b? Là em sao?
- ...
- T/b à? Em có ở đó không? Trả lời anh đi!
Vì có lẽ chẳng thấy tôi nói nên chàng trai bên kia đã bắt đầu để lộ cảm xúc. Ở bên đó, nghe loáng thoáng còn có tiếng một cô gái. Cũng phải thôi, buổi tối nay họ có hẹn với nhau cơ mà. Nhưng đây là lúc nào rồi chứ? Giờ phút này, những chuyện đó tôi chẳng thiết quan tâm nữa đâu.
Bám víu vào tia lý trí cuối cùng, tôi thều thào:
- Jungkook...
Và nhắm mắt lại.. Và tất cả kết thúc..
Điều duy nhất tôi còn ghi nhớ là tôi cảm thấy đau đớn. Tôi nghe tiếng của cô gái gọi tên anh, tiếng của buồng máy áp suất nổ tung, tiếng của những mảnh thuỷ tinh trong suốt bắn ra theo các hướng như thiêu rụi đôi cánh trong tôi chính thức vụn vỡ. Và tôi biết tôi đã mất đi anh mãi mãi...
- T/b à? T/b à? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em nghe thấy anh nói không T/b? Đừng làm anh sợ!!! - Jungkook bàng hoàng nghe được tiếng nổ chói tai bên đầu dây.
Chiếc điện thoại của tôi nằm trơ trọi giữa nền nhà. Tay tôi buông lỏng, một giọt nước mắt còn vương lại trên khoé mi. Tôi đã hít phải khí gây mê quá nhiều. Cộng thêm sức công phá của máy áp suất quá lớn khiến chiếc tủ tôi đang nấp vào ngã xuống, đè lên người và tôi bất tỉnh tại chỗ trong góc kẹt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip