chap 101: Dứt khoát...!!
*** Xế chiều ***
" RẦM... RẦM... RẦM...!!".
_ Y/N... Con ra đây... Ra đây mau... Yoongi xảy ra chuyện rồi..!?
Hưm... Yoongi... có chuyện gì cơ...!?
Tôi dụi mắt ra mở cửa thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Út, lẽ nào Yoongi có chuyện thật. Phúc chốc, tôi tỉnh ngủ hẳn.
_ Có chuyện gì sao Út?
_ Con làm gì thằng bé vậy? Nó từ trên lầu đi xuống như người mất hồn. Ai hỏi gì cũng không trả lời, út tưởng tụi con giận dỗi gì nhau thôi! Nhìn thằng bé âm u lắm luôn, nãy giờ nó ngồi uống rượu thay trà, mình nó uống gần hết nguyên cái kệ rượu, cả nhà không ai khuyên được. Để nó uống nữa thì có nước bưng đi súc ruột mất..!?
Tôi theo Út xuống lầu thì quả thật thấy anh ấy đang uống như điên, tròng mắt vô định như người mất hồn, lại mang nét bi thương đến cùng cực.
Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra...!?
Tôi tiến lại gần nói:
_ Yoongi à, anh sao vậy?
Anh dừng 1 chút nhưng vẫn im lặng, không hề nhìn tới tôi. Anh xoay xoay ly rượu trong tay xong rồi đặt nó xuống, với tay lấy cả chai rượu mạnh tu ừng ực như uống nước lã...
Cả nhà tôi đều hoảng... Mẹ tôi đẩy tôi lại chỗ anh.
_ Tại con đó, con đã làm gì ? Nó lên lầu tìm con xong xuống là bị vậy!? Con mau khuyên nó đi... Mau lên... Mau...!!
Tôi rụt rè ngồi cạnh anh.
_ Yoongi à, anh đừng uống nữa mà! Uống nhiều rượu có hại lắm.
Anh vẫn là cứ uống, cứ uống... Tôi liếc ly rượu vẫn còn thừa trên bàn của anh liền cầm lên định uống.
Anh muốn uống đúng không... Vậy em cũng uống cho anh xem...!?
Lúc này, Yoongi mới có lại phản ứng, anh cướp lấy ly rượu trên tay tôi, uống cạn 1 hơi. Môi anh run run, mấp mấy:
_ Không cho em say, chỉ anh được say thôi! Chỉ anh... Chỉ anh thôi!
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy bi thương và tuyệt vọng... giống hệt như lần anh tỉnh lại sau khi ngất xỉu vì vụ cú sốc tâm lý tình cảm.
Khi đó ánh mắt của anh nhìn tôi cũng giống như bây giờ...
Giống như cả thế giới của anh đã vừa sụp đổ ngay trước mắt vậy...!?
Tôi đặt 2 tay áp lên 2 bên má của anh, kéo anh nhìn về phía tôi, anh cũng rất thuận theo, đưa ánh mắt u buồn nhìn tôi chăm chú. Tôi nhẹ giọng hỏi:
_ Anh sao thế? Giận em à!?
Yoongi đột ngột ôm chầm lấy tôi, nước mắt anh rơi lã chã, giọng anh khàn đặc, nấc nghẹn, từng câu từng chữ anh thốt ra đều chất chứa sự bi thương, bất lực, đau khổ đến cùng cực.
_ Đừng bỏ anh... Đừng bỏ anh... Em yêu người khác cũng được... Nhưng đừng bỏ anh... Đừng bỏ anh... Đừng bỏ anh...
Út và mẹ tôi nhìn thấy cảnh tượng này đều bật khóc nức nở... Chú John và ba tôi cũng suýt bật khóc theo, 2 đứa nhỏ thì đã nước mắt nước mũi tèm lem...
Còn tôi, tim tôi đã đau đến chết lặng...
.
.
Yoongi ngủ thiếp đi trên đùi tôi, nhìn anh như là 1 đứa trẻ to xác vậy!?
1 đứa trẻ to xác nhưng lại khiến người khác rất đau lòng.
_ Con nói đi... Con đòi chia tay Yoongi hả?
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Có lẽ anh đã nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại của tôi khi ở trên lầu.
_ Con có người khác...!?
Tôi khẽ lắc, đáp nhẹ.
_ Không ạ, nhưng đúng là con có dành tình cảm cho 1 người khác... nhiều hơn anh Yoongi.
Đến nước này, tôi có nên nói ra tất cả mọi chuyện hay không!?
Không, hãy để tôi làm người xấu...
1 kẻ xấu xa thật trọn vẹn...!!
.
.
.
.
Ba tôi nghiêm khắc nói:
_ Thằng bé Yoongi bữa giờ ba tiếp xúc là người rất quyết đoán, mạnh mẽ, lại có năng lực, rất vững vàng, không hề là 1 kẻ yếu đuối... Thế nhưng ngày hôm nay vì con mà tự tôn đàn ông vứt hết, khóc lóc xin con đừng bỏ nó, còn không quan trọng cả việc con thích người khác... Con hãy tự nghĩ đi.
Nói xong, ông và chú John bỏ lên lầu.
Út tôi lắc đầu nói:
_ Rồi con sẽ hối hận vì đã bỏ qua 1 người như Yoongi.
Nói rồi út cũng đi lên lầu, mẹ tôi cũng theo cùng, có lẽ bà đã không còn lời nào để nói với tôi.
2 đứa em tôi thì đã giận dỗi mắng tôi là đồ độc ác rồi bỏ lên lầu từ lâu.
.
.
.
.
Tôi... đã làm sai rồi sao...!?
Lẽ ra từ đầu...
Không nên nhận lời yêu từ các anh.
Không biết đến mật ngọt thì sẽ không cảm nhận được trái đắng.
Lẽ ra tôi không nên gieo rắc hi vọng ảo cho các anh.
Nếu đã vậy thì hãy đau 1 lần thật dứt khoát.
Tôi tin đây là sự lựa chọn tốt nhất!
Cho cả tôi...
Các anh...
Và cho cả Yoongi nữa!
*** Tối khuya ***
_ Yoongi, anh dậy rồi sao!?
_ Bé con, đừng bỏ anh, đừng rời xa anh. Xin em... Cầu xin em.
Tôi mỉm cười thật nhẹ, vuốt ve mái tóc anh.
_ Yoongi à, em hơi mệt. Đã khuya rồi, anh nên về nghỉ ngơi. Ngày mai, chúng ta hãy nói chuyện. Được chứ???
Yoongi cầm tay tôi tha thiết hỏi:
_ Em sẽ không chạy trốn chứ!?
_ Sẽ không.
Yoongi ôm lấy tôi, cả người anh run rẩy.
_ Được... Anh về, anh về. Chỉ cần em không bỏ anh là được. Việc gì cũng sẽ nghe em. Nghe theo em cả.
Tôi tiễn Yoongi về, dặn dò anh về nghỉ ngơi, không được đứng trước cổng nhà cả đêm.
Yoongi rất nghe lời, anh thơm nhẹ môi tôi 1 cái, âu yếm nói:
_ Bé con, anh yêu em.
Tôi chỉ im lặng, sau đó thì chào tạm biệt anh.
*** Đêm hôm đó ***
Tôi đã lặng lẽ thu xếp mọi chuyện, từ đặt vé máy bay đi Mỹ, nhờ Huyn Bin nhận bằng tốt nghiệp giúp dù sao tôi cũng đã hoàn thành khoá luận tốt nghiệp sớm chỉ chờ nhận bằng, nhắn tin cho các Giáo sư, Giảng viên mà tôi đang theo phụ việc, đơn xin rút khỏi câu lạc bộ Khoa học-Kỹ thuật,... đến cả viết 1 lá thư từ biệt đến chị Linh.
Trong 1 lần hôn mê tôi đã vô tình biết được viện nghiên cứu chịu trách nhiệm chế tạo giải dược cho BTS đã thành công chế tạo ra thuốc ức chế.
Tuy không giải được toàn bộ mê dược trong người BTS nhưng chí ít với thuốc ức chế này, BTS có thể sử dụng 1 con búp bê tình dục, âm hộ giả hoặc... 1 cô gái khác để giúp họ thoả mãn nhu cầu sinh lý tức thời.
Là tại BTS chưa chịu tiếp nhận liệu trình này... Vì họ bảo đã có tôi nên không cần giải dược chi nữa! Còn đòi giải tán vụ nghiên cứu giải dược.
Lúc đó, tôi có loáng thoáng nghe giọng của chị Linh khuyên họ là nên tiếp tục nghiên cứu giải dược. Vì sau khi BTS dùng giải dược thì tôi sẽ không bị gò bó bởi cái gọi là " nghĩa vụ", như vậy càng sẽ dễ mở lòng và tiến tới lâu dài với họ hơn.
Nhờ thế mà công trình nghiên cứu giải dược không bị hủy.
Vì vậy, tôi tin họ sẽ sớm có kết quả thôi. Mà dù không có thì với thuốc ức chế, họ cũng sẽ ổn thôi. Không còn cần đến tôi làm gì!?
.
.
Tôi bấm gọi cho chủ tịch Bang Shi Hyuk.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip