4. Tại sao phải tránh mặt?
Từ ngày hôm đó trở đi, mọi thứ dường như thay đổi, ít nhất thì, việc đi học đã không còn nhàm chán. Bởi vì... có anh!
Anh đều tìm gặp bạn, đương nhiên là lúc không có ai bên canh bạn. Chẳng hạn như trên sân thượng vào giờ nghỉ trưa, hay là đưa bạn về sau giờ học. Và tạ ơn chúa rằng điều này chả có một đứa nào trong trường biết.
Cho tới một ngày...
- Mày nói nhanh, mày có quan hệ gì với tiền bối Seokjin? - Nhỏ SeoYoung từ đâu chạy tới xô bạn.
- Không phải là quan hệ giữa tiền bối và hậu bối hay sao? - Bạn đứng dậy.
- Mày láo. Có người thấy mày với anh ấy nói chuyện với nhau, anh ấy lại còn đi chung xe buýt với mày.
- Anh ấy cũng chỉ về nhà, đi chung xe buýt có gì lạ?
- Anh ấy không quen đi xe buýt, đó là điều mà ai ai cũng biết.
- Vậy sao anh ta lên xe buýt? - Bạn mỉa mai hỏi.
- Mày dụ dỗ anh ấy. - SeoYoung trả lời, rõ là cô ta đang rất tức giận.
- Tôi không phải loại người đó, tôi không dụ dỗ ai, mà tôi có gì đâu mà dụ dỗ. - Bạn đi ra chỗ khác, trước khi ra khỏi mớ bừa bộn đó, bạn quay lại. - Tôi và anh ta quả thực không có gì.
Ngực bạn đáng trống liên hồi như vừa bị người ta nắm thóp một bí mật to lớn, chân không tự chủ mà chạy nhanh lên sân thượng.
"Tại sao?"
Đó là những gì bạn nghĩ ra ngay lúc này, phải chăng có một người bạn cũng khó tới mức này? Một tình bạn không ai biết được. Và, phải chăng làm bạn với anh là một quyết định sai lầm? Bạn quên mất anh là người nổi tiếng ở trường này cơ à? Người như anh, vốn dĩ ngay từ đầu không thích hợp với một đứa luôn bị ghẻ lạnh như bạn. Bạn biết rõ điều đó, vậy, tại sao lại không tự chủ được mà càng lúc lại càng lún sâu vào thứ tình cảm gọi là bạn bè giữa hai người?
Sau buổi học hôm đó, bạn cố gắng lảng tránh anh, ít nhất thì đây là điều mà bạn cảm thấy mình nên làm. Cố gắng ra trễ hơn mọi khi, cho tới khi anh quay lưng đi thì mới ra về.
Hai hôm sau khi tránh mặt anh, bạn không vui. Những ngày có anh, bạn đều rất vui vẻ, đều bị anh chọc cho cười, ít nhất là trong những giây phút ngắn ngủi đấy.
Hôm nay bạn cũng thế, tìm cách ra muộn hơn mọi khi. Cho tới khi ra khỏi cổng trường, lại thấy anh đứng dựa vào tường chờ đợi. Giây phút này tựa như đứng lại, gió nhẹ nhàng luồn qua mái tóc mềm mượt của anh.
"Anh ấy, chờ mình sao?" Trong giây phút thấy anh, bạn thầm nghĩ.
Chân bạn muốn nghe theo lời trái tim mà bước tới, nhưng, chút lí trí còn sót lại khiến bạn nhẹ nhàng xoay chân, tìm một góc nào đó mà trốn.
Anh vẫn đứng đó, thỉnh thoảng lại đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi thở dài ngao ngán. Đã nửa tiếng kể từ khi bạn tìm một góc mà trốn anh, mặt trời cũng sắp lặn nhưng anh vẫn đợi ở đó.
Chết tiệt, sắp trễ chuyến cuối rồi.
"Mình, tại sao lại để anh ấy chờ như thế?" Bạn có chút phân vân, tại sao lại để một người con trai chờ mình? Người con trai tên Seokjin ấy, lí do gì mà lại chờ bạn lâu như vậy.
Rồi đột nhiên anh quay lưng bước đi, có vẻ như anh chán nản việc chờ đợi này rồi nhỉ?
Thôi rồi, hôm nay chắc bạn phải đi bộ về nhà rồi.
Anh bước đi, những bước đi dài, bởi vì chân anh dài mà. Khác hẳn một đứa chỉ cao mét rưỡi như bạn.
Bóng của anh dần khuất hẳn con đường, bạn lúc này mới bước ra khỏi chỗ nãy giờ mình đứng, nhìn lên trời hít một hơi thật sâu.
- Ami, mày đúng là tệ thật.
Bạn lại bước chân, sải bước theo con đường về nhà.
- Đi kiểu này chắc tới tối mới về tới nhà.
Bạn thở dài, nhìn con đường trước mặt.
Đi ngang qua một quán tạp hóa, bạn tự dưng muốn vào trong mua một vài loại thức uống.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, bạn nhanh chóng bước vào.
- Xin chào quý khách!
Bạn nhìn cô nhân viên có gương mặt đáng yêu đang mỉm cười với bạn, gật đầu một cái rồi đi tới quầy hàng cần mua. Trong một lúc lựa vài lon nước, bạn chạm trúng vai một người.
- Xin lỗi.
Bạn nhanh chóng buông lời xin lỗi rồi nhặt lon nước đang lăn dưới đất.
- Ami?
Giọng nói nam tính quen thuộc, bạn hình như rất quen với giọng nói này. Bạn đứng hình, không vội đứng lên. Vì bạn biết, người kêu tên bạn một cách nhẹ nhàng như vậy chỉ có thể là anh, Seokjin.
Thì ra, dù có trốn tránh bao lâu thì cũng bị bắt gặp.
Bạn đem lon nước vừa nhặt lên với vài lon khác tới quầy tính tiền.
- Trùng hợp quá nhỉ, tiền bối Seokjin?
- ...
- Em có việc, phải đi trước.
Cô nhân viên đưa hóa đơn kèm theo bịch đừng mấy lon nước, vui vẻ cuối đầu chào.
Ra khỏi cửa tiệm, không hiểu sao tốc độ bạn đi rất nhanh. Vì không muốn bị anh bắt được sao?
Nhưng không, anh nhanh chân đuổi theo và cầm lấy tay bạn, rất chặt.
- Em tránh anh? - Anh nhìn thẳng vào bạn.
- Không, em đâu có. - Bạn quay đầu lại, ngay cả ý chí nhìn thẳng vào anh còn không có.
- Em có. - Anh dõng dạc, khẳng định lời nói của mình.
__________
Hai người ngay sau đó tìm một cái ghế nào đó mà ngồi xuống. Bạn nhìn hết ngón tay rồi bàn chân, ngay cả một lời nói giải thích cũng không dám buông trước. Mà giải thích gì chứ, bạn đây còn chả có một cái lí do đàng hoàng để mà giải thích.
- Em là do mấy tin đồn kia mà xa lánh anh? - Anh buông ra một câu hỏi mặc dù đã biết trước đáp án.
Bạn im lặng, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
- Anh biết, biết tất. Nhưng anh chưa bao giờ hối hận khi muốn làm bạn với em. Bạn bè anh bảo em không xứng, anh cũng đã tẩn cho bọn nó một trận. Bọn con gái trước mặt anh nói xấu em, anh cũng đã đuổi bọn nó đi hết.
- Anh, thực sự... em, tiếp tục làm bạn với em, anh không phiền ư?
Bạn đây chính là sợ anh gặp rắc rối. Bạn không sao, có thể chịu được, có lẽ do ở trường cấp 2 bị đối xử cũng chả khác bây giờ là mấy.
- Anh không phiền, anh đây chính là sợ làm phiền tới em. - Anh hít một hơi rồi nói, vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày.
- Em không--
- Ami, em có thể đừng tránh anh nữa được không? - Bạn là đang chưa dứt câu lại bị anh chen ngang.
- Em--
- Ami, anh hứa sẽ bảo vệ em. - Lại chen ngang.
- ...
Bạn lại im lặng.
1 phút.
2 phút.
3 phút.
.....
15 phút.
- Được. Em hứa sẽ không tránh anh nữa. - Bạn trả lời, trong 15 phút bạn chỉ nghĩ ra cây trả lời này.
- Anh cứ tưởng là mình phải chờ câu trả lời của em tới suốt đời đấy. - Anh giở giọng cười chế nhạo.
- Nhưng yên tâm, dù cho tới suốt đời anh vẫn đợi. - Anh tiếp, môi nở nụ cười.
Cũng may là trời khá tối, không thôi cái bản mặt đỏ như cà chua của bạn bị phơi bày trước anh rồi.
- Em nhớ nhe, đã hứa là không được nuốt lời. - Anh đứng dậy, đưa tay ra.
- Ừ, em biết. - Bạn vươn tay cầm lấy tay anh, thuận đà đứng lên.
Cơ mà không biết sao đó bạn lại lọt vào người anh, anh sợ bạn té, lại vòng tay giữ lấy. Hai người cứ như đang ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật, liền đỏ mặt buông ra.
- E-Em phải đi bộ về à?
- V-Vâng...
- Nãy anh đi mua đồ có gặp thằng bạn, nó cho anh mượn xe đạp, hay anh chở em về nhé. Dù sao cũng đỡ hơn là đi bộ.
- Xe đạp ấy ạ? Vâng, cũng được.
Anh nhanh chóng lấy xe đèo bạn đi về. Ánh đèn và sự náo nhiệt của màn đêm Seoul, điều đó làm bạn thích thú. Nắm chặt lấy áo anh, vui vẻ để anh chở về.
Thật may mắn vì bạn không quá nặng.
Sau khi bạn biến mất sau cánh cửa sắt, anh nhấc điện thoại.
- Quản gia Lee, nhanh chóng đi mua cho tôi một chiếc xe đạp. Đặc biệt phải có yên sau.
Anh cúp máy, bỏ điện thoại vào túi áo, nhanh chóng đạp xe đi. Vừa đạp vừa yêu đời mà hát vài câu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip