Chap 47: Bước tiếp
Sài Gòn của hai năm sau đầy nắng chói chang. Cái nóng của buổi trưa hè gay gắt như muốn xua tan cho con người ta trốn chạy hết. Phải nói thật cái thời tiết trứ danh ở đây nhiều lúc ngang ngược, làm phiền lòng mọi người quá đi. Nhưng mà chẳng hiểu sao tôi vẫn yêu tha thiết chốn quê hương này đến lạ.
Tôi đang đứng ở văn phòng riêng trong một toà cao ốc nằm giữa thành phố. Ngắm nhìn qua khung cửa, Sài Gòn của tôi bên dưới hiện lên một cách đáng tự hào. Với những dòng xe máy bận rộn mải miết trôi khắp bốn phương. Hình ảnh này tuy không mang được vẻ hiện đại, cao cấp như những nước phát triển, nhưng nó thân thuộc và khiến lòng tôi xao xuyến vô cùng. Đó là một đặc sản của Đông Nam Á nói chung và Việt Nam nói riêng. Tất cả đều phải trải qua nhiều quá trình lịch sử thì mới có thể hình thành được một nét văn hoá mộc mạc khắc sâu như vậy. Đã có biết bao sương gió của cuộc đời ập đến nhưng Sài Gòn vẫn cứ lạc quan và mạnh mẽ. Vậy còn tôi? Cuộc đời của tôi đã phải trải qua những gì để xứng đáng trở thành một người con của vùng đất này?
Người ta thường nói đi thật xa để trở về, đi càng xa bao nhiêu thì nỗi nhớ nhà trong chúng ta lại càng dâng lên bấy nhiêu. Và quả đúng vậy, trên chuyến bay trở về của riêng tôi, tôi đã mang theo cả niềm trân quý của mình mà quay về Việt Nam sau những năm sinh sống xa xứ.
Công việc hiện tại của tôi là chuyên viên nghiên cứu và phát triển cho một tập đoàn dược phẩm lớn trên thế giới. Sự nghiệp này là do tôi tự nỗ lực đạt được. Sau khi hoàn thành xong dự án bên Nhật, tôi đã quyết định nộp đơn thôi việc vì có hứng thú với lĩnh vực mới và cũng vì không muốn liên quan tới Lee Ji Sung nữa. Giám đốc cũ của tôi tiếc lắm nhưng ông bảo sẽ luôn ủng hộ và sẵn sàng giúp đỡ nếu như tôi gặp khó khăn.
Tôi bây giờ khác xưa rất nhiều, tự tin và bản lĩnh là hai giá trị đáng trân trọng của tôi. Vì từng có kinh nghiệm hoạt động bên nước ngoài nhưng lại có tiền sử mắc hội chứng tâm lý nên tôi không còn thường xuyên làm việc trong phòng thí nghiệm. Thay vào đó, công ty biết tận dụng lợi thế, cử tôi đi xuất ngoại công tác là chính. Tập đoàn thuộc đa quốc gia nên tôi cũng được huấn luyện và cộng tác nhiều nơi, nhờ đó mà được gặp gỡ và tiếp xúc với toàn nhân vật tầm cỡ trong ngành khoa học, giúp tôi nâng cao các mối quan hệ và cuộc sống ngày càng khởi sắc không ngừng.
Tôi ở thời điểm này chính là đang trong giai đoạn cuốn hút nhất của đời con gái. Đã đi qua hơn một nửa tuổi đôi mươi, tôi trưởng thành sau những vấp ngã và có sự nghiệp toả sáng vững chắc. Ở độ tuổi này, các bạn đồng trang lứa với tôi đều bắt đầu tìm được bến đỗ. Nhiều người chuẩn bị lập gia đình, nhiều người có lời hứa hẹn lâu dài, riêng chỉ mình tôi là luôn lẻ bóng như vậy. Nhưng thế thì sao chứ? Tôi ổn cả mà, vì ít nhất gia đình tôi cũng không phải thuộc kiểu mẫu quá truyền thống nên họ không đòi hỏi chuyện hôn nhân của con cái. Bố mẹ tôi chỉ là những công dân xã hội bình thường. Họ yêu thương, tôn trọng và không ép buộc con theo khuôn khổ. Và điều đó càng khiến tôi thêm biết ơn và hài lòng hơn với những gì mình đang có.
————————————————
"Chiều nay, mẹ nấu cơm ngon lắm, con về sớm nghen!"
Dòng tin nhắn dễ thương chợt hiện lên trên màn hình điện thoại khiến tôi bật cười. Đúng là không nơi đâu bằng nhà, được trò chuyện và ăn uống những món của quê hương mình một cách thoả thích. Không để người kia đợi lâu, tôi nhanh chóng hồi âm, à và còn tinh nghịch nhại lại ngữ điệu địa phương chân chất nữa chứ.
"Dạ, bây giờ con vào họp. Mẹ nghỉ ngơi. Chiều con sẽ về sớm nghen!"
Cuộc họp diễn ra với sự có mặt của bên lãnh đạo chứng tỏ tầm quan trọng của sản phẩm thuốc sắp ra mắt lần này. Với tư cách là người điều hành chuyên môn, tôi cần triển khai hết các kiến thức phù hợp để áp dụng vào thực tiễn. Vì xã hội ngày nay càng phát triển, người dân lại càng được nâng cao học thức nhiều hơn, nên việc lựa chọn có liên quan đến sức khoẻ cộng đồng là vô cùng khắt khe. Tôi phải giải thích tường tận từng điều kiện, đối tượng hay phản ứng xảy ra về mặt khoa học sao cho thuyết phục được kể cả là người khó tính nhất đang ngồi lắng nghe ở đây.
Ông sếp người Mỹ của tôi gật gù hài lòng, vừa rời khỏi phòng lớn vừa tấm tắc khen ngợi:
- Quả là T/b. Cô đúng là không bao giờ làm tôi thất vọng đấy.
Tôi theo sát sau lưng ông, cười nhẹ đáp lại.
- À, sắp tới có thư mời dự hội thảo. Cô sẽ sang đó chứ?
Nghe đến đây tôi chỉ còn biết thở dài. Đúng là đi làm thể hiện tinh thần cầu tiến thì sẽ rất dễ được lòng sếp lớn. Và kết quả vì quá tin dùng nên sếp đã giao phó cho tôi liền một lúc cả núi việc quan trọng. Nào là vừa phải theo dõi sản phẩm mới của công ty, mà còn phải đi ngoại giao liên tục để kịp nắm bắt tình hình nữa.
- Tôi có thể từ chối được sao ạ? - Mặt tôi xịu xuống.
- Haha, T/b giỏi mà - Sếp tôi nghe thế liền bật cười, vỗ lưng tôi một phát - Tôi là đang tạo cơ hội cho cô đi học hỏi. Hãy cố gắng lên nhé!
Quan hệ của ông và tôi phải nói tốt đến độ có thể nói chuyện và cười đùa thân thiết với nhau tới vậy. Ông ấy thực chất là kiểu người Tây phóng khoáng, nhưng ở trước mặt nhân viên đương nhiên cũng phải giữ tác phong nghiêm chỉnh. Chỉ trừ phi đã trở thành một trong những cánh tay đắc lực của ông, thì sự đối đãi nhận được luôn luôn là hoà đồng và vui vẻ. Tuy rằng có yêu cầu cao nhưng mỗi lần thấy tôi áp lực, người sếp này luôn biết cách truyền đạt và động viên vô cùng thoải mái. Thế nên tuy ngoài miệng tôi hay giả vờ than thở tí thôi chứ tôi vẫn rất nghe lời. Vì lòng quý trọng tôi dành cho ông và vì tính trách nhiệm trong công việc.
————————————————
Ngồi xuống bàn giải quyết hết số việc còn lại thì vừa hay kết thúc một ngày. Tôi nhanh chóng thu dọn ra về. Ở nhà có các thành viên đang chờ đón tôi bên bữa cơm gia đình. Mẹ tôi vừa gắp thức ăn vừa nói:
- Bé à, tuần sau con lại đi công tác rồi, lo sắp xếp hành lý sớm. Mẹ có mua cho con vài món đồ cá nhân. Nhớ lấy ra dùng nhé.
- Châu Âu mùa này lạnh lắm. Con phải mặc ấm để giữ sức khoẻ nha bé - Bố tôi kế bên cũng nhắc nhở.
Tôi chỉ cười cười rồi ngoan ngoãn dạ vâng một tiếng.
- Ôi chao, dì sướng quá! Tuần sau đi nước ngoài tiếp, dì nhớ mua quà về cho con nhá~!!! - Là mấy đứa cháu nhỏ nhí nhảnh, cứ thích đu lên người tôi nũng nịu suốt.
Nhà tôi là vậy, sống chung hết với nhau. Tuy bố mẹ chỉ có hai chị em nhưng chị gái tôi đã có kết hôn và có vài ba đứa trẻ. Do tôi hồi trước đi du học nên chị không nỡ dọn ra riêng mà quyết định ở lại chăm sóc bố mẹ, để giờ đây cả nhà đã có dịp tề tựu, sum vầy bên nhau rất hạnh phúc.
Bé là từ bố mẹ quen gọi tôi, mặc dù bây giờ ra đời tôi đã có được thành đạt bao nhiêu, và dù khi về nhà tôi cũng không còn là người nhỏ tuổi nhất nữa, nhưng trong mắt bố mẹ, tôi vẫn luôn là một bé con bé xíu như vậy. Ngồi trong gian bếp gia đình, cảm nhận sự quan tâm và yêu thương của mọi người. Bỗng làm tôi nhớ về khoảng thời gian trước khi tôi xa họ, cũng từng có một người xuất hiện săn sóc, chiều chuộng và yêu tôi nhiều đến nỗi không tả xiết thế này.
Người ấy cũng xem tôi như em bé, thích gọi tôi là cô bé của anh. Còn tôi thì hay xem người ấy là...
Thôi thôi, dừng lại nào vì có những chuyện chúng ta không nên đào sâu làm gì đâu. À đúng rồi, sắp tới tôi có chuyến công tác ngắn ngày ở châu Âu. Từ lúc nhận công việc mới, sếp tôi kỳ vọng vào tôi rất nhiều. Bằng cách là đưa tôi đi khắp năm châu bốn bể, tham gia đủ các bữa tiệc, cuộc họp, đàm phán rồi quay về báo cáo cho ông. Những buổi trò chuyện ban đầu do là người mới nên tôi đều mang tâm trạng rất căng thẳng, nhưng lâu dần thành quen, giờ thấy chúng toàn xoay quanh công việc nên cũng không có gì ngoài sự khô khan. Vậy nên, tóm lại chuyến đi này đối với tôi cũng chẳng có gì phấn khởi lắm.
Tôi ngồi lại ăn tráng miệng với mọi người rồi lên lầu soạn đồ. Ngày hôm nay trôi qua thật dài, vừa mở cửa ra, nụ cười trên môi tôi chợt tắt. Điều này cũng không cần phải quá hụt hẫng, vì dù sao tôi cũng đã quen với tâm trạng này từ cách đây vài năm rồi. Tôi đang được sống một cuộc sống mà biết bao người mơ ước. Có được tất cả trong tay ở độ tuổi còn trẻ, nhưng cớ sao mỗi khi đêm về thì cảm giác trống vắng này lại cứ tìm đến tôi làm bầu bạn.
Thả người xuống chiếc giường, cơ thể tôi mệt nhoài. Cả ngày nay đứng trước mọi người, tôi quyết định chọn sống theo lý trí. Nhưng khi còn lại một mình thì cũng chính là lúc nên nhường lại cho con tim thế chỗ. Nếu như nói rằng tôi còn quá bi lụy hay dằn vặt thì không đúng, mà chỉ là trong lòng tôi bây giờ vẫn còn chút tổn thương, chút đau đáu sót lại do nỗi mất mát kia gây ra thôi. Lý trí tôi không ngừng bảo cuộc sống tôi như vậy là đã đủ, nhưng trái tim tôi thì cứ muốn đòi hỏi thêm cho một chỗ trống trong tim chưa được lấp đầy. Ngẫm nghĩ mãi thật nhức đầu!
Phòng ngủ của tôi qua nhiều năm không thay đổi. Nằm dài trên giường, tầm mắt tôi đong đưa vô tình rơi vào tấm poster treo ngay góc tường. Tôi không bật đèn nhưng chỉ cần chút ánh sáng ngoài cũng có thể khiến khung hình trở nên bừng sáng. Nhìn từng gương mặt tràn đầy năng lượng cùng nụ cười rạng rỡ, đã lâu rồi tôi không dành thời gian ngắm nó nhỉ. Đây là một trong những hình ảnh từ album thời BTS chưa nổi tiếng. Thời gian trôi và các anh đã không ngại khó, vượt qua rào cản định kiến để vươn lên và giờ trở thành siêu sao thế giới. Tôi thật sự vui mừng cho các anh.
Ánh mắt lại chợt chạm tới người con trai trẻ nhất đang đứng ở vị trí chính giữa. Anh ấy cười trông thật hoàn mỹ làm trái tim tôi xao động. Tôi không dám tự nhận rằng nó đang nhói lên, vì như vậy sẽ khiến tôi không kìm được bật khóc mất. Tôi thừa biết rõ khoảng trống trong tim mình là ai, nhưng thực tế trên đời không ai thiếu ai mà lại suy sụp đến mức không thể bước tiếp. Và tôi tin bản thân mình rồi cũng sẽ ổn giống vậy, chỉ là đôi khi đêm về, đối diện với nội tâm, để duy trì lối sống này tôi còn thấy nó quá sức mệt mỏi và gò ép. Thật là, hằng ngày vẫn luôn có đến hàng triệu cuộc chia tay diễn ra, vậy thì có gì đâu mà trái tim phải nhớ nhung, lưu luyến rồi cứ làm quá lên. Để nhẹ nhàng hơn, tôi đành chọn cách giữ lại một chút liên quan. Tôi đơn giản chỉ là một fangirl, và tôi xem người ấy đơn giản cũng chỉ là một idol.
Jeon Jungkook chính là idol của tôi, không hơn không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip