2.

Mọi người đã từng nghe kể về "Kẻ bán ước mơ" chưa? Đó là một truyền thuyết lâu đời của đô thị, nói về một kẻ luôn đi vòng quanh thế giới, xuất hiện ở khắp mọi nơi và bán cho những vị khách hàng ngây ngô của mình ước mơ của chính họ và đổi lại cho những ước mơ được hoan thành đó lại là linh hồn và sự sống của vị khách đáng thương.

"Kẻ bán ước mơ" có lúc chỉ là một đứa trẻ, có lúc lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, có khi lại thành một người đàn ông trưởng thành, có khi lại là một cụ ông hiền lành. Không ai có thể đoán trước được "kẻ bán ước mơ" ở đâu, trông như thế nào và làm gì trong lần xuất hiện tiếp theo, nhưng những cái chết và nỗi ám ảnh kinh hoàng do kẻ đó để lại sẽ không biến mất một cách dễ dàng được.

Câu cửa miệng của kẻ đó chính là: "Bạn xứng đáng để có được một cuộc sống tốt hơn. "

Nếu bạn gặp một người đã nói câu đó và bạn cho rằng đó chính là "kẻ bán ước mơ" thì tôi khuyên bạn, hãy quay đầu, bỏ chạy thật nhanh và đừng bao giờ nhìn lại cho dù đó chỉ là sự nghi ngờ nhất thời... "Kẻ bán ước mơ" rất giỏi trong việc lùng bắt con mồi của mình, hãy chắc chắn rằng bạn đủ tỉnh táo để không bị mê hoặc, để rồi phải trả giá bằng cả linh hồn và sự sống của chinh bản thân bạn...

" Pffffttt... Bà mấy tuổi rồi mà còn tin vào cái thứ truyện cổ tích kiểu đó? "

"Tui nói thật đó, "kẻ bán ước mơ" có tồn tại mà, hắn đang đi vòng quanh thế giới để tìm kiếm con mồi tiếp theo của mình. "

"Phải rồi, phải rồi, "kẻ bán ước mơ" có thật, nàng tiên có thật, người lùn cũng có thật nốt... Cô hài lòng chưa? Haizz, thật là, đó chỉ là truyện mà người lớn bịa ra cho trẻ nhỏ không tự ý đi theo người lạ thôi... "

Tại một quán nước vỉa hè nằm ngay khu phố sầm uất ngay giữa mùa hè nắng nóng này, có 3 cô gái đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau, cả 3 đều rất tự nhiên cười đùa vô tư.

"Mấy bà cứ chờ đó, nếu có ngày hai bà thật sự lọt vào tầm ngắm của "kẻ bán ước mơ" thì tui tuyệt đối sẽ không cứu hai người... "

"Ây ya, tui sợ quá cơ, phải rồi, nếu tui thật sự bị bắt thì tui sẽ khóc lóc xin lỗi vì không tin tưởng bà... "

"Thôi được rồi, đừng nói nữa, nếu nhỏ ấy muốn tin thì cứ để nhỏ tin, bà chọc nhỏ làm gì... "

"Haizz, không phải tui muốn chọc bả, mà là do sự thật là thế mà, thời nay trừ con nít lên 3 ra thì còn ai tin vào cái truyền thuyết vớ vẩn đó nữa, hơn nữa, nếu đều ước mơ của tui mà thành hiện thực thì tui cũng không tiếc bán linh hồn mình cho gã đâu... "

"Bà nghĩ gì vậy hả? Ước mơ thành hiện thực rồi phải chết thì còn nghĩa lý gì nữa, nếu bà chết thì cái ước mơ đó để cho ai chứ? "

"Ai biết, cho ai thì cho đi, dù sao thì nhìn nó hoàn thành thì tui thỏa mãn rồi, ai cần quan tâm sau đó chứ... "

"Bà!!!! "

"Thôi được rồi mà, lâu lâu mới gặp nhau một bữa mà sao hai người cãi nhau suốt vậy, hai người có còn muốn đi xem phim không? "

"Xí!!!! Tại con nhỏ Sương trước chứ bộ... "

"Chậc, coi ai đang nói kìa, chỉ có trẻ lên 3 mới tin vào "kẻ bán ước mơ" thôi... "

"Bà đ... "

* BỊCH * * LỘP BỘP *

"A!!!! "

Giữa lúc cả 3 bắt đầu cãi vã thì một ông lão lớn tuổi, tay xách thật nhiều túi đồ tình cờ đi ngang và vấp ngã, đồ trong túi cứ thế lăn lóc cả ra đường. Cả 3 người nhanh chóng ngừng cuộc cãi vã cùng nhau chạy đến giúp đỡ ông, người nâng ông dậy, người giúp ông nhặt đồ, hanh động vô cùng lưu loát.

"Ông, ông không sao chứ ạ? " - Cả 3 xúm lại hỏi han

"À, ta không sao, cảm ơn mấy đứa nhiều lắm, mấy đứa thật tốt. " - Ông lão trả lời

"Không sao ạ, ông nên cẩn thận hơn ạ, tay xách nhiều đồ như vậy, sao ông không gọi người nhà đi cùng ạ? " - Một người trong số những cô gái hỏi

"À, họ bận nhiều việc lắm, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta bất cẩn quá mà, không sao đâu. " - Ông lão nhận lại những túi đồ của mình

"Ông ơi, ông có cần cháu giúp không ạ? Cháu có thể xách giùm ông... " - Nhìn những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay ông, một cô gái chủ động bước ra nói

"À, không cần đâu, ta ổn mà mấy đứa cứ làm việc của mình đi... "

"Không sao mà, bọn cháu cũng không bận gì đâu. " - Cô gái đó đưa tay lấy những túi đồ trên tay ông lão và bày ra tư thế sẵn sàng xách giùm ông

"... Vậy còn phim thì sao? " - Hai cô gái còn lại do dự, họ cũng muốn giúp nhưng cũng không muốn bỏ lỡ bộ phim

"Không sao đâu, hay mấy bà cứ tới rạp trước đi, vé mua rồi đừng để bỏ uổng, tui đi một chút rồi về, nếu không kịp thì mấy bà cứ vào coi luôn đi, lát xong thì ra kể lại cho tui sau... " - Cô gái kia không để ý nói

"... Hay tui đi với bà nha, chứ đi một mình... " - Một cô bước ra

"Thôi đừng, bà cứ đi coi phim đi, đồ cũng không nặng lắm, tui xách được, hai người cứ đi coi đi, dù sao thì vào rạp một mình thì chán lắm, 2 người cứ đi đi... " - Cô gái đó mỉm cười từ chối

".... Vậy bà cẩn thận nha, có gì thì gọi điện cho tụi tui... " - Hai cô gái còn lại do dự một chút rồi gật đầu

"Pfffttt... Được rồi mà, mấy bà nghĩ tui là ai vậy? Hay là sợ tui bị "kẻ bán ước mơ" bắt? "

"Loại người như bà xứng đáng bị bắt, cút đi!!! " - Cô gái kia thẹn quá thành giận mắng

Cuối cùng, cả ba người chia thành hai hướng khác nhau, một bên đi đến rạp phim, một bên đi giúp ông cụ.

"Cảm ơn cháu vì đã giúp ta. " - Đi được một quãng, ông cụ bỗng nói

"Không có gì đâu ạ, chuyện nhỏ ấy mà, ông không cần cảm ơn cháu đâu ạ. " - Cô gái nói

" "Kẻ bán ước mơ" mà cháu nói là? " - Ông cụ tò mò hỏi

"Dạ?!!... À, ông nghe thấy ạ... Haha, chỉ là bạn cháu thích mấy cái chuyện xưa bí ẩn thôi... Đến tuổi này mà còn tin vào "kẻ bán ước mơ".... Haizz... " - Cô gái cười đùa thở dài khi nghĩ đến bạn mình

"A không, ông ơi, cháu không có ý gì đâu ạ, "kẻ bán ước mơ" là một câu chuyện hay, cháu rất thích nó ạ, chỉ là truyền thuyết ấy không có thật nên cháu chỉ... " - Cô gái bối rối giải thích khi thấy ông cụ nhìn mình

"Nó là một truyền thuyết hay, phải không? " - Ông cụ bỗng cười

"Ah? Dạ vâng ạ... " - Cô gái hơi ngơ ra

Vừa đi vừa nói, cô gái và ông cụ đã đi đến một con hẻm nhỏ, khung cảnh xung quanh cực kỳ quen thuộc với cô gái, nhưng cô không nhớ rằng nơi này có một con hẻm, cô bỗng cảm thấy rùng mình vì làn gió lạnh vô hình.

Bóng lưng ông cụ cứ thế đi thẳng vào trong, thậm chí không hề nhìn lại phía sau, ông cụ đi càng ngày càng xa, trong khi cô vẫn đứng ngay đầu hẻm, cô gái bối rối nhìn đồ đạc của ông cụ còn trên tay mình, không kịp nghĩ ngợi, cô vội vàng xách túi đuổi kịp ông cụ.

"Chờ cháu với ạ... " - Cô chạy vội theo

.

.

.

"Ta đi nhanh quá à? Xin lỗi cháu nhé... " - Đi một lúc lâu, ông cụ mới xoay người nói

"Không, không ạ, tại cháu không chú ý thôi, không sao ạ. " - Cô gái bối rối lắc đầu

"Vậy à?... Phiền cháu giúp ta đem đồ vào trong nhé... " - Ông cụ cười gật đầu rồi mở cửa căn nhà ngay bên cạnh

Cô gái lúc này mới nhìn kỹ, đó là một căn nhà được xây bằng gỗ theo phong cách Châu Âu ngày xưa, nhìn đặc biệt cổ kính và chắc chắn, lớp sơn bên ngoài đã bong tróc sờn cũ với bảng hiệu bằng gỗ đã mờ nhạt đến không thể nhìn thấy chữ ở phía trên.

Bước vào trong, cô cảm thấy mình như đã đi vào một thế giới khác vậy, lặng lẽ và yên tĩnh đến kỳ lạ, với những cái kệ gỗ cao vút và rất nhiều đồ đạc chất trên đó, có sách vở, có đồ trang sức, có đồ chơi, có vật dụng, có cũ có mới.

Nhìn từ bên ngoài, cô cứ nghĩ cửa tiệm này khá nhỏ, nhưng không ngờ bên trong lại rộng đến thế, dù chất đầy đồ đạc nhưng lại không hề có cảm giác chật chội.

"Cháu có vẻ thích nơi này nhỉ? " - Ông cụ bất ngờ lên tiếng làm cô giật mình

"Vâng ạ, nơi này trông tuyệt lắm, đây là tiệm đồ cổ hả ông? " - Cô cười nhẹ rồi tiến đến gần

"Gần giống vậy, chúng ta bán những thứ mà khách hàng cần. " - Ông cụ cười hiền lành

" "Chúng ta" ạ? " - Cô giật mình hỏi

"Ta không thể lập nên cửa tiệm này một mình đâu, có ta và nhiều người khác nữa, nhưng họ đều rất bận rộn. " - Ông cụ bảo

"Vâng ạ, cháu hiểu rồi. Mà ông ơi, cháu có thể đi xem thử mấy món trong tiệm được không ạ? Cháu hứa sẽ không làm hỏng thứ gì cả. " - Cô nói

"Được chứ, cháu cứ xem tự nhiên... " - Ông cụ cười vui vẻ

"Cháu cảm ơn ông ạ. " - Cô nhẹ nhàng đặt đồ xuống rồi đi quanh quẩn nhìn đồ trong cửa tiệm

Cô thích những món đồ cổ, đặc biệt là những món đồ mỹ nghệ... Với cô , chúng cực kỳ xinh đẹp và hấp dẫn...

"Cháu tên gì? " - Ngay lúc cô mân mê những món đồ trên kệ thì ông cụ ngồi xuống một chiếc ghế gỗ rồi hỏi

"Dạ, cháu tên Sương ạ, Hàm Mỹ Sương.... " - Cô ló đầu ra từ phía sau kệ tủ

"Hàm Mỹ Sương... Được rồi... " - Ông lấy một cuộn giấy da thật to ra rồi viết tên cô vào

"Nơi này tuyệt quá ông ơi, giá mà cháu biết nơi này sớm hơn... " - Cô nói

"Haha, cháu là một cô bé thú vị đấy... Được rồi, cháu thích thứ gì thì lấy đi, ta sẽ tặng cháu một món. " - Ông nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của cô liền nói

"Dạ??!! Không không không không ạ!!!! Cháu cháu không thể lấy đồ của tiệm ông như vậy được. " – Cô hốt hoảng

"Đừng lo, chỉ là chút quà nhỏ vì cháu đã giúp ta thôi, không đáng giá đâu. "

"Cháu không cần đâu ạ, chuyện nhỏ mà. " - Cô lắc đầu từ chối

"Nhưng ta lại muốn tặng cháu, làm sao đây? Nếu cháu không chọn thì để ta chọn nhé. " - Ông cụ đứng dậy bắt đầu lục lọi

"Không cần đâu mà... À, hay, hay là cháu lấy cây bút lông này nhé? " - Cô bối rối cầm đại một cây bút lông chim cũ kỹ gần đó

Nó là một cây bút lông chim cũ, những sợi tơ trên đầu bút đều đã nát bét, cô nghĩ thứ này hẳn là không đắt lắm nên lấy cũng không sao.

"À, cây bút lông đó sao? Cháu chọn tốt đấy, nó là một di sản lịch sử của thời trung cổ, giá trị không thấp đâu, cháu có đôi mắt thật tinh tướng, nếu bán ra thì được khoảng... " - Ông cụ nhìn liếc qua cây bút lông trên tay cô

"!!!!!!! Dạ khoan cháu nghĩ lại ạ, cháu không quen dùng bút lông!!!! " - Cô vừa nghe là di sản lịch sử liền hoảng hốt đặt xuống

Bất đắc dĩ lượn lờ quanh kệ tủ để chọn lựa, cô thật sự không biết nên chọn thứ gì, vì mọi thứ đều trông rất cũ và đắt tiền, cô thật sự không dám xin xỏ đồ vật có giá trị quá cao.

Nhìn một chút, cô bị thu hút bởi một cuốn tập cũ nát, cuốn tập bằng da cũ dường như trải qua thời kỳ khói lửa nên không còn nguyên vẹn, nhưng vẫn giữ được những tờ giấy trắng bên trong, còn dùng được.

Cô nghĩ, đây có thể là một cuốn tập học của học sinh nào đó thời chiến tranh, tuy là đồ lịch sử, nhưng chỉ toàn giấy trắng nên chắc không đáng giá bao nhiêu, cô vẫn có thể dùng nó để viết vẽ vài thứ linh tinh mà.

* Keng *

Ngay lúc cô xoay người, một thứ gì đó bằng kim loại rơi và tạo ra tiếng vang, cô tò mò quay xuống nhìn thì thấy một cái đồng hồ quả quýt màu bạc nhỏ xinh không biết rơi ra từ chỗ nào.

"Gì đây? Đẹp quá... " - Cô lẩm bẩm khi cầm cái đồng hồ trong tay

Có gì đó ở cái đồng hồ cuốn hút cô, bình thường cô rất ghét phải xem đồng hồ kim, vì cô không thích phải dò thời gian, cô cảm thấy đồng hồ điện tử sẽ chính xác và nhanh gọn hơn.

Có điều, cái đồng hồ này thật sự rất đẹp, một màu bạc được nắng mặt trời chiếu vào tỏa sáng lấp lánh, những đường chạm khắc tinh xảo, thật sự đẹp đến mê người.

Nhìn cuốn tập và cái đồng hồ, cô bắt đầu do dự, cô định lấy cuốn tập, nhưng cái đồng hồ đẹp quá, tuy ông cụ nói sẽ cho cô chọn một món, nhưng cô sợ rằng cái đồng hồ bạc này quá đắt giá .

Làm sao đây? Cô muốn cuốn tập, nhưng cũng thích cái đồng hồ nữa...

"Cháu chọn được thứ mình muốn chưa? "

"Ông ơi... Cháu không biết nên chọn món nào ạ... " - Mỹ Sương bối rối cầm cả hai ra chỗ ông cụ

"Vậy thì phải xem cháu muốn gì rồi, sao nào, nói xem cháu phân vân chuyện gì? " - Ông cụ bảo

"... Hmmm, cháu vốn định lấy cuốn tập này, tại nó có vẻ rẻ và cháu có thể sẽ dùng đến nó... Còn cái đồng hồ... Cháu thích, nhưng mà, nó đắt quá... Hơn nữa cháu... " - Cô lắp bắp nói

"Nào nào, ta đã nói là sẽ tặng cháu mà, ta quyết định tặng cháu rồi thì cháu không cần quan tâm đến giá trị vật chất của nó đâu... " - Ông cụ nói

"Dú ông nói vậy, nhưng mà... " - Cô không cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe lời ông cụ mà thậm chí còn rối rắm hơn, cô chỉ muốn cuốn tập, nhưng cái đồng hồ thật sự rất cuốn hút

" ...Cháu do dự điều gì? "

"Cháu không biết... Cháu còn không biết cháu muốn gì nữa... " - Cô cắn môi

"Thế này đi... Cháu đang đứng trước ngã rẽ cuộc đời... Một, là cháu muốn có một cuộc sống tươi đẹp, hạnh phúc, nơi mà cháu có thể thỏa mãn làm mọi thứ mình muốn... Hai, là cháu sẽ trở lại điểm xuất phát, làm lại mọi thứ, tìm kiếm một lối đi mới, trở thành một con người khác... " - Ông cụ cầm hai món đồ và để sang hai bên trái phải cho cô lựa chọn

" ..... " - Cô nuốt nước bọt nhìn hai món đồ trước mặt, rõ ràng chỉ là quà tặng bình thường, tại sao ông cụ lại làm cô căng thẳng như vậy

"Cháu... Không biết... Có rất nhiều thứ mà cháu muốn thay đổi, nhưng cũng không dám thay đổi... Cháu... Không biết... " - Cô lắc đầu

"Mỹ Sương... Cháu là một đứa trẻ ngoan và dịu dàng, cháu đã phải chịu đựng nhiều nỗi đau mà cuộc sống đem lại, mạnh mẽ lên, cháu xứng đáng để có được một cuộc sống tốt hơn... " - Ông cụ nhìn thẳng vào cô

Đôi mắt như nhìn thấu suy nghĩ và tâm hồn cô, đôi mắt rõ ràng đến mức cô gần như không thể che giấu bản thân.

Giống như bị thôi miên nhìn vào hai món đồ trên bàn, Mỹ Sương bắt đầu tự hỏi theo lời ông cụ, điều cô thật sự mong muốn là gì? Một cuộc sống chỉ đơn giản là thoải mái, nhẹ nhàng, hay một cuộc sống mà cô không còn hối tiếc...

Đưa tay lên, cô nắm lấy thứ cô thật sự mong muốn, chạm vào nó, lần đầu tiên trong đời cô cảm giác như được sống lại lần nữa... Cô nhận ra điều thật sự ẩn sâu trong tâm hồn cô, điều mà cô cho rằng nó đã bị đánh mất từ lâu...

"Ông ơi... Ông là "kẻ bán ước mơ" phải không ạ? " - Nắm chặt thứ mình muốn trong tay, cô nhớ đến lời bạn cô nói

" "Kẻ bán ước mơ" ... Nó là tên gọi cho một truyền thuyết hay, phải không? " - Ông không trả lời cô mà chỉ hỏi ngược lại

"Vâng ạ, nó là một câu chuyện hay, cháu nghĩ thế. " - Cô cười theo lời của ông

"Cửa tiệm này chỉ bán những gì mà khách hàng cần. " - Ông bảo

"Nhắc mới nhớ, cháu không mua gì mà, đúng không? Cháu đâu phải khách hàng. " - Cô chợt nhận ra

"Haha, cửa tiệm luôn mở cửa cho những người cần nó, chỉ cần vào được cửa tiệm, cháu chính là khách hàng... " - Ông cụ giải thích

" ... Vâng ạ, cháu hiểu rồi... " - Cô nói

"Nếu cháu không thích nó, cháu có thể trả lại cho ta vào lần gặp mặt kế tiếp... Còn bây giờ... Hãy thử trải nghiệm cuộc sống mà cháu xứng đáng... " - Ông bảo

"Vâng ạ, hẹn gặp lại ông ạ, hi vọng cháu sẽ được gặp lại ông sớm... " - Cô cười nhẹ

"Ta rất mong đợi. " - Ông cụ nở nụ cười bí hiểm

"!!!!! "

Không ngờ, chỉ vừa bước ra ngoài, đầu cô lập tức choáng váng, cô vội vàng xoay người nhìn lại, cô đã đứng ngay đầu đường từ lúc nào, rõ ràng cô chỉ vừa bước khỏi cửa của cửa hàng thôi mà, tại sao cô lại đứng ở đầu đường chứ? Ngay cả con hẻm cũng không thấy nữa...

"Mà có điều... " - Cô nhìn xuống thứ trong tay mình, cô xác định mọi thứ không phải một giấc mơ cô thật sự đã gặp "kẻ bán ước mơ" hàng thật giá thật

"Vậy ra đây là lý do mà không ai tìm được "kẻ bán ước mơ" sao? " - Cô lẩm bẩm

Dò xét một chút, cô cẩn thận làm đúng theo chỉ dẫn mà ông cụ đã nói, trí tò mò của cô đã lên tới cực hạn rồi, cô thật sự muốn biết "kẻ bán ước mơ" trong truyền thuyết có thể làm được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip