- Momo! Momo! ... - Có người đang gọi tên Momo, giọng nói này ... thân quen lắm... Tiếng gọi cào xé sự tĩnh mịch của màn đêm. Momo nghe thấy nhưng... tiếng gọi dần chìm vào lãng quên theo bóng tối, Momo ... đã ngất đi.
Anh đã chứng kiến tất cả, cảnh tượng đó thật kinh hoàng. Cậu muốn chạy tới cứu Momo nhưng không kịp.
Trong cơn mê man Momo vẫn cảm nhận được vòng tay Taehyung nhấc bổng Momo lên, giọng nói lạnh lùng như đang gào lên trước sự im ắng của con đường.
.
.
.
Trước cửa phòng phẫu thuật.
Taehyung ngồi trên hàng ghế chờ, hai tay buông thõng. Những giọt mồ hôi vẫn đọng lại trên trán cậu, đôi mắt lạnh cụp xuống, bờ môi khô khốc vẫn giữ sự im lặng. Chiếc áo sơ mi trắng của cậu loang lổ vết máu của Momo. Tim Taehyung thắt lại, những nỗi sợ dần dần xâm chiếm con người cậu. Thực sự cậu rất sợ ... sợ Momo rồi cũng như ... mẹ anh ... như Sana ... dần rời xa anh . Taehyung thật sự chỉ muốn hét lên trách móc ông trời rằng: "TẠI SAO TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI ANH YÊU THƯƠNG LẠI RỜI BỎ ANH MỘT CÁCH VÔ TÌNH NHƯ VẬY??? TẠI SAO???" Đối với Anh bây giờ, sự xuất hiện của Momo quan trọng biết bao nhiêu. Cậu đã không phủ nhận lòng mình với tình cảm của Momo nữa rồi. Cậu đã yêu Momo?
Còn Tzuyu, nhỏ đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, hai tay hết đan rồi lại tháo ra. Những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Trong lòng nhỏ đang rất rối bờ. Momo là đứa bạn thân chí cốt của Tzuyu, nếu Momo có mệnh gì thì nhỏ biết đối mặt ra sao.
Jin cũng khá sốt ruột, cậu kéo Tzuyu ngồi xuống ghế, giọng nghẹn nghẹn khuyên nhỏ:
- Chắc Momo không sao đâu, em đừng lo lắng quá...
Cậu chưa nói hết câu thì Tzuyu đã ôm lấy hông cậu, chúi mặt vào ngực cậu mà khóc nấc lên.
Jin hơi bỡ ngỡ nhưng rồi cậu cũng ôm lại, vỗ vỗ lưng nhỏ.
Yoongi chạy đến trước phòng phẫu thuật sau khi nhận được tin từ Tzuyu, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng, cái bóng đèn trước cửa vẫn chưa tắt.
Cậu chống tay lên tường thở dốc. Mọi sự vẫn diễn ra ảm đạm, chỉ có Jin là ngoái lại nhìn Yoongi.
Chợt Yoongi quay phắt lại, đôi mắt hằn lên tia giận giữ phóng về phía Taehyung . Cậu tiến lại, kéo cổ áo anh một cách thô bạo.
- Vì mày! Chỉ vì mày mà Momo ra nông nỗi này mày vừa lòng chưa? Tại sao mày luôn gây ra rắc rối cho cô ấy vậy?
Khi mà hung thần trong Yoongi tức giận lên thì quả thật là rất đáng sợ, cậu kéo cổ áo anh sát mặt mình.
Taehyung nhìn Yoongi, đôi mắt lạnh trở lại vô hồn như đang chọc tức Yoongi vậy.
Cậu không nói nhiều, thẳng tay cho một đấm vào mặt Taehyung .
Taehyung ngã nhoài xuống đất vì lực hất từ Yoongi và từ cú đấm vừa rồi. Máu đang rỉ ra từ miệng.
Tzuyu chạy lại đỡ Taehyung , còn Jin thì ngăn Yoongi lại:
- Bộ mày bị điên hay sao mà còn đòi đánh nhau?
- Cậu có sao không? – Tzuyu đỡ Taehyung dậy.
Taehyung quệt ngang vết máu ở miệng, hất tay của Tzuyu ra. Nhìn Yoongi với ánh mắt í muốn nói : "Tôi không có hứng thú"
- Không-phải-tại-tôi!
Taehyung dứt lời thì bỏ ra ngoài.
Yoongi bị Jin chẹn vào tường nhưng vẫn có sắc thái như muốn ăn tươi nuốt sống Taehyung luôn vậy. Sau khi Taehyung đi Jin mới chịu thả ra.
Không khí tại phòng chờ trở nên căng thẳng.
.
1 tiếng sau.
Taehyung đã trở lại và ngồi ở hàng ghế chờ như mọi người.
.
Đèn phẫu thuật tắt.
Lập tức Tzuyu bật dậy như một cái lò xo:
- Xong rồi!
Sau câu nói của Tzuyu mọi người đều đứng dậy tiến lại cửa phòng, chờ đợi sự xuất hiện của bác sĩ phẫu thuật.
Một người đàn ông với bộ đồ màu xanh dương bước ra, mái tóc muối tiêu – chắc là một vị bác sĩ dày dặn kinh nghiệm.
- Cô/Bạn ấy sao rồi bác sĩ? – Không hẹn tất cả đều đồng thanh với cùng sắc thái lo âu.
Đối mặt với nhiều bệnh nhân, nhiều căn bệnh, nhiều ca phẫu thuật nhưng chắc hẳn để đảm nhận ca phẫu thuật cho con gái tập đoàn trang sức đứng đầu thế giới như thế này thì không phải ai cũng có thể đảm nhận.
Không khí lúc này quả là không dễ chịu chút nào cả.
Ông tháo chiếc khẩu trang y tế xuống. Tay quệt ngang giọt mồ hôi trên trán. Đứng trước những người sẽ làm chủ nhân của những tập đoàn hàng đầu thế giới như thế này chắc hẳn là ông cũng khá run.
Tất cả như dõi theo từng hành động của ông. Chỉ cần một câu nói của ông cũng đủ bóp chết bao trái tim khác.
- Cô ấy đã không sao rồi! Cũng may là cú va chạm không làm tổn thương đến các cơ quan thần kinh trung ương nhưng vẫn phải theo dõi thêm.
Không khí đã dễ thở hơn được chút. Tzuyu ôm chầm lấy cổ Jin (ăn mừng) và nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt cô.
Cơ mặt Yoongi dãn ra, cậu đi theo bác sĩ để hỏi thêm một số câu hỏi về tình trạng sức khỏe của Momo. Taehyung sau khi nghe được câu trả lời vừa lòng thì quay lưng bỏ đi.
.
12h25' đêm.
Cạch
Cửa phòng VIP 1 mở, Taehyung bước vô với tâm trạng khá thoải mái như vừa thỏa chí tò mò.
- Mọi người về nghỉ đi, để tôi trông cô ấy được rồi – Taehyung đi lại phía giường bệnh nơi Momo đang nằm.
Tzuyu thả tay Momo ra, nhìn Taehyung :
- Tôi có thể tin tưởng cậu được chứ?
Taehyung gật đầu thay cho câu trả lời.
Jin quay sang nhìn Tzuyu :
- Em cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi đi. Khóc sưng hết cả mắt rồi kìa.
Nhỏ nhìn Jin rồi quay sang nhìn Taehyung :
- Momo mà có mệnh hệ gì người tôi hỏi tội đầu tiên là cậu đấy!
- Cô nghĩ cô ta sẽ có mệnh hệ gì? – Taehyung nhìn Tzuyu , nhỏ không nói gì quay đi lấy chiếc túi rồi đứng dậy cùng Jin về, nhưng trước khi đi có để lại một câu:
- Cứ biết là vậy đi.
- Về trước đây!
Jin đập vai Taehyung rồi rảo bước đi theo Tzuyu.
Căn phòng giờ còn 3 người. Momo, Taehyung và Yoongi. Không khí bỗng chốc trở nên ảm đạm và có chút gì đó khó chịu.
Khoảng không trở nên tĩnh lặng, ngột ngạt. Những hiện vật như đang dò xét những nét mặt của hai chàng trai.
- Cậu yêu Momo? – Yoongi vẫn nhìn Momo.
Taehyung hơi nhếch môi, không nhìn Yoongi:
- Cậu yêu Momo sao?
- Phải!
Taehyung không ngạc nhiên là mấy khi nghe Yoongi trả lời, nhưng cậu vẫn cảm thấy chút khó chịu đang trào dâng.
- Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi! – Yoongi vẫn điềm nhiên.
- Tại sao tôi phải trả lời? – Taehyung luôn hỏi ngược lại
Ánh mắt cậu bỗng tia về phía Taehyung :
- Cậu mà còn để người con gái của tôi gặp thêm rắc rồi gì thì tôi dám chắc là cậu không yên với tôi đâu – Yoongi nhìn Taehyung , ánh mắt hình viên đạn.
Cậu đứng dậy bước về.
- Cậu đang đeo dọa tôi sao? – Taehyung cười khẩy rồi quay qua Momo.
7h sáng.
Cánh tay phải đang chuyền nước của Momo động đậy, Momo cố cựa người dậy. Mùi ete xộc vô mũi khiến Momo rùng mình. Toàn thân Momo đau ê ẩm. Đôi mắt nâu chớp chớp sau một giấc ngủ dài. Momo đưa tay lên đầu, nơi vết thương đau nhất đã được khâu lại. Những chuyện tối qua như những mảnh gép quá khứ dần hiện rõ và trở về đúng vị trí của Momo.
.
.
Nói sự thật cho Jungkook nghe
.
.
Làm anh em tốt
.
.
Jungkook về
.
.
Ô tô lạ
.
.
Người lái ô tô...
.
.
Tất cả sự thật khiến Momo khó mà chấp nhận được. Giọt nước mắt lại tràn khóe mi với bao sự đau đớn. Momo không tin và cũng không muốn tin là người đâm Momo lại là cô ấy. Tất cả như một trò đùa ác í đổ lên đầu Momo vậy.
Cổ họng Momo khô rát, Momo quay qua tìm nước, nhưng đập vô mắt Momo là khuôn mặt có phần hốc hác đi của Taehyung . Chắc Taehyung mới vừa chợp mắt, nhìn Taehyung ngủ Momo không còn cảm thấy những sắc lạnh khó chịu thường ngày nữa. Momo cứ nhìn anh mãi như vậy đến khi giật mình vì Taehyung đã tỉnh giấc và ... nhìn Momo.
Momo ngại ngùng quay mặt đi . Momo lấy lại không khí:
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
- 10 tiếng!
Taehyung cũng không để í mấy phản ứng của Momo, cậu đứng dậy kéo rèm cửa ra, ánh nắng thi nhau ùa vào nhưng để chiếm lĩnh hết khoảng không tăm tối của căn phòng.
- Hôm nay thứ mấy? – Mới hôn mê có mấy tiếng mà Momo như người trên trời không nhớ gì nữa.
- Thứ 5! – Taehyung đến mở cửa tủ lạnh ra xem có gì ăn không nhưng lại thất vọng đóng vào!
- Cậu không đi học à?
- Đi rồi để con ngốc như cô ở lại đây một mình ấy à?
- Cái gì?
Momo quay phắt lại lừ Taehyung , còn Taehyung ta lại điềm nhiên rót nước uống kèm theo cái nhướn mày như để chọc tức Momo.
- Tôi ra nông nỗi này mà cậu còn trọc tức tôi được hả? – Momo giờ bất động rồi không thì đã cho Taehyung một cái dép – ít nhất là vậy.
- Tôi chỉ nói sự thật thôi! – Taehyung vẫn tỉnh bơ hết sức.
- Mà cậu nghỉ học vì tôi thật á hả? Khó tin vậy?
- Nghĩa vụ thôi!
- Nghĩa vụ? – Momo nhìn Taehyung khó hiểu.
Taehyung tiến đến đưa li nước cho Momo.
- Tôi không hiểu!
- Tương lai sẽ biết! – Taehyung nở nụ cười "ma mị" càng làm cho Momo khó hiểu hơn.
- Cậu càng ngày càng trở nên khó hiểu – Momo nhíu mày – Tôi không quan tâm nữa.
- Tùy thôi!
Taehyung đặt li nước lên bàn rồi ra ngoài.
Vừa mở cửa thì đúng lúc Tzuyu, Jin và Yoongi đến.
Taehyung lướt qua Yoongi khẽ liếc cậu rồi đi thẳng, bỏ mặc câu chào của Tzuyu và cái vỗ vai của Jin.
- Sao, khỏe lại chưa tiểu thư? – Tzuyu chạy lại chỗ Momo.
- Yes! – Momo cười.
Jin đi lại đặt cả "rổ" đồ ăn Tzuyu chuẩn bị cho Momo.
- Momo tỉnh rồi sao? – Yoongi lại gần giường bệnh.
- Ừ, tỉnh được lúc rồi!
- Thấy trong người sao rồi? – Jin.
- Hơi mệt, lại còn đau ê ẩm nữa. – Momo xụ mặt – Mà mấy người không đi học à?
- Nghĩa vụ! – Jin cười nham hiểm, lập tức bị Tzuyu thụi một cái vào bụng.
Momo đơ ra nhưng rồi cũng hiểu.
- Sáng giờ bác sĩ đã đến thăm bệnh chưa Momo? – Yoongi thay đổi bầu không khí.
- Chưa!
Momo vừa nói dứt câu thì có một vị bác sĩ với gọng kính dày dặn kinh nghiệm cùng cô y tá xinh đẹp đẩy bàn thuốc bước vào.
- Thiêng thật! – Tzuyu nhìn Yoongi.
- Thôi ra ngoài cho bác sĩ khám bệnh! – Jin kéo Yoongi đi ra, chắc hẳn cu cậu đã chán lắm rồi.
.
Lát sau bác sĩ trở ra, Tzuyu tiễn ra cửa.
- Bệnh tình nó sao rồi bác sĩ?
- Cô ấy đã ổn rồi, không có biến chứng đâu. Vài ngày nữa là cô ấy sẽ bình phục hoàn toàn.
- Vâng. Cảm ơn bác sĩ.
Tzuyu thở nhẹ nhõm rồi quay bước vào phòng.
- Ba mẹ mình biết chuyện không? – Momo
- Cậu nghĩ chuyện tày đình như thế này có nên biết không?
- ...
- Nhưng cậu yên tâm, mình nói cậu không sao để hai bác khỏi lo. Hai bác đang sắp xếp công việc chắc mai mới lên máy bay về đây.
- Ừ! Vì mình mà...
Momo thở dài
- Đây phải vì cậu! Mà nó là đứa nào?
- Ai cơ? – Momo nhìn nhỏ bạn
- Đứa gây ra chuyện này.
- À... Mình không chắc ... nhưng ...
.
.
10h trưa,
Chị Hwang mang cơm đến cho nó.
Chưa kịp ăn thì tí Momo ngã ngửa vì bạn cùng lớp và fan đến thăm Momo. Chắc mới đi học về nên ai nấy cũng còn mặc đồng phục.
- Momo sao rồi?
- Đã đỡ hơn chưa?
- Chị Momo có sao không vậy?
- Sao chị lại ra nông nỗi này
- Cậu đã uống thuốc chưa?
- Em có để lại biến chứng nào không?
- ....
Momo muốn ngạt thở với đám này quá. Đến nỗi chị Hwang sợ phải chạy ra ngoài luôn.
.
.
Gần 1 tiếng sau thì mọi người mới để cho Momo ăn được bữa trưa yên ổn
- Momo bị như thế liệu có thi "Nữ sinh thanh lịch được không vậy?" – Lớp trưởng lo lắng.
- Chắc có chứ! Cả tháng nữa mới thi mà! – Phó văn thể khẳng định.
- Momo nghĩ tiết mục gì cho phần tài năng rồi? – Bí thư
- Chắc hát thôi! – Momo
- Đơn điệu vậy á? – Phó văn thể
- Ừ, chứ tớ có biết làm gì đâu!
- Nhảy đi! Vừa nhảy vừa hát, không múa cũng được! – Phó văn thể
- Cậu tính hành xác Momo à! – Bí thư
- Được mà! – Lớp trưởng
- Nhưng ...
- Cậu không cần lo, bọn tớ sẽ lên kịch bản hộ cậu và cả phần dàn dựng cũng như tập luyện nữa.
- Ơ...
Lại lần nữa Momo bị chặn họng
- Cứ quyết như vậy đi ha! – Phó văn thể.
Momo đành ngậm ngùi nhận lời vì sự nghiệp "lớp nhà"
- Thôi Momo ở lại ăn uống dưỡng bệnh nha! Tụi này về đây! – Lớp trưởng
- Ừ, Momo cảm ơn nha!
- Không có gì đâu, chỉ cần cậu tĩnh dưỡng mau lành bệnh là được! – Phó văn thể nháy mắt với nhỏ.
- Ừm!
.
Tất cả ra đi lại để Momo ở lại một mình, khoảng không lại trở nên im ắng.
Tiếp một tá khách làm Momo muốn hết hơi.
Momo với li rót nước lọc để uống, nhưng có vẻ tình cảnh lúc này không chiều Momo cho lắm. Đang khổ sở thì có một bàn tay giúp nó rót nước vào li, rồi đưa li nước đến tay Momo. Nhỏ ngước nhìn người giúp Momo với trạng thái gần như tê liệt cả người.
- Của cậu đây!
Momo nhận li nước mà như không tin vào mắt mình, li nước rơi xuống đất, tiếng thủy tinh chạm vào sàn nhà vỡ vụn nghe thật chói tai.
Mina nở một nụ cười bán nguyệt trên khuôn mặt "gian tà", Momo vẫn chưa tin vào những gì mình đang thấy.
- Cậu ...
Mina nở một nụ cười bán nguyệt trên khuôn mặt "gian tà",Momo vẫn chưa tin vào những gì mình đang thấy.
- Cậu ...
- Phải là tôi – Myoui Mina!
Giọng nói của nhỏ khiến Momo lạnh cả xương sống, Momo vẫn nhìn trân trân vào nhỏ:
- Người đâm tớ ... là c...ậu...
- Cô vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận biết mọi chuyện đấy chứ! Kể ra tối qua tôi vẫn còn khá nhẹ tay, nhưng lần này thì chắc cô sẽ quên đi mọi chuyện... mãi mãi.
Nụ cười bán nguyệt trên môi khiến khuôn mặt của Mina càng thêm giống ác quỷ.
- Cậu ... cậu ...
- Im đi! Mày đừng có giở cái giọng thánh thiện nữa. Thì ra là mày dùng cái điệu bộ dả nhân nghĩa đạo đức để cướp anh Jungkook sao? Giờ thì mày đã hài lòng chưa? Anh Jungkook giờ lúc nào cũng nói về mày, yêu mày để rồi ảnh nhận được cái gì từ con khốn như mày chứ?
Cảm xúc dường như đã bộc phát hoàn toàn, Mina khóc, Momo cũng khóc. Mina khóc với bao bức xúc dấu kín trong lòng bấy lâu, còn Momo khóc vì bị hiểu lầm sao?
- Mina à ... cậu hiểu lầm rồi...
- Thôi ngay cái giọng kinh tởm đó của cô đi, cô càng nói càng làm tôi thêm ghét cô thôi.
Momo còn khá mệt với tình trạng sức khỏe hiện giờ, Momo thật sự không muốn nói nhiều vì cổ họng nó đang khô cháy, nhưng hơn tất cả nó muốn Mina biết mọi sự thật là nó không yêu Jungkook và chưa từng có cái ý định cướp Jungkook từ tay Mina.
- Cậu nghe tớ nè...
Mina rút ra con dao từ túi, cô tiến lại gần Momo. Gằn từng chữ:
- Nghe mày ... để tao thương xót cho hoàn cảnh mày lúc này sao?
Momo đang rất sợ, Mina không nghe Momo nói. Con dao lóe lên những tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời hắt vào từ cửa sổ.
Càng lúc con dao càng gần mặt Momo hơn:
- Để tao cho mày một vết sẹo ở mặt để xem còn thằng nào nó theo mày nữa không?
- Này ... cái đó không đùa được đâu ... - Momo ré lên sợ hãi.
- Tao đâu có nói là đùa với mày đâu.
Con dao đang cận kề bên mặt Momo, lưỡi dao sắc lạnh đụng vào da mặt Momo... Momo nhắm mắt lại, không dám đối mặt với những gì đang xảy đến với mình.
- Dừng tay! – Giọng Jungkook nhanh chóng truyền đi khắp phòng, suýt nữa là con dao trên tay Mina rớt xuống đất.
Jungkook và Tzuyu đẩy cửa bước vô, toán chạy lại phía Momo nhưng Mina đã nhanh hơn kéo Momo xuống giường, dây chuyền nước trên tay Momo bị giật mạnh, con dao được đưa lên cổ .
- Đứng lại!
Mina hét lên, Jungkook và Tzuyu không dám bước tiếp.
- Mina à, cậu bỏ Momo ra đi rồi có gì mình nói chuyện! – Tzuyu cố gắng thuyết phục Mina nhưng không thay đổi được gì.
- Mina à em có biết là mình đang làm gì không hả? – Jungkook hạ giọng xuống so với lúc đầu, cậu nhìn thẳng vào mắt Mina.
Nụ cười bán nguyệt lại xuất hiện trên môi Mina:
- Tại sao ư? Tại vì cô ta đã cướp đi thứ quan trọng nhất của tôi.
- Mina à, tớ đã nói rồi, tớ với ...
- Im – Mina dí sát con dao vào cổ Momo hơn, từng xớ thịt tách dần ra, máu bắt đầu rỉ ra, thấm vào lưỡi dao, chảy xuống cổ áo. Đau, Momo thực sự cảm thấy đau nhưng chịu như vậy để hiểu lần được giải quyết thì Momo chấp nhận – Chẳng phải anh yêu cô ta lắm sao? Chả phải hai người đang hạnh phúc sao?
Jungkook dần hiểu ra vấn đề đang diễn ra ở đây.
- Phải, là anh yêu Momo nhưng Momo không yêu anh, đối với Momo anh chỉ là một người anh trai tốt thôi. Momo đã giải thích và khuyên anh nên yêu người yêu anh, đó là em, Mina à. Em dừng lại đi, đừng để mọi chuyện đi quá xa.
- Anh nghĩ là tôi sẽ tin sao? Lúc cô ta chưa xuất hiện thì anh quan tâm tôi, anh yêu thương tôi, anh lo lắng tôi để rồi khi cô ta xuất hiện và cướp đi tất cả!
Mina đã khóc, những giọt nước mắt oán trách, chịu đựng, hòa cùng với cái mặn chát của niềm đau. Tất cả đã bộc phát không chút tự chủ, nhưng có lẽ nói ra tất cả thì Mina cảm thấy tốt hơn là cứ mãi giấu trong lòng.
- Em hiểu sai về Momo rồi, người anh thực sự yêu là em. Chính Momo đã cho anh biết điều đó, tình cảm giữa anh và Momo chỉ là ngộ nhận. Anh xin lỗi, trong chuyện này anh mới là người đáng bị chịu tất cả, Momo không có tội em buông tha cho cô ấy đi! Momo yêu người khác rồi!
- Dối trá! Tôi không để những lời mật ngọt đó che mắt một lần nữa đâu. Anh nghĩ tôi còn ngây dại như ngày nào sao? Hừ tất cả anh nói ra cũng chỉ với mục đích là cô ta! Cô đã thực hiện thành công âm mưu của mình rồi đấy!
Momo rất yếu, nó muốn giãi bày tất cả nhưng thực tại không cho phép nó làm như vậy. Ở trong cái giây phút gần như tuyệt vọng đấy thì có một giọng nói đã gần như gỡ rối tất cả.
- Momo không thể yêu Jungkook ... vì cô ấy là vợ tương lai của tôi!
Không ai khác ngoài Taehyung có thể nói ra những ngôn từ sốc não như vậy.
- Sao? – Mina gần như đứng hình khi nghe hắn nói, con dao dần được nới lỏng ra, riêng Taehyung nói thì Mina nghĩ không có chút giả dối – Lại một kẻ nói xạo nữa ư ?
- Taehyung nói đúng! Tớ ... và ... Taehyung đã ... có hôn ước ... rồi... ! – Momo cố nói với những sức lực cuối.
- Và đó là lí do tại sao Momo lại không chọn anh ! – Jungkook khẳng định – Giờ em đã tin chưa ?
Con dao trên tay Mina rớt xuống đất, cô sững người khi nghe tất cả sự thật. Momo không cự thêm được nữa và xỉu... Mina vội vã đỡ Momo, một lần nữa vòng tay lạnh đó bế xốc Momo lên đặt lên giường bệnh, Jin chạy đi gọi bác sĩ.
Mina ngồi thụp xuống đất, những giọt nước mắt hối tiếc dâng trào nơi khóe mắt, sự oán trách bản thân vì những hành động thiếu kiểm soát dần xâm chiếm con người cô. Tất cả những chuyện cô làm, không suy nghĩ để rồi nhận cái kết cục như thế này, Mina đã tự tay mình hủy hoại đi tình bạn cao đẹp, tình yêu trong sáng. Sự ghen tuông đã làm lu mờ đi con người Mina , tất cả đã sai nhưng chưa hẳn đã muộn màng.
Mọi người đang lo lắng cho Momo mặc Mina bỏ chạy với hàng nước mắt ân hận. Yoongi đứng đó, đụng vào vai Mina khi nhỏ chạy qua, cậu chứng kiến tất cả. Cái lúc cậu định lấy tình cảm của mình ra để cứu giúp Momo thì Taehyung đến và lên tiếng. Và con cả khi Momo ngã xuống, cậu muốn là người thay thế Taehyung nhưng không ...
Momo đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ đang gấp rút kiểm tra sức khỏe cho Momo. Mọi sự quan tâm đều đổ dồn về đây. Mina vẫn khóc, nhỏ không biết nên làm gì bây giờ, nhỏ bỏ chạy, chạy về một phía vô định. Và đương nhiên là không ai quan tâm đến nhỏ.
Sau khi bác sĩ chắc chắn là Momo chỉ bị áp lực về mặt tinh thần nhưng Momo không ảnh hưởng quá lớn đến tình trạng sức khỏe thì mọi người mới có thể yên tâm được. Jungkook lúc này mới cảm thấy sự vắng bóng Mina cậu dáo dác tìm xung quanh nhưng nhỏ đâu còn ở đây.
Jungkook lo lắng, cậu chạy đi kiếm Mina , cậu hiểu nhỏ không làm điều dại dột nhưng cậu lo lắng đến tính mạng nhỏ có thể bị đe dọa bởi những người xung quanh. Chạy trên hành lang đôi mắt cậu không ngừng tìm kiếm, trong thâm tâm cậu lúc này mới kịp nhận thức được ai mới thực sự quan trọng. Chỉ vì một phút bồng bột mà cái giá phải trả là quá lớn.
Phút chốc cậu cảm nhận được sự quan trọng thực sự của Mina trong tim mình.
Cậu đi khắp bệnh viện, nhưng vẫn không thấy nhỏ. Cậu sợ ai đó có thể làm hại Mina vì trong những lúc thế này cô không còn biết nên làm gì cả cứ mặc cho người khác điều khiển mình.
Những giọt mồ hôi vẫn lặng lẽ trên trán cậu, và làm ướt đẫm cả lưng áo. Ánh nắng chói chang khiến đôi mắt cậu nhức mỏi, nhưng cậu vẫn không từ bỏ. Trời không phụ lòng người, cuối cùng cậu cũng thấy Mina đang ngồi một mình dưới bóng cây phía xa trung tâm.
Mina vẫn khóc, cô ghét chính bản thân mình, những cây cỏ gần đó bị Mina giật lên một cách thô bạo, những ngọn cỏ xanh mơn mởn vô tình trở thành đối tượng trút giận của cô. Hai tay cô nắm chặt đám cỏ cạnh chân mình, bờ môi cắn chặt để không khóc bật thành tiếng, nhưng không giấu nổi những cái nấc khe khẽ và hàng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô, hơi ấm càng gần hơn. Mina quay mặt lại, vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt đó, vẫn tình cảm đó, nhưng giờ đây Mina chỉ muốn quay trở lại kí ức để thay đổi những chuyện đã diễn ra.
Jungkook nhìn vào đôi mắt đỏ hoe kia, cậu kéo Mina dựa vào người mình, vòng tay ôm lấy bờ vai đang rung lên theo từng tiếng nấc.
- Mọi chuyện ổn rồi, không sao đâu! – Vẫn chất giọng trầm ấm của Jungkook khiến Mina thêm thấy tội lỗi. Cậu vẫn nhẹ nhàng ân cần như lúc trước, Mina cảm thấy chút tội lỗi khi ở trong vòng tay Jungkook như thế này.
Đôi mắt ngấn nước của Mina ngước lên nhìn Jungkook , cô lí nhí nơi cổ họng:
- Anh ... anh không giận em sao ...?
Vẫn ánh mắt đôn hậu hàng ngày, Jungkook cười:
- Tại sao anh lại phải giận em chứ?
- Em đã sai rồi! Sai rất nhiều! Tất cả lỗi lầm đều do em gây ra! Em không xứng ... hoàn toàn không xứng đáng được tha thứ ...
Mina quay mặt đi, đẩy Jungkook ra tính bỏ chạy. Nhưng, Jungkook đâu để nhỏ chạy đi lần nữa, cậu một lần kéo nhỏ vào lòng mình.
- Đúng là em đã sai, sai rất nhiều, nhưng em cứ chạy trốn cái sai này mãi thì liệu có được không? Em đã làm sai thì phải biết sửa sai chứ, mọi người sẵn sàng tha thứ nếu em dám đối mặt với sự thật, dám chịu trách nhiệm với những lỗi lầm đã gây ra. Ai cũng đáng nhận được sự khoan nhượng nếu có đủ chân thành!
- Nhưng em ... - Thư cố tránh ánh mắt Jungkook , Jungkook nói đúng, bây giờ cô đang tìm cách lẩn trốn sự thật, cô sợ phải đối mặt với hiện thực đối mặt với những người bị cô làm tổn thương.
Jungkook quay mặt Mina nhìn thẳng vào mắt mình:
- Không nhưng nhị gì hết, anh biết mọi chuyện quá khó để chấp nhận nhưng em vẫn phải đối diện thôi. Mạnh mẽ lên, anh biết em làm được mà!
Nụ cười ấm áp (làm tan nát bao trái tim) của Jungkook tiếp cho Mina bao niềm tin, cậu luôn là chỗ dựa vững chắc cho Mina mỗi khi cô cảm thấy lạc lõng.
Jungkook đưa tay lên quẹt ngang giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt nhỏ:
- Đừng khóc nữa, mắt mà sưng lên là mất xinh đấy!
Câu nói đùa của Jungkook cũng không khiến Mina cười được, đôi mắt nhỏ cụp xuống:
- Bây giờ... em phải làm gì đây ...
- Em hãy hành động theo lời trái tim, cảm thấy nên làm gì thì cứ làm đi trước khi mọi chuyện đi quá xa!
- Em xin lỗi ... - Mina lí nhí nơi cổ họng rồi cô ngước lên nhìn Jungkook – Em thực sự xin lỗi ... Em sai rồi ...
Jungkook cười, lại nụ cười tỏa nắng:
- Người em cần xin lỗi không phải là anh.
Mina hiểu í của Jungkook chứ, cô lại quay đi né tránh ánh mắt cậu:
- Nhưng liệu Momo có tha thứ cho em ...
- Anh nghĩ Momo không nhỏ nhen như vậy đâu. Cô bé là người hòa đồng, rộng lượng, tính hơi trẻ con nên khó nà giận lâu được. Nhưng chỉ đối với những người có thực tâm thì sự tha thứ mới được cho đi!
Mina quay mặt đi, ngồi ngang cạnh Jungkook , bầu không khí trở nên ảm đạm. Hai con người với hai dòng suy nghĩ khác nhau.
.
.
Tại phòng bệnh.
Momo vẫn đang ngủ, cơ thể có lẽ đã dần hồi phục sau những cú sốc. Mọi người cũng đã về hết, căn phòng còn mình Momo và Tzuyu
- Cậu tỉnh rồi à? Cậu làm tớ lo chết khiếp đấy – Tzuyu buôn trang tiểu thuyết khi nghe tiếng Momo ho nhẹ.
Momo cựa mình dậy, cảm thấy hơi rát ở cổ chắc thuốc tê đã hết tác dụng.
Momo đưa tay lên cái băng trắng trên cổ, những chuyện mới xảy ra lại làm cho nó lành lạnh sống lưng, mọi chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của Momo, thực sự nó đã mất đi tình bạn này sao?
- Cậu sao vậy? – Tzuyu thấy nó không nói gì hơi lo lắng – Đừng nói viết thương nhẹ vậy mà ảnh hưởng đến dây thanh quản của mày nha!
- Mina ... với tớ ... có còn là bạn ...?
- Cậu! – Tzuyu ngạc nhiên hết mức, đối với những gì mà Mina đã gây ra Momo không hề oán trách mà còn lo sợ là mình và Mina sẽ không thể hàn gắn lại tình bạn này. Tzuyu nói tiếp:
- Xem xem những gì nó làm với cậu đi, làm ơn suy nghĩ cho mình trước đi con bạn ngốc ạ, cậu là người bị hại đấy chứ không phải nó đâu.
- Nhưng cũng là tại mình mà Mina mới trở nên như vậy! – Momo nói cố.
- Tại mày lúc nào? Mày có làm gì sai chưa?anh Jungkook yêu mày là tội do cậu sao? Sao cậu khờ quá vậy? – Tzuyu gắt lên.
- Nhưng ... Chỉ là hiểu lầm thôi ... mình ...
- Mình không muốn mọi chuyện xảy ra chứ gì? – Tzuyu ngắt lời Momo – Rồi thì mình không muốn mất đi một người bạn chứ gì? Cậu cao thượng quá đấy!
Phải, Momo rất cao thượng, Momo chưa từng nghĩ cho bản thân trước mà lại nghĩ cho người khác, đề cao những gì họ nghĩ về mình. Momo luôn giữ hình tượng thế đấy.
- Sao không nói được nữa à? Hay tại mình nói đúng? – Tzuyu nhìn Momo sau vài phút trầm tư.
- Mình không biết nên suy nghĩ như thế nào nữa đây! – Momo nén tiếng thở dài, nhanh chóng chuyển chủ đề – Mà mọi người đi đâu hết rồi?
- Taehyung đi mua cháo cho mày cùng Jin, còn Yoongi thì bỏ đi từ lúc nãy rồi. Jungkook sau khi bác sĩ đến thì đi đâu cũng không hay.
Momo không trả lời, quay mặt đi, nhưng vẫn không thôi suy nghĩ về Mina.
.
Lát sau Jin cùng Taehyung đi vào phòng bệnh, Tzuyu không rời mắt khỏi trang tiểu thuyết:
- Về rồi à? Có mua đồ ăn chưa?
- Mua rồi! – Jin lãnh đạm đi về phía Tzuyu lúc này cô nàng mới gập trang tiểu thuyết lại, dụi dụi mắt nhìn Jin tìm kiếm thứ gì đó.
- Đồ ăn đâu?
- Chỉ mua cho Momo thôi, chúng mình sẽ ra ngoài ăn! – Jin nháy mắt ẩn í với Tzuyu.
- Taehyung ăn rồi chứ nhề, vậy ở lại với Momo nha! Tụi này đi ăn trưa một lát rồi về! – Nụ cười nhanh hiểm trên môi Tzuyu đủ cho Taehyung biết là cả hai đang cố tình tạo không gian riêng cho Momo và anh.
Taehyung không nói gì, đặt cặp lồng đựng cháo xuống bàn - nhún vai.
- Thế nhá! Tụi này đi đây! – Tzuyu khoác tay Jimkéo đi, như sợ ở lại sẽ phá hỏng khung cảnh lãng mạng của hai người kia.
Cánh cửa đóng lại, Môm quay mặt lại phía Taehyung đang lấy cháo ra tô cho . Nhỏ đã tỉnh dậy lúc nãy, đúng hơn là Momo chỉ vờ ngủ để suy nghĩ.
- Dậy rồi à? – Taehyung không nhìn Momo vẫn chú tâm vào công việc của mình.
Momo không trả lời mà hỏi ngược lại Taehyung :
- Đi hết rồi à?
- Ừ, dậy ăn cháo đi!
- Không ăn đâu!
Taehyung quay sang nhìn Momo với ánh mắt lạnh như thường ngày nhưng có chút quan tâm, lo lắng. Tô cháo anh đã múc ra sẵn, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm khó mà cưỡng lại.
- Ăn đi! Không ăn sao có sức? Cô còn đang là bệnh nhân đấy!
Taehyung ... đang quan tâm nó sao?
Momo tròn mắt nhìn Taehyung như không tin vào những lời anh vừa thốt ra. Taehyung nhận thấy mình nói hơi kì nên quay mặt đi, nhanh chóng trở về khuôn mặt lạnh.
- Tôi không ăn đâu! – Momo quay mặt đi, bỏ mặc câu nói vừa nãy của Taehyung .
- Đừng có bướng! – Taehyung kéo cái bàn ăn phía đuôi giường sang, đặt tô cháo lên.
- Không ăn mà! – Momo kéo chăn lên che kín mặt.
- Đừng có như con nít vậy. Ngồi lên! – Anh lạnh lùng ra lệnh.
- Không!!!
Taehyung lắc đầu ngán ngẩm rồi đi lại kéo chăn ra, ném thẳng lên ghế sopha gần đó.
Momo nhăn mặt nhìn Taehyung , một hành động thật thô lỗ.
- Ngồi dậy! – Một lần nữa Taehyung ra lệnh cho Momo.
Momo hằn học ngồi dậy, Taehyung kéo gối dọc lên cho Momo dựa lưng vào.
- Giờ thì ăn được chưa? – Taehyung kéo cái bàn lại trước mặt Momo
- Tôi không đói thật mà!
- Không đói cũng phải ăn!
- Nhưng tôi không muốn ăn, cái cậu này kì ghê á!
Taehyung trừng mắt lên, bình thường với ánh mắt này thì chắc chắn sẽ có một tá chuyện xảy ra với anh rồi, Momo hơi giật mình nhưng kiên quyết không ăn.
- Không ăn! – Nói rồi Momo quay mặt đi.
Đúng là hết nói nổi mà, Taehyung bực nhưng không làm được gì (vì em nó đang bệnh mà).
Taehyung cầm cái muỗng lên, múc một thìa cháo ... đút cho Momo ăn??? ...
- Momo!
Taehyung gọi tên nó một cách khó chịu, Momo quay mặt lại gắt lên:
- Đã nói là không... hmm...
Momo chưa kịp nói hết câu thì nhận ngay thìa cháo vào miệng từ tay anh.
Và cứ như thế, anh tìm cách đút cho Momo ăn... cuối cùng tô cháo cũng hết!!!
.
.
.
Chiều
Momo đang nằm lướt new feel, còn Taehyung thì ngồi đọc báo mạng. Căn phòng tràn ngập mùi công nghệ thông tin, cả hai không ai nói với nhau câu nào.
Cạch
Cánh cửa mở ra, nó ngước lên nhìn, ngỡ là Tzuyu và Jin đến, toan chửi vì cái tội bỏ mình ở đây một mình (có Taehyung nữa mà :3 )
- Ơ ... Mina ...
Mina bước vào sau Jungkook , Momo buông cái điện thoại xuống. Anh không quan tâm lắm nhưng khi nghe nó gọi tên Mina thì liền bật dậy như cái lò xo.
- Hai người đến đây làm gì? – Taehyung
- Thăm Momo thôi! – Jungkook lên tiếng giải thích khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Taehyung – Cậu yên tâm, Mina sẽ không làm hại Momo nữa đâu. Cô ấy đến đây là để xin lỗi...
Momo vẫn nhìn Mina với ánh mắt lạ lẫm có chút lo sợ. Jungkook lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:
- Em đỡ rồi chứ?
Lúc này Momo mới giật mình thu cái nhìn về, quay sang phía Jungkook :
- À dạ đỡ hơn chút rồi ạ!
Mina tiến lại giường Momo. Momo ngồi dậy, ánh mắt không giấu nổi sự lo sợ.
- Momo! Tớ xin lỗi! – Mina nắm tay Momo, Momo có hơi giật mình thụt tay về - Tớ rất hối hận, thực sự tớ đã sai, sai rất nhiều. Tớ không hi vọng cậu sẽ hoàn toàn tha thứ, nhưng tớ mong cậu bỏ qua lỗi lầm lần này cho tớ ...
Mina không kìm nổi cảm xúc đang dâng trào trong người mình, giọt nước mắt đã tràn khóe mi, theo sau đó là dòng cảm xúc ân hận, hối lỗi, Mina không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa rồi.
- Tớ thực sự xin lỗi ... Là do tớ ... là do tớ bồng bột, suy nghĩ thiếu chín chắn ... tớ ân hận lắm ... tớ ...
Momo cầm lấy bàn tay đang run lên của Mina, ánh mắt cảm thông:
- Lí do sao cậu lại làm những chuyện đó với tớ?
- Là do ... là do ... - Mina ngập ngừng, ánh mắt ướt lệ nhìn nó – Là do tớ yêu anh Jungkook ...
- Và nghĩ là tớ cướp anh Jungkook của cậu? – Momo nhỏ nhẹ cắt ngang lời của Mina.
Không ai là quá bất ngờ khi biết sự thật, tất cả hầu như đã biết lí do rồi.
- Tớ ...
Ánh mắt Mina cụp xuống, Momo vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Mina
- Cậu không cần nói nữa đâu. Lỗi lầm đều là từ tớ mà ra. Là tớ đã phá hỏng hạnh phúc của hai người, là tớ không biết, người xin lỗi phải là tớ mới đúng!
- Ơ ... - Mina nhìn Momo với ánh mắt kinh ngạc – Cậu ... không phải tại cậu đâu ... là do tớ không suy nghĩ chín chắn thôi, cậu không có lỗi gì cả!
- Nhưng nguyên nhân là từ tớ mà ra! Không thể hoàn toàn trách cậu được.
- Vậy là cậu tha thứ cho tớ?
Momo cười, gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời.
- Tớ thực sự cảm ơn sự tha thứ của cậu, tớ còn nghĩ sẽ không bao giờ...
- Chúng ta là bạn mà! – Momo lại ngắt lời Mina vì không muốn nghe cô nói tiếp.
Mina ôm chầm lấy Momo, hai người vẫn là bạn, có lẽ không thân như trước được nhưng vẫn sẽ lâu bền. Nhưng có thể đây là một bước ngoặt khiến hai đứa càng thân hơn!
Sự tha thứ không bao giờ là dư thừa đối với người chân thành đúng không?
Hết chương 11❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip