5. Tại sao em lại khó chịu như thế?

Hôm sau, bạn cũng ra khỏi nhà vào sáng sớm như thường ngày.

Vừa mở cánh cửa sắt quen thuộc ra, bạn ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu, sau đó lại chững bước bởi một người. Là anh - Seokjin.

- Chào buổi sáng, Ami. Em lại đây nào. - Anh đứng ngay bên cạnh cửa, vẫy vẫy tay.

Bạn hơi ngỡ ngàng một chút, liệu đây có phải là mơ? Vỗ vào má hai cái để chắc rằng mình không mơ ngủ rồi mới từ từ bước tới.

- Tiền bối Seokjin, chào buổi sáng. Sao anh lại ở đây? - Bạn tới trước mặt anh ra vẻ khó hiểu vô cùng.

- Đón em đi học. - Anh nở nụ cười, xoa đầu bạn.

Bạn hóa thẹn mà hai cái má ửng đỏ, trông đáng yêu vô cùng. Bạn để ý lại, hình như bên cạnh anh có thứ gì đó. Là...

- Xe đạp? Xe đạp này ở đâu vậy anh? - Bạn rướn người sang một bên, nhìn chằm chằm vào cái xe đạp.

- Thì để chở em đến trường chứ gì nữa, lí do anh có mặt ở đây sớm vậy chỉ có vậy thôi. - Nụ cười tỏa nắng của anh hiện lên.

Bạn ngượng chín mặt, cúi gầm mặt xuống, xoay xoay cổ chân.

- Anh kh--

- Đừng nói anh không cần làm thế, anh đây là muốn hằng ngày đưa đón em đi học. - Anh chặn ngang lời bạn.

- Lên đi, nếu em muốn trễ học thì cứ đứng đây.

Bạn nghe lời, liền lập tức leo lên yên xe sau.

- Ôm chặt vào. - Anh cười phì vì bạn quá ngây ngô, sau đó liền đạp xe.

Vì đột nhiên xe lăn bánh, theo phản xạ bạn liền ôm chầm lấy người phía trước. Sau bình ổn lại rồi mới thấy hơi kì kì, liền buông ra 2 từ "Xin lỗi" rồi lập tức buông eo anh ra, nắm lấy hai bên vạt áo.

Đi đến trường một cách an toàn, vừa may còn một khoảng thời gian nhỏ nữa mới có chuông vào lớp. Anh kéo bạn ra nhà xe, chủ yếu là để cất xe đạp.

- Anh, lần sau đừng đón em nữa, nhà em xa vậy mà.

- Không xa, đi xe đạp mất chỉ 20 phút thôi mà, chỉ là không nhanh bằng xe buýt thôi.

- Nhưng anh sẽ mệt đó. - Bạn nhìn anh.

- Không mệt, em đâu có mập mạp gì, anh nghĩ em nên tăng vài cân đi.

- ...

- Nếu em sợ mọi người thấy thì yên tâm, họ thấy hết rồi. Chắc giờ có mấy tấm anh chở em đi học ở trên bảng tin trường rồi.

- Anh đã biết thế, sao lại...

- Anh cố ý đó, bọn họ không đăng anh cũng sẽ đăng. Tụi mình cứ quang minh chính đại, anh đã hứa sẽ bảo vệ em, yên tâm đi. Bọn họ muốn chết thì cứ đắc tội với em, anh dám cá là không ai dám đâu.

- Anh sao lại, không phiền à?

- Không phiền. Nào, anh đưa em lên lớp, chúng ta phải diễn thật tròn vai.

- Tròn vai?

- Theo kiểu bạn trai bạn gái đấy, muốn bảo đảm an toàn cho em thì chỉ có cách này là hay nhất thôi. - Anh nháy mắt.

- ... Rồi rồi em hiểu, phóng lao phải theo lao, em có gì là anh chịu trách nhiệm đấy. - Bạn thở dài ngao ngán.

- Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em tới suốt đời. - Nháy bên mắt còn lại.

- Anh lại nói mấy câu sến súa rồi, dẹp đi. - Bạn đánh mạnh lên ngực anh.

- Sao lại thế, em không thấy được người đẹp trai như anh nói mấy câu đó thì hạnh phúc lắm sao? - Anh ôm ngực, làm như đau thương lắm.

- Hạnh phúc cái con khỉ. - Bạn xoay gót, đi trước anh.

- Chờ anh với. - Anh cười cười, chạy theo đi ngang hàng với bạn.

______________

Anh đưa bạn tới tận lớp, chờ bạn ngồi hẳn xuống ghế rồi mới vẫy vẫy tay đi về lớp, lại còn khuyến mãi thêm nụ hôn gió nhẹ nhàng.

Bọn con gái trong lớp bạn quắn quéo, sau lại tỏ vẻ đúng ghen tị, liếc nhìn bạn.

- Mày dám nói láo tụi tao? - SeoYoung lại kiếm cớ gây chuyện.

- Tao đâu có, hôm qua chưa có gì, bữa nay mới có. - Bạn mạnh miệng, bị đánh thôi mà, sợ gì.

- Mày đừng tưởng có anh Seokjin là mạnh miệng, tới hồi anh ấy bỏ mày thì đừng trách. - SeoYoung hùng hổ đập bàn, bạn cười thầm vì bàn tay cô ta ửng đỏ lên.

- Thì cứ chờ đi. - Bạn thở dài trong lòng, bọn nó mà biết Seokjin với bạn không có quan hệ trai gái thì chắc bị đày chết.

______________

Một tuần trôi qua, hai người vẫn đóng vai bạn trai bạn gái như thế trong trường, bọn kia cũng ít gây sự, chỉ có nhỏ YoungMi ở nhà cứ lải nha lải nhải cùng con mẹ nó. Thôi kệ, mấy người đó nhầm nhò gì.

Hôm nay, bạn và anh hẹn nhau lên sân thượng ăn trưa, và đương nhiên, phần cơm trưa là bạn chuẩn bị. Nghĩ lại, cứ như là bạn gái đảm đang chuận bị cơm hộp buổi trưa cho người yêu mình vậy.

À mà, sao hôm nay anh đến trễ thế? Đã qua 30 phút của giờ ăn trưa rồi mà?

Bạn tìm một chỗ, cất hai hộp cơm vào một góc rồi nhanh chóng xuống lớp tìm anh.

Bạn không thấy anh ở trong lớp, hỏi bạn anh thì câu trả lời cũng là không thấy. Đành vậy, bạn đánh liều chạy lòng vòng trong sân trường.

- Ê mày, anh Seokjin đang sau trường với chị EunHa kìa.

- Thiệt hả, nghe nói chỉ là bạn gái hồi cấp 2 của anh Seokjin, mày có biết chuyện gì không?

- Tao sao biết, nhìn kiểu này chắc nhỏ Ami sắp bị đá rồi.

- Đúng đó, tao đã nói nó thiệt không xứng, đẹp còn không bằng móng tay chị EunHa nữa mà.

Bạn đột nhiên đi ngang qua lại vô tình nghe hai con nhỏ đanh đá nói chuyện.

Đột nhiên có chút đau lòng không tả xiết.

"Anh ấy với mày cũng đâu có gì, chỉ là muốn bảo vệ mày nên mới đóng giả vậy thôi mà, khó chịu gì chứ."

Bạn đột nhiên lại nổi tính tò mò, dằn vặt một hồi lại không biết mình đang núp nghe thử xem hai người kia đang nói gì từ hồi nào.

Tất cả những gì bạn nghe thấy là "yêu" "quay lại" "không xứng" "khó chịu" "giả tạo". Rồi anh quay đi, chị ta kéo anh lại rồi cố gắng ôm lấy anh.

"TẠCH"

Chết tiệt, sao bạn lại đạp trúng một cành cây ngay lúc này.

Đập đầu mình vài cái, thầm rủa trời xui đất khiến đừng để hai người đó nghe thấy.

- Ai đó? - Cái người tên EunHa lên tiếng.

- Bước ra đây, nhanh. - Đúng là nội lực thâm hậu, không cần hét lên mà chị ta vẫn làm người ta sợ xanh tóc gáy.

Bạn sợ hãi từ từ bước ra khỏi cây cột đang núp nãy giờ, cứ như con rùa rụt cổ đang cố gắng ngóc đầu ra.

- Haha... em vô tình đi ngang qua... haha... anh chị cứ tâm sự tiếp đi haha... em đi trước haha...

Bạn cứ như một con lên cơn, vừa nói vừa cười. Nhưng ai biết được, tâm can bạn lại đau tới xé lòng.

"Mày sao lại thế, có gì đau lòng đâu chứ, anh ấy hạnh phúc thì mày phải vui hộ chứ?"

- Ami? - Anh nhìn bạn, nheo mắt ngạc nhiên.

- Là cô ta? - EunHa nhìn bạn, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ.

- Seokjin, em không nghĩ khẩu vị của anh kém như vậy. - EunHa tiếp lời, lời nói cô ả như cứa sâu vào lòng ngực bạn.

- Chị à, có... có lẽ chị hiểu lầm, em nên đi trước đi thì hơn.

Bạn xoay lưng toan tính bước đi.

- Ami, đợi anh. - Seokjin đằng sau kêu to.

- Dáng người không chuẩn, khuôn mặt không xinh, nghe nói học lực ở trường cũ rất cao nên mới mảy may vào được trường này, nhưng xin lỗi khả năng của cô không đủ trình với bọn tôi, lại là người làm nhà người ta. Seokjin, anh nói xem cô ta có điểm gì để anh thích? - Cô ta đằng sau thấy Seokjin chạy tới phía bạn, liền lớn tiếng mỉa mai.

Bạn nghe liền khựng người lại, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, không dám đáp trả một câu, vì sợ đáp trả sẽ liền rơi nước mắt, hai tay nắm chặt lại.

- Cô im miệng cho tôi, đúng là đồ dơ bẩn. - Seokjin nghe cô tay nói, quay người mắng lớn cho cô ta một câu muốn đứng họng.

Bạn nhanh chóng chạy đi nơi khác, đứng ở đây thêm sợ chỉ thêm làm phiền người ta, chân không chùn bước chạy thẳng lên sân thượng. Ngồi thụp xuống, cố gắng không khóc trong khi mặt đỏ hết cả lên.

"Ấm ức? Haha, người ta nói đúng mà ấm ức cái nổi gì?"

- Hộc... hộc... - Tiếng thở mạnh đi tới gần bên bạn.

- Anh... Ami!... Anh...

- Không cần nói gì cả, em hiểu mà. Em xin lỗi vì làm hai người mất vui, anh nên tìm chị ta mà nói chuyện đi. - Bạn đứng dậy, xoay lưng về phía anh.

- Em có làm cơm, nếu anh muốn ăn thì em để ở đấy, em về lớp trước. - Bạn chỉ vào hai hộp cơm để trong góc.

Anh nhìn bạn bước đi, quả thật rất không không vui, liền mất tự chủ nắm lấy tay bạn kéo lại.

- Ami, hãy nghe anh giải thích.

❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip