Chap 41: Đồng hành, tham vọng và chấm dứt

Tôi bước vào một nhà hàng năm sao với không gian ấm cúng, mang đậm phong cách cổ điển nằm ở khu Gangnam. Trên người diện một chiếc đầm màu đen sang trọng, tôi khẽ đưa mắt nhìn quanh. Người phục vụ lễ tân nhìn thấy chúng tôi liền nở nụ cười lịch sự:

- Xin chào, cho hỏi quý khách đã đặt bàn trước rồi phải không ạ?

- Phải, là bàn hai người - Tiền bối đi kế bên tôi đáp lời - Lấy tên Lee Ji Sung.

- À, chúng tôi đã nhận được rồi. Phiền hai vị theo lối này.

Nhà hàng chia thành nhiều khu. Theo sự hướng dẫn của người phục vụ, chúng tôi băng qua sảnh bên dưới và lên lầu, dừng lại tại một bàn có bày sẵn hai ly rượu. Rượu vang là quà tặng từ nhà hàng dành cho thực khách ngồi ở khu vực thượng hạng. Lee Ji Sung gọi một món beefsteak, còn tôi thì gọi một phần mì sốt nấm đơn giản.

Bữa tối nay là tôi chủ động mời. Vì nghĩ chắc bản thân mình lỡ làm chuyện gì đó khiến đàn anh phiền lòng rồi nên mới ngỏ lời muốn bày tỏ với Lee Ji Sung. Thật may, tiền bối đã mỉm cười đồng ý, không còn thái độ kì lạ, phớt lờ tôi như mấy hôm trước nữa. Nhà hàng này cũng là do Lee Ji Sung chọn, tôi không có ý kiến. Dù sao anh ấy cũng từng là người giúp đỡ nên có dịp tôi đãi anh một bữa sang trọng thế này cũng chẳng sao.

Tôi vừa từ tốn thưởng thức món ăn vừa nói:

- Tiền bối, từ lúc em đặt chân đến Hàn Quốc, trải qua biết bao nhiêu khó khăn. Những sản phẩm đầu tay của em không được người ta công tâm nhìn nhận. Nhưng chỉ có anh là khác.

Tiền bối cười nhẹ, đùa một câu:

- Haiz, ấy vậy mà giờ mới chịu đi ăn riêng với anh một bữa.

Tôi khẽ quan sát nét mặt của Lee Ji Sung. Kể từ sau cuộc họp, cử chỉ của tiền bối luôn rất khó hiểu, thường xuyên tránh mặt tôi ở công ty. Nhân dịp này, tôi cũng mong muốn xoá bỏ khoảng cách. Tôi hơi chồm người tới, vẫn tỏ ra tự nhiên kể với anh:

- Tiền bối, hôm trước giám đốc có gọi em đến phòng sau cuộc họp. Ông ấy lại bảo về vấn đề dự án hợp tác ở bên Nhật.

- ...

Quả nhiên không khí trầm xuống, Lee Ji Sung để lộ một giây suy tư trước khi kịp che giấu rồi cười nhạt, tiếp tục bữa ăn.

Tôi thở dài:

- Em biết chứ ạ. Thật ra trong lòng em luôn nghĩ anh mới là người xứng đáng hơn em gấp nhiều lần. Lúc gặp riêng giám đốc, em cũng thử đề xuất cho anh đi công tác thay vì em. Nhưng giám đốc chỉ quả quyết lắc đầu, nói rằng lựa chọn này đã được xem xét kỹ lưỡng. Còn bảo em đừng nên thay đổi phán đoán của ông, việc của em chỉ là chốt câu trả lời, bản thân em có đi được hay không thôi.

Lee Ji Sung biết mình không thể né tránh, bèn nhún vai hỏi:

- Ừ, rồi em định nói gì?

- Em vẫn chưa trả lời ông ấy - Tôi cười đáp - Lúc đó em cảm thấy vô cùng bất ngờ và bối rối. Em nghĩ mình cần phải gửi lời cảm ơn đến anh. Vì nếu không có tiền bối Lee Ji Sung thì chắc hẳn sẽ không có được em của ngày hôm nay.

- Được cử đi Nhật Bản là cơ hội tốt đấy - Tiền bối gật gù - Nhưng em phải hiểu nếu như em đi qua đó một thân một mình, em có thể sẽ mất tất cả và buộc phải làm lại từ đầu. Trong khi ở đây, cuộc sống của em dường như đang rất ổn, còn có anh bên cạnh nữa. Vậy thì đừng dại mà bị giám đốc thao túng tâm lý, xong rồi đưa ra một quyết định vừa liều lĩnh vừa bồng bột.

Nói đến đây, tôi cũng ngầm hiểu được ý của Lee Ji Sung đang cực kì gay gắt phản đối. Nhưng nghe anh phân tích cũng hợp lý. Ở Hàn Quốc, tôi đã mất bao nhiêu năm để có cuộc sống như hiện tại. Vậy mà giờ lại tự mình vứt bỏ hết, bay sang một đất nước mới rồi vô tình khiến mọi nỗ lực quay về con số không. Còn nữa, để ý trong lời nói thì hình như mối quan hệ giữa Lee Ji Sung và giám đốc công ty chẳng mấy suôn sẻ. Ban đầu không biết, tôi còn đem suy nghĩ muốn nhường cơ hội đi công tác cho tiền bối Ji Sung mà nói với giám đốc. Bây giờ biết rồi càng khiến tôi khó xử hơn. Lee Ji Sung và tôi làm chung một bộ phận. Mà anh thế này với giám đốc, giờ còn thêm tôi chống đối nữa thì có lẽ tình hình nghiên cứu của nhóm chúng tôi khó mà yên ổn hoạt động.

Tôi đau đầu, cố gắng thuyết phục tiền bối:

- Tiền bối biết mà, em không thể thẳng thừng từ chối. Giám đốc đang chú ý đến em, chú ý đến từng nhất cử nhất động của nhóm chúng ta. Không phải em cả nể hay không nhận ra ông ấy đang thao túng. Nhưng em không muốn vì một chút không khéo léo của mình mà làm cả nhóm bị ảnh hưởng. Còn nữa, trong trường hợp nếu em thành công trong chuyến công tác, một mặt em sẽ học hỏi được rất nhiều, một mặt biết đâu sẽ khiến giám đốc cảm kích, từ đó nâng đỡ bộ phận chúng ta hơn thì sao?

Lee Ji Sung bật cười:

- Thành công trong chuyến công tác ư? Sao nghe mơ hồ vậy?

Tôi hoàn toàn nghiêm túc đáp:

- Bây giờ em không thể hứa trước. Nhưng ít nhất bằng cách đó sẽ có hy vọng chiếm được lòng tin của giám đốc. Đây là điều hết sức cần thiết khi làm việc trong một công ty. Ông ấy sau này sẽ giúp đỡ cho chúng ta rất nhiều. Chỉ cần một mình em cố gắng hết sức trong dự án lần này.

Lee Ji Sung không nhịn được cười khẩy:

- Được, cứ cho là em thành công đi. Nhưng rồi sao? Giám đốc có theo giúp em lâu dài không? Ông ta chỉ mới gặp em cách đây một năm. Trong khi anh và em đã quen biết nhau từ trước. Anh mới là người che chở cho em, thậm chí vừa nãy em còn thừa nhận em có được ngày hôm nay là nhờ anh. Vậy thì em liệu mà biết mình là con gà của ai để đối nhân xử thế cho tốt.

Thấy tôi cau mày, Lee Ji Sung hạ giọng tiếp tục nói:

- T/b đừng nhận lời đi công tác, mặc kệ ông giám đốc ấy đi. Em đi rồi bỏ anh cô đơn lại đây sao được? Khó khăn lắm anh mới tìm được người vừa ý như T/b mà.

- Người vừa ý như em là thế nào?

- Thì người đâu vừa tài giỏi, vừa xinh đẹp, vừa ngây thơ. Rất thuận lợi cho anh - Lee Ji Sung tâm đắc nói.

Tôi càng lúc càng nhận ra ở vị tiền bối trước mặt dường như có cái gì thật sự bất ổn.

- À, để anh nhắc em nhớ - Lee Ji Sung lại đổi giọng - Phân biệt chủng tộc ở Nhật Bản cũng giống y chang như ở Hàn Quốc vậy. Lời nói của em sẽ không có trọng lượng nào đối với bọn họ đâu. Đó là viễn cảnh sẽ xảy ra trong tương lai nếu em cứ đâm đầu theo cái dự án đó. Cũng như trong quá khứ, thật ra trong mắt mọi người, em cũng chẳng là cái đinh gì cả.

- ...

- Hay nói cách khác dễ hiểu hơn - Người đàn anh của tôi nhấn mạnh - Đó chính xác là em, T/b à, em sẽ không thể làm nên trò trống gì nếu như không có anh, Lee Ji Sung đây, đứng ra chống lưng cho em. Nghe hiểu rõ chứ?

Lee Ji Sung không chút kiêng nể, làm hành động chỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt tôi sau đó chỉ ngược về phía mình. Một hành động được xem như rất khiếm nhã, đặc biệt là khi được thực hiện bởi một người đàn ông áp dụng lên phái nữ ở ngay một nơi sang trọng thế này. Lee Ji Sung bây giờ trông rất ra dáng một đàn anh lớn đang giáo huấn lại đàn em của mình, áp đặt những yêu cầu và quan điểm riêng như xiềng xích trói buộc tôi.

Tôi quá ngỡ ngàng không chỉ vì sốc trước thái độ thay đổi chóng mặt, mà còn vì cái tư tưởng tôi không thể làm nên chuyện nếu như thiếu vắng Lee Ji Sung. Chà, nghe có vẻ ngạo mạn quá rồi đấy nhỉ! Giống như mọi bước đi trên con đường sự nghiệp của tôi đã được định sẵn. Và người định sẵn đó chẳng phải thánh thần nào, đều là do một tay tiền bối sắp xếp. Suy nghĩ của Lee Ji Sung đơn giản thôi: Anh nương thì tôi sống, anh bóp thì tôi sống không nổi. Phủi bỏ hoàn toàn hết mọi công sức, đóng góp của tôi dành cho nhóm nghiên cứu chung suốt bao năm qua.

Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm cực nặng, khó khăn mở lời:

- Tiền bối cho rằng em không thể làm gì được nếu thiếu anh? Không tin vào khả năng của em có thể tự xoay xở một mình à?

- Khả năng của em, anh còn lạ gì nữa - Lee Ji Sung nhếch môi - Anh công nhận T/b giỏi. Nhưng vấn đề là để tồn tại trong môi trường này thì tài năng và cái sự chăm chỉ ngu ngốc của em thôi vẫn chưa đủ. Em còn thiếu một thứ then chốt mà anh lại là người có nó. Vậy nên cách tốt nhất dành cho em chính là hãy luôn luôn đeo bám anh, làm việc cùng anh, phục vụ cho anh. Họa may em mới sống.

- Thì ra là vậy à? Thì ra đó là lý do khi giám đốc đề cử em, anh lại như muốn đứng ngồi không yên. Vì anh sợ anh mất đi một người phụ tá làm không công cho anh sao?

Thấy tôi mãi không chịu xuôi theo, còn lì lợm đặt câu hỏi lòng vòng, Lee Ji Sung bắt đầu bực bội ra mặt:

- Thử nghĩ xem, chẳng những xuất thân từ một đất nước Đông Nam Á nghèo nàn, mà bản thân còn là một đứa con gái yếu ớt, chẳng có quái gì trong tay thì làm nên được chuyện lớn gì ngoài kia? Đừng có ôm mộng ảo tưởng vậy, T/b, điểm dừng cao nhất của em chỉ là cái bóng sau lưng anh mà thôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bản chất thật của gã tiền bối tâm địa xấu xa đã được chính hắn phơi bày. Hắn không những miệt thị về quê hương của tôi, còn miệt thị luôn cả giới tính của tôi. Tôi tức giận đến run người. Vẻ mặt của hắn như thể không có gì ngượng ngùng khi dám nói ra những lời lẽ thối nát ấy. Tôi vừa cảm thấy mình như ngọn lửa muốn phun trào, vừa như một cánh hoa tàn héo úa vì bị tổn thương sâu sắc.

Giọng nói trịch thượng của Lee Ji Sung lại vang lên:

- Anh chỉ muốn nhắn nhủ rằng em còn non và xanh lắm. Đừng nghĩ mình khôn hơn ai mà bày đặt tách rời anh. Chúng ta vốn dĩ là quan hệ cộng sinh. Trong lúc anh còn đang thương thảo thì em phải biết nghe lời. Đừng làm anh cáu, để anh ghét em thì người chịu thiệt là em đó.

Hắn nhịp nhịp tay ra vẻ đắc ý vì nghĩ tôi sẽ khuất phục. Ánh mắt tôi va phải ly rượu trên bàn và đang nghĩ xem có nên tạt thẳng vào mặt hắn không. Nhưng đây là loại rượu đắt tiền và bữa tối nay còn do tôi trả. Nếu tôi hành động kém sang như vậy thì chẳng khác nào giá trị của tôi lại bị kéo xuống thấp ngang bằng hắn. Tôi ngước nhìn Lee Ji Sung, hít một hơi rồi cất lời. Và đây có lẽ là những gì ân nghĩa cuối cùng tôi dành cho hắn.

- Tiền bối, hình như anh đi quá xa rồi. Em rất biết ơn vì anh đã nâng đỡ em từ những ngày đầu. Nhưng nói rằng em không thể làm gì được nếu thiếu anh thì thật sự em không thể chấp nhận. Nếu anh cứ giữ những quan điểm đó thì em nghĩ chúng ta đồng hành đến đây thôi. Sau này, anh có muốn biết thêm thông tin gì về em thì hãy thông qua giám đốc. Ông ấy sẽ cho toàn thể nhân viên được biết về sự thành công rực rỡ của dự án bên Nhật Bản.

Khuôn mặt của Lee Ji Sung có vết nứt vì không đạt được tham vọng mình mong muốn. Hắn cộc cằn đưa khăn lau miệng rồi tiện tay ném khăn xuống bàn giống như dằn mặt tôi. Không nói không rằng, đứng dậy bỏ về, còn trút giận thêm bằng cách xô ngã một người phục vụ nữa chứ.

Hắn về rồi, tôi mới có thể thả lỏng sự đau đớn của mình. Chấm dứt một tình bạn mà với tôi nó rất đẹp, thật không dễ dàng chút nào. Tôi ngồi thừ người ra gặm nhấm hết ly rượu để tự xoa dịu chính mình. Nhớ về những kỉ niệm trước đây, tôi cảm thấy thật tồi tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip