Chap 38: Anh biết tình yêu của mình là vô tận

Một tuần tôi ở chơi nhà Jungkook. Dần dần, sự xuất hiện của tôi đã trở nên thân thuộc hơn đối với các thành viên trong gia đình anh. Những ngày qua, tôi thường xuyên ra ngoài cùng ông bà Jeon và anh Junghyun. Họ không ngại thay phiên nhau, thay luôn cho phần Jungkook, dẫn tôi đi tham quan Busan. Ngày thì tôi được ông Jeon đưa đi xem các bảo tàng và công viên. Ngày thì tôi được bà Jeon chở ra ngắm biển. Hoặc là anh Junghyun sẽ dắt tôi đi chơi ở mấy hội chợ trẻ trung, nhộn nhịp. Anh ấy đặc biệt có niềm yêu thích hội hoạ và rất hay pha trò kể xấu về cậu em trai của mình. Thật là buồn cười mỗi khi lại biết thêm về những câu chuyện li kì và kịch tính của một Jungkookie nghịch ngợm hồi bé.

Về Jungkook vẫn như thường lệ, những ngày nghỉ của anh không tiện rong ruổi bên ngoài. Chỉ có ít lần đi cùng bạn bè thân thiết, còn lại Jungkook chỉ ở trong nhà. Thế nên mới nói, chúng tôi không như ngày đầu đùa giỡn trong bếp. Jungkook không dính tôi mãi, ngược lại anh rất ôn nhu để tôi đi cùng gia đình mình khắp nơi.

Hôm nay là ngày cuối cùng ở Busan. Jungkook có vẻ như muốn dành thời gian một chút. Anh nhìn tôi trìu mến và ngỏ ý:

- Đi dạo với anh nhé?

Mặt trời ngả sang màu hoàng hôn in bóng trên những tán cây với sắc chiều thơ mộng. Jungkook đan những ngón tay của anh vào tay tôi, bước đi trên con dốc hướng về ngọn đồi phía trước. Anh bảo đây là nơi mà không phải ai cũng biết. Khách du lịch sẽ không dễ gì tìm được, ngoại trừ người dân địa phương, họ sống ở đây lâu năm nên mới biết đến sự tồn tại của ngọn đồi này. Nghe có vẻ bí ẩn nhỉ, nhưng tôi vui vì cuối cùng cả hai đã có thời gian bên nhau.

Đường càng đi càng vắng, đi hoài không thấy tới. Tôi lại chẳng biết gì về địa điểm đó nên càng bị sao nhãng hơn. Sau chuyến đi này, chúng tôi phải trở về Seoul tiếp tục công việc, không được tận hưởng nhiều. Vậy nên tôi thầm nghĩ nếu như cứ để những phút giây đẹp đẽ trôi qua mà chỉ đơn giản lang thang thôi thì thật chán.

- Kookie à, mỏi chân quá. Em không muốn đi tiếp nữa - Tôi kéo tay Jungkook đứng lại.

Và tất nhiên, chỉ cần nhìn sơ cái vẻ mè nheo này thôi Jungkook cũng thừa hiểu ý tôi thật sự muốn gì. Tôi không muốn đi tiếp nhưng tôi cũng nào đâu muốn quay về. Jungkook phì cười rồi nhìn qua nhìn lại chắc chắn không có ai mới bước lên, khom người xuống:

- Cô bé à, lên đi. Anh cõng em.

Tôi cười tít mắt, nhanh chóng trèo lên lưng anh. Đúng là chỉ Kookie mới tuyệt nhất, không cần giải thích nhiều người thương tôi cũng ngầm hiểu được tất cả. Phần vì do tôi quá nhỏ con so với Jungkook nên việc anh cõng tôi đi hết đoạn đường này cũng không phải vấn đề khó. Tôi ôm lấy cổ anh, chân đung đưa một cách tinh nghịch, miệng không ngưng cười tươi.

- Hình như hôm nay em có hơi dính người nhỉ? - Jungkook hỏi ngọt ngào - Đi với anh vui thế hả?

- Phải đó - Tôi vừa nói vừa hôn lên má Jungkook - Một tuần nay đến nhà anh nhưng em đâu được ở gần anh. Jungkookie có biết là em nhớ Jungkookie nhiều cỡ nào không?

Trời ạ, đúng là chớ nên nhìn vào ngày đầu tiên mà phán xét. Cứ tưởng đâu Jungkook sẽ quấn tôi nhưng rốt cuộc người quấn anh, người không thể sống thiếu hơi anh dù một giây lại là tôi.

- Thì đây, anh vẫn đang cõng bé yêu của anh đây nè - Jungkook bật cười, khẽ xoay đầu nhìn tôi - Bé học theo ai mà nhõng nhẽo quá vậy chứ?

Haiz, còn học theo ai nữa? Em yêu ai thì em học từ cái thói nhõng nhẽo đáng yêu của người đó đấy, anh biết chưa hả chàng thỏ si tình???

Quen anh lâu rồi tôi mới dám bộc lộ ra vậy. Rằng không cần thể hiện mình là một cô gái có thể giải quyết mọi vấn đề, đôi khi nên để anh nuông chiều một tí, có vậy mới thích chứ. Cả hai thoải mái trêu đùa nhau trên suốt đường đi. Tôi mách với anh rằng mình được anh Junghyun kể nghe về những chuyện hồi bé. Và phản ứng của Jungkook trông cực kì buồn cười khi phát hiện ra ông anh mình đã để lộ cho tôi biết được quá nhiều "bí mật". Anh thậm chí còn bày ra cả một kế hoạch chi tiết hoàn hảo đòi hỏi tội anh trai khiến tôi cười nắc nẻ.

Chúng tôi đến đỉnh đồi, từ vị trí này có thể ngắm hết toàn cảnh thành phố Busan. Hoà vào sắc cam đỏ của nắng chiều tà, phía xa kia là bờ biển trong xanh. Xung quanh không có nhà cửa, chỉ có khoảng sân rộng, chính giữa là một cây bạch quả cao lớn đã dần bước sang giai đoạn chuyển màu vàng rực rỡ. Nhưng ánh mắt tôi lại trở nên mê hoặc hơn bởi một thứ khác. Một cây đàn piano cổ điển được đặt dưới tán cây. Mặc dù với vẻ ngoài phai đi nhiều vì sương gió, song nó vẫn mang tới một sức hút vô cùng kì lạ. Kết hợp với cảnh vật nơi đây, cây piano trở nên lung linh và huyền ảo hơn như bước ra từ truyện cổ tích. Tôi hỏi Jungkook rằng chiếc đàn này xuất hiện từ khi nào. Anh chỉ nói anh cũng không rõ, chỉ biết nó đã xuất hiện ở đây hơn một thập kỷ rồi.

Bất giác mỉm cười, tôi nhớ có lần Jungkook từng nói Busan rất bình yên khi chúng tôi cùng ghi hình ở một vùng núi hẻo lánh. Thú thật, lúc đó tôi đã nghi ngờ anh, khi không tự nhiên thốt lên một câu nhận xét khó hiểu vậy. Làm sao một thành phố biển lớn lại có thể tìm được một nơi đủ yên tĩnh chứ? Hoá ra ý anh là nơi này.

Jungkook kéo tay tôi ngồi xuống chiếc đàn:

- T/b à, tuy anh hát tiếng Anh không chuẩn lắm nhưng anh đã tập bài này vì em.

Môi tôi chợt cong lên thành một nụ cười hạnh phúc khi nghe anh nói thế. Jungkook bắt đầu đưa tay lướt trên những phím đàn và giọng anh cất lên đầy ngọt ngào:

- "Across the ocean, across the sea,
Starting to forget the way you look at me now
Over the mountains, across the sky,
Need to see your face, I need to look in your eyes

Through the storm and through the clouds
Bumps on the road and upside down now
I know it's hard, babe, to sleep at night
Don't you worry
'cause everything's gonna be alright, ai-ai-ai-aight
Be alright, ai-ai-ai-aight

Through the sorrow, and the fights,
Don't you worry
'cause everything's gonna be alright, ai-ai-ai-aight
Be alright, ai-ai-ai-aight ..."

Trời ơi, trái tim tôi tan chảy mất. Bởi vì anh ấy quá đỗi dịu dàng. Sự dịu dàng đến từ đôi mắt anh, đến từ âm nhạc anh, đến từ giọng hát anh, và nó đến từ tình yêu của anh.

- "...All alone, in my room
Waiting for your phone call to come soon
And for you, oh, I would walk a thousand miles,
To be in your arms, holding my heart

Oh, I,
Oh, I,
I love you
And everything's gonna be alright, ai-ai-ai-aight
Be alright, ai-ai-ai-aight

Through the long nights
And the bright lights
Don't you worry
'cause everything's gonna be alright, ai-ai-ai-aight
Be alright, ai-ai-ai-aight

You know that I care for you
I'll always be there for you
I promise I will stay right here, yeah

I know that you want me too,
Baby we can make it through anything
'Cause everything's gonna be alright, ai-ai-ai-aight
Be alright, ai-ai-ai-aight

Through the sorrow, and the fights,
Don't you worry
'cause everything's gonna be alright, ai-ai-ai-aight
Be alright, ai-ai-ai-aight

Through the sorrow, and the fights,
Don't you worry
Everything's gonna be alright"

Kết thúc nốt cuối cùng cũng là lúc mắt tôi đỏ lên. Tôi phải vội ôm anh để ngăn dòng nước mắt suýt trào ra của mình. Cái cảm giác được trở thành lý do để ai đó chăm chỉ luyện tập thật dễ khiến tôi xúc động. Chưa kể anh đã thực hiện điều ấy rất tốt. Còn ai bảo Jungkook của tôi hát tiếng Anh không chuẩn chứ? Theo tôi lắng nghe thì bài hát vừa rồi dường như đều rót hết mật vào tai tôi, một nhịp cũng chẳng thể nào đánh rơi.

Tôi thật sự bất ngờ khi anh lựa chọn bài hát này. Đây là một bài đã cũ nhưng lời bài hát ấy như một sự an ủi tôi trước những thử thách tuổi trẻ. Ca khúc nói về tình yêu mãnh liệt và lời hứa che chở của chàng trai dành cho cô gái. Rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn ở đây. Anh vẫn ở đây vì anh yêu em. Vì niềm tin em đặt vào anh rất nhiều và đã dám cùng anh vượt qua bao nhiêu khó khăn. Vậy nên em sẽ không sao đâu. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi, chúng ta làm được mà, có đúng không Jeon Jungkook?

Jungkook như chìm đắm trong suy tư ngắm nhìn cô gái của mình.

Em... em không giống như bất kì ai anh từng gặp trước đây. Em đặc biệt và em đã trở thành một phần trong cuộc đời anh, theo nhiều cách nhưng em lại là phần quan trọng nhất. Và anh chắc rằng mình sẽ không bao giờ muốn buông tay em. Bàn tay nhỏ nhắn, vừa vặn với tay anh để có thể đan vào nhau thật chặt. Anh yêu mất rồi. Thật không ngờ Jeon Jungkook nay đã biết yêu mất rồi. Anh không thể nào diễn tả hết nỗi lòng của mình với em. Anh chỉ hy vọng chuyện chúng ta sẽ có thể tiến xa hơn nữa, bay cao hơn nữa, cao hơn cả những gì anh luôn hằng mơ về một tình yêu đích thực...

- Anh đang nghĩ gì vậy? - Tôi nhẹ hỏi.

Jungkook mỉm cười, thay vì trả lời anh lại bày tỏ một câu:

- Anh yêu em, T/b!

Rồi Jungkook nghiêng đầu hôn lấy cô gái trong những giấc mơ của anh. Khoảnh khắc khi môi anh chạm vào đôi môi ấy, anh biết tình yêu của mình là vô tận.

Dưới ánh hoàng hôn nơi Busan, chúng tôi say đắm hôn nhau như tô điểm cho khung cảnh giờ đây không chỉ là màu cam đỏ, mà còn được lấp lánh thêm bởi sắc hồng ngọt ngào. Từng chút một, tôi bắt đầu cảm nhận được tình cảm chân thành xuất phát từ mảnh đất này, từ trong chính ngôi nhà tuổi thơ mà anh đã trải qua. Điều đó khiến tôi thấy biết ơn mọi thứ hơn. Vì chính chúng đã tạo nên được một Jeon Jungkook hoàn mỹ như bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip