1 - 3

Công việc thường ngày của một bá tổng cao cấp rất nhiều, Kim Taehyung bận bịu cả một ngày đến chín giờ về đến nhà, chuẩn bị cùng với bà xã nhà mình – Jeon Jungkook – một bá tổng khác cùng ăn tối, sau đó hắn phát hiện bà xã của hắn chạy mất rồi.

Trên bàn còn để lại tờ đơn ly hôn, Taehyung chẳng thèm liếc lấy một cái đã xé nó đi luôn.

Bá tổng lạnh lùng còn lâu mới thèm dỗ vợ, sau khi xác định quần áo giầy dép với các loại đồ dùng của Jeon tổng vẫn còn ở đây, Kim tổng lên thẳng phòng ngủ trên tầng.

Quản gia nói với người giúp việc: "Lâu rồi không thấy thiếu gia vui như thế."

Người giúp việc: "... Lời thoại này không phù hợp cho lắm, thiếu gia còn không buồn ăn cơm tối nữa."

Quản gia tuổi đã cao, lúc diễn chỉ có thể đọc lời thoại một cách khô khan, thiếu gia bảo đọc gì thì đọc cái ấy, giờ phát hiện mình đọc sai cũng không nói gì, chỉ cười hiền hòa một tiếng: "Lần sau sẽ chú ý."

Ở trên tầng, vừa vào phòng là Taehyung đã bước lên tấm thảm mềm mại do Jungkook mua, Kim tổng rất thích nó, nhất là vào một vài lúc, tấm thảm sẽ giúp đầu gối của Jungkook không bị xây xát.

Kim tổng dừng lại một lúc rồi tiếp tục đi về phía trước.

Trước khi đi ngủ hắn có thói quen uống nước ấm, nhưng hôm nay không có ai rót sẵn ra để nguội cho hắn cả.

Trên tủ đầu giường hẵng còn cuốn tiểu thuyết tình cảm "Chủ tịch cuồng ngạo yêu tôi: Người tình thế thân" mà Jungkook vẫn chưa đọc xong, Taehyung kẹp dấu sách rồi cất lại vào thư phòng.

Bởi vì không được uống nước ấm,Taehyung ngủ không ngon, vì vậy bò dậy uống nước.

Uống nước xong vẫn không ngủ được, Taehyung lăn qua lộn lại ở trên giường, cuối cùng đưa ra kết luận: Giường đôi này hơi trống.

Màn đêm đen kịt, ánh trăng ngoài cửa sổ trong như nước, đổ bóng lên đôi chân dài của Taehyung.

Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay cầm di động, môi mỏng khẽ mở: "Trời lạnh rồi," mây đen bay tới che đi ánh trăng bàng bạc, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt Taehyung, giọng nói lạnh nhạt: "Vợ à em nên về nhà thôi."

Jungkook: "... Em còn tưởng anh muốn làm em phá sản."

Taehyung dứt khoát mang theo quyển sách kia đi tìm vợ.

Chiếc xế hộp đắt đỏ rời khỏi biệt thự, quản gia nhìn mà xúc động: "Mười giờ đúng, thiếu gia giỏi thật, có thể kiên trì được một tiếng mới đi tìm thiếu phu nhân."

Người giúp việc móc ra ba trăm đồng đặt vào tay quản gia: "Đánh giá cao thiếu gia mất rồi, không kiên trì nổi một tiếng rưỡi.

Taehyung và Jungkook kết hôn vì công ty hai nhà, trong ba năm chung sống quan hệ giữa hai người khá tốt, ít nhất ở trên giường thì vô cùng hài hòa, Taehyung không biết sao Jungkook lại náo loạn đòi ly hôn, vì thế nửa đêm lái xe đến trước khu nhà trọ của Jungkook.

Trên đường đi Taehyung đã nghĩ, nguyên nhân gì khiến Jungkook đòi ly hôn, nghĩ tới nghĩ lui dạo này chỉ có một biến cố, người cũ Park Ji Hyun của hắn đã trở lại.

Trước khi kết hôn với Jungkook, Taehyung đã từng yêu một lần, rồi cãi nhau đến om sòm, sau khi chia tay vẫn có không ít người cảm thấy Park Ji Hyun là tình yêu đích thực của hắn.

Jungkook hẳn cũng cho rằng như vậy, nên là vào lúc này y chỉ có thể tủi hờn núp trong xó xỉnh khóc tức tưởi.

Taehyung nghĩ đến hình ảnh Jungkook khóc tu tu thì đau lòng không chịu nổi.

Vợ của bá tổng sao có thể để chịu uất ức được chứ? Bá tổng thì cũng cần phải dỗ vợ.

Bá tổng vội vàng mở cửa phòng nhà trọ, thì thấy vợ mình đang ngồi trên sofa trêu con rùa đen mà y nuôi.

Jungkook không bỏ chạy một mình, y dẫn bóng chạy cùng, là con rùa đã mười hai tuổi mà bọn họ nuôi, chẳng có tí xíu dáng vẻ liên quan gì đến Taehyung cả, nhưng cũng là một công tử rùa khôi ngô, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.

Nó còn có một cái tên bá khí trắc lậu, Vương Bát Chi Khí*.

*gốc 王八之气 (vương bát chi khí) cụm này lái của 王霸之气 (vương bá chi khí), vương bá chi khí hình dung người có phong thái khí chất mạnh mẽ, trời sinh làm người lãnh đạo khiến người khác tin phục.

Vương bát cũng có nghĩa là rùa nữa, tác giả chơi chữ thôi chứ chắc không xỏ xiên gì đâu, con rùa có tội gì =)))

Taehyung đi tới ngồi xuống bên cạnh Jungkook, trong tay xách canh gà hầm mà đầu bếp nấu cho Jungkook.

Trong phòng vang lên tiếng Taehyung mở túi đựng canh, Jungkook chỉ chăm chăm trêu Vương Bát, rốt cục rút ra chút thời gian để ý đến Taehyung: "Anh tới làm gì?"
Tổng tài bá đạo sẽ không đi đón vợ giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, nhất là khi vợ còn chẳng thèm để ý đến mình.

"Cuốn sách em chưa đọc xong, anh mang đến cho em đây." Kim tổng giữ vững vẻ cao lãnh cẩn trọng như trên thương trường của mình.

"Sách đâu?" Jungkook hỏi hắn.

Kim tổng chột dạ, tằng hắng một cái: "Quên cầm lên rồi."

Vì thế Jungkook tiếp tục chọc rùa đen, cái mai rùa của Vương Bát Chi Khí vừa chạm đất, bốn cái móng điên cuồng vung vẩy muốn lật mình lại.

Taehyung bị mặc kệ sinh lòng bất mãn, múc một muỗng canh gà đưa tới bên miệng Jungkook, không quên đạp Vương Bát Chi Khí một cái.

"Đừng đùa con trai rùa của em nữa, đã mười hai tuổi rồi mà còn ngốc như vậy." Hơn mười tuổi mà vẫn chưa biết lật mình, hỏi xem có con trai bá tổng nhà ai ngốc như vậy chưa?

Con trai bị mắng, tình cha của Jungkook lập tức bùng lửa, phẫn hận nuốt canh trong miệng xuống: "Anh chẳng phải vua của đế chế kinh doanh ngầm, cũng chẳng có gia sản bạc tỉ thì anh không được phép yêu cầu con anh bốn tuổi phải là hacker!"

Taehyung: "...".

Taehyung rất muốn khuyên vợ về nhà, nhưng hắn thật sự không biết nói thế nào, chỉ có thể nói một câu về nhà tẻ ngắt.

Jungkook ngẩng đầu, nghiêng một góc 45 độ nhìn lên trần nhà, bờ mi buông xuống một cung độ bi thương: "Park Ji Hyun đã trở lại, anh đi tìm anh ta đi."

Taehyung: "... Giữa anh và anh ta đã kết thúc từ lâu rồi."

Đôi mắt Jungkook lóe lên ánh lệ — là thuốc nhỏ mắt y vừa mới nhỏ vào: "Em biết anh vẫn luôn xem em là thế thân của Park Ji Hyun."

Taehyung: "Anh không có, đừng nói bậy."

Jungkook nhìn thân thương phận: "Em và anh ta quá giống nhau mà."

Tehyung: "... Không hẳn là rất giống, chỉ có thể nói là chẳng có chút liên quan nào cả."

Jungkook cao một mét bảy tám, Park Ji Hyun một mét chín, Lâm Bạch là tráng hán với làn da màu lúa mạch, Jeon Jungkook là tiểu thụ trắng như sữa bò.

Hai người này cho dù là vẻ ngoài hay là phong thái tính cách thì cũng là hai kiểu hoàn toàn khác biệt, đậu mè nó chứ giống chỗ nào?

Jungkook: "Em và Park Ji Hyun đều có một cái mũi hai con mắt đúng không?"

Taehyung gật đầu.

Jungkook: "Em và anh ta đều là nam đúng không?"

Taehyung tiếp tục gật đầu.

Jungkook nói: "Anh còn nói bọn em không giống nhau, giống thế còn gì."

Taehyung: "... Ừ, hai người đều còn sống, hai người giống nhau như đúc."

Jungkook lau nước mắt không tồn tại: "Em cũng biết em là thế thân của anh ta."

Taehyung: "..."

Jungkook tiếp tục: "Anh có biết vì sao sau khi chúng ta kết hôn rồi em luôn không vui không?"

Taehyung tiếp tục cạn lời: "... Không biết." Hắn cảm thấy Jungkook diễn thích chí lắm rồi.

Jungkook thất vọng nhìn Taehyung: "Bởi vì em biết, khi em cười lên thì không giống anh ta nữa."

Taehyung: "..." Giờ phút này hắn rất muốn ném hết đống tiểu thuyết bá tổng mà Jungkook đang chứa ở nhà đi, vô cùng muốn siêu cấp muốn.

"Chính chủ đã về rồi, còn tới tìm thế thân làm gì chứ?" Jungkook thở dài một hơi, đặt Vương Bát Chi Khí lên máy tính, nói lời thấm thía: "Con trai à, cố gắng học lập trình nhé, sau này con phải trở thành rùa hacker đứng đầu thế giới, cha con chúng ta phải dựa hết vào con đấy."

Tốc độ bò của Vương Bát Chi Khí cũng khá là nhanh, bịch một tiếng rơi xuống đất, lại bị lật mai rồi.

Taehyung đã quen với việc diễn trò của Jungkook, yên lặng nhặt Vương Bát Chi Khí lên ném về bể nước.

Con trai bị ôm đi mất, mộng tưởng con trai trở thành hacker của Jungkook tạm thời mắc cạn, sau đó y bị Taehyung ôm lấy.

Bá đạo tổng tài toàn một đêm bảy lần, Taehyung không phải là một bá tổng đạt tiêu chuẩn, không được một đêm bảy lần nhưng hắn vẫn thành công làm khóc vợ yêu thế thân.

Sáng sớm hôm sau, Taehyung đang chuẩn bị trao cho Jungkook một nụ hôn buổi sáng dịu dàng thắm thiết.

Jungkook ngăn khuôn mặt tuấn tú đang sáp lại gần của hắn đòi chi phiếu: "Không cần nói gì cả, em biết, em chỉ là một công cụ làm ấm giường mà thôi."

Taehyung: "..."

Cuối cùng ví tiền của Kim tổng bị nộp lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #kelsa