Chương 69: "Ông chủ nhỏ lại là xưng hô gì nữa đây?"
Kim Thái Hanh vỗ vỗ mặt Điền Chính Quốc, bảo: “Ăn khuya đi.”
Đến cả mặt Điền Chính Quốc cũng lạnh, Kim Thái Hanh áp hai tay lên má anh, “Sao em cứ như cục đá thế này, trời lạnh là cả người cũng lạnh theo.”
Mặc dù người Điền Chính Quốc hơi gầy một chút nhưng thể chất không hề kém, vóc dáng cũng rất rắn rỏi, chỉ là nhiệt độ da hơi thấp một chút nên khiến người ta cảm giác như đang bị bệnh.
“Trời sinh.”
“Ăn cháo đi.” Kim Thái Hanh đẩy bữa khuya tới trước mặt anh, “Làm ấm dạ dày.”
“Em không đói.”
“Anh tự tay làm cho em đấy, sao ông chủ nhỏ chẳng chừa cho anh chút mặt mũi nào thế.”
Ánh mắt Điền Chính Quốc đánh giá cháo trong bát, bảo: “Em muốn ăn cái khác.” Anh ngẩng đầu lên: “Không phải anh thấy người em lạnh à? Làm gì cho nóng đi.”
Kim Thái Hanh mỉm cười: “Ông chủ nhỏ yêu cầu dịch vụ khác à?”
Điền Chính Quốc hơi buồn phiền rồi đứng dậy chậm rãi tới gần Kim Thái Hanh. Anh nhíu mày: “Ông chủ nhỏ lại là xưng hô gì nữa đây?”
Kim Thái Hanh không đáp, tuỳ ý anh nhích gần mình.
“Anh gọi như vậy khiến quan hệ của chúng ta rất suồng sã.”
“Lẽ nào em còn cho rằng quan hệ của chúng ta rất trong sáng ư?” Kim Thái Hanh ôm eo anh, “Hơn nữa, đây không gọi là suồng sã, đây gọi là thú vui tình ái. Biết thế nào là chơi cosplay không?”
Điền Chính Quốc nhướng mày: “Em là ông chủ nhỏ thì anh là gì?”
“Em muốn anh là gì thì anh là thế đó.” Kim Thái Hanh giữ chặt eo Điền Chính Quốc, xoay mạnh người lại. Cánh tay mạnh mẽ nhấc người lên bàn làm việc. Chiếc bàn rung lắc khiến cháo trong bát sánh một ít ra ngoài.
Kim Thái Hanh rút vài tờ giấy lau sạch cháo bị đổ, đẩy đồ trên bàn sang một bên. Anh chống hai tay bên mép bàn, giam Điền Chính Quốc trong ngực mình, “Chủ tịch Điền, công việc xong rồi có phải nên bắt đầu mục tiếp theo trong kế hoạch rồi không? Em vừa nói muốn ăn cái khác, em muốn ăn gì?”
Điền Chính Quốc dùng đầu gối cọ bắp đùi Kim Thái Hanh, câu trả lời không cần nói cũng biết.
Hôm nay không cần phát sóng trực tiếp. Ông chủ nhỏ tự hạ thấp thân phận, trên bàn làm việc vừa lạnh vừa cứng, trên sàn nhà, bị làm đến một thân toàn mồ hôi.
Tắm rửa xong, hai người nằm trong phòng ngủ.
Nhiệt độ cơ thể Điền Chính Quốc tăng lên, môi cũng rất đỏ, còn hơi sưng. Kim Thái Hanh câu được câu chăng mà ve vuốt cánh tay anh, “Đợi anh mua nhà mới, có muốn dọn sang sống cùng anh không?”
Điền Chính Quốc quay sang nhìn anh: “Không cần mua nhà, em chuẩn bị cho anh.”
Kim Thái Hanh bật cười: “Em tưởng anh gả chồng thật đấy à mà còn phải chuẩn bị nhà cho anh. Hỏi em đấy, có muốn sống chung với anh không?”
Điền Chính Quốc nhất thời không đáp.
“Không muốn à?”
Dĩ nhiên không phải Điền Chính Quốc không muốn. Anh chỉ thấy mình là thương nhân bất động sản mà lại còn cần người yêu tự bỏ tiền túi ra mua nhà, càng nghĩ càng không được, không qua được rào cản tâm lý.
“Anh nhất định phải tự mua à?” Điền Chính Quốc hỏi anh, “Số tiền này tiêu cho chuyện khác cũng được, thứ người yêu anh không thiếu nhất chính là nhà. Nếu anh muốn mua nhà, em có thể đưa cả toà cho anh luôn.”
Câu này của Điền Chính Quốc không phải nói đùa. Chỉ cần Kim Thái Hanh gật đầu, anh thật sự có thể đưa cả tòa cho Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh cười: “Ông chủ nhỏ giàu có ghê ta. Có chút tiền cũng không đủ cho em tiêu. Em nói chuyện yêu đương hay bao dưỡng tình nhân đấy hử?”
Điền Chính Quốc giàu có thật: “Có chút tiền? Em có rất nhiều tiền.”
Kim Thái Hanh bật cười thành tiếng: “Đốt tiền.”
“Thật ra nhà này cũng cũ rồi, sớm muộn gì cũng phải đổi. Hơn nữa diện tích cũng nhỏ. Anh hỏi qua ba mẹ rồi, họ cũng muốn anh đổi sang căn lớn hơn. Em thấy hai người họ có thể để anh lấy nhà của em hả?” Kim Thái Hanh quay sang nhìn anh, “Còn đưa cả tòa cho anh, hai người họ nghe xong chắc bị dọa xỉu.”
Điền Chính Quốc nghĩ thông, không kiên trì nữa: “Tùy anh, anh quyết là được.”
“Vậy là đồng ý sống cùng anh rồi?”
“Anh toàn hỏi mấy câu vô nghĩa, anh thấy em có thể tách anh ra à?”
“Điền Chính Quốc, sống chung không đơn giản như em nghĩ đâu.” Kim Thái Hanh bảo, “Sớm chiều chung đụng, cùng ăn cùng ở, nhịp sống và thói quen sinh hoạt của mỗi người cũng sẽ thay đổi. Hai người sống cùng nhau, cần hoà hợp, cũng cần nhường nhịn.”
Kim Thái Hanh là một người rất lý trí. Những điều anh nói không phải không có lý, chính vì lý trí nên anh mới nghiêm túc với vấn đề sống chung này như vậy.
“Lâu thế rồi anh còn chưa hoà hợp với em à?” Điền Chính Quốc hỏi anh.
Kim Thái Hanh bật cười: “Em cảm thấy hợp là được.”
Sinh nhật Điền Chính Quốc tới gần, để mát mày mát mặt mà tham gia tiệc sinh nhật, Hoàng Dương gọi Chung Ngôn và Kim Thái Hanh tới trung tâm thương mại cao cấp mua một bộ suit.
Sau khi Hoàng Dương tốt nghiệp, trừ hôm cưới mặc suit ra thì đã bao giờ mặc nữa đâu. Hắn mù tịt kiểu dáng và loại chất liệu của mấy bộ suit. Vậy nên hôm nay mới gọi Chung Ngôn và Kim Thái Hanh tới giúp chọn một bộ thích hợp.
Hiếm khi hai quần chúng lao động không phải tăng ca vậy mà vừa cơm tối xong đã bị Hoàng Dương lôi đi dạo trung tâm thương mại nên không vui lắm.
“Sao ông không bảo vợ ông tới chọn cho?” Chung Ngôn lật xem mấy bộ suit trên giá, “Gọi bọn này tới làm gì?”
“Vợ tôi cho gái rượu về nhà mẹ đẻ ở quê rồi, mai mới về. Ông cũng muốn tới tiệc sinh nhật mà, không mua suit à?”
“Nhà có rồi.” Chung Ngôn đáp.
“Mau chọn giúp tôi đi, tôi không biết thế nào là ok đâu, nhìn thế nào cũng thấy chẳng khác gì nhau.” Hoàng Dương tới gần, ghé tai Chung Ngôn nói nhỏ, “Tôi sợ bị hố nên mới gọi mấy ông đến đấy. Tôi không biết gì, bị hố biết đi đâu khóc đây.”
Chung Ngôn liếc hắn một cái: “Đây là trung tâm thương mại cao cấp, ai có thể hố ông.”
Hoàng Dương nhấc mác lên xem, chậc một tiếng: “Đúng là trung tâm cao cấp, giá đủ cao cấp.”
Chung Ngôn cười: “Thích thì mua, có phải không mua được đâu.”
“Mua cũng chỉ mặc được một lần, quá tốn kém.”
“Đợi con gái rượu ông lấy chồng là lại mặc được.”
“Trông tôi tệ lắm à mà còn phải cất tới lúc con gái lấy chồng rồi mới mặc tiếp nữa.”
Chung Ngôn cúi xuống nhìn cái bụng phệ của hắn, chậm rãi gật đầu: “Cũng đúng, lúc đấy khéo không mặc được nữa thật.”
Hoàng Dương cười mắng: “Cút.”
Hoàng Dương chợt nhớ ra ba người họ chỉ có Kim Thái Hanh là chưa kết hôn. Tuy bảo hoàn cảnh trong nước không cho phép kết hôn đồng giới nhưng với năng lực của Điền Chính Quốc, nếu anh muốn kết hôn với Kim Thái Hanh thì ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận cũng không thành vấn đề.
Hoàng Dương quay sang nhìn Kim Thái Hanh: “Không chọn một bộ à?”
“Tôi có được mời tới tiệc sinh nhật đâu, chọn suit làm gì.”
Hoàng Dương há hốc mồm: “Gì? Ông đùa tôi à?”
Kim Thái Hanh thật sự không đùa. Quả thật là đến bây giờ Điền Chính Quốc vẫn chưa hề đề cập đến chuyện tiệc sinh nhật với anh. Cậu ấy còn không nói sinh nhật cậu ấy sắp tới cho Kim Thái Hanh nữa.
Kim Thái Hanh chớp mắt, cười bảo: “Không đùa ông đâu, tôi không biết chuyện tiệc sinh nhật thật. Cậu ấy không nói với tôi.”
Chung Ngôn vừa chọn suit, vừa bình tĩnh bảo: “Ông còn phải lo chủ tịch Điền bỏ quên bồ mình à, sinh nhật còn mấy hôm nữa cơ mà, khéo mấy bữa nữa mới nói.”
“Cũng đúng.” Hoàng Dương khoác vai Kim Thái Hanh, cố ý trêu anh, “Đừng buồn người anh em, không cần chọn suit cho tiệc sinh nhật cũng được nhưng suit cho đám cưới cũng cần chứ, đúng không?”
Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn hắn: “Không say rượu đấy chứ?”
“Tôi bảo ông chọn suit cho đám cưới đấy.” Hoàng Dương vỗ vai anh, “Sớm muộn gì chả dùng đến, đúng lúc xem có bộ nào hợp không?”
“Ông đúng là hết lòng hết dạ với tôi đấy nhỉ?”
“Đương nhiên, một người anh em chưa gia đình tốt thế này, tôi không nhọc lòng thì ai nhọc lòng?”
Nhân viên tư vấn đi tới. Cô loáng thoáng nghe được hai chữ “kết hôn” nên mỉm cười về phía Kim Thái Hanh: “Anh cần lễ phục mặc đám cưới ạ?”
“Không phải đâu.” Kim Thái Hanh đáp.
Nhân viên hỗ trợ hơi bất ngờ, cười bảo: “Ngại quá, tôi hiểu lầm. Vậy là anh cần dùng trong dịp gì ạ?”
“Tiệc sinh nhật.” Hoàng Dương đáp.
Nhân viên tư vấn dẫn Hoàng Dương tới các kệ hàng bên trong: “Nếu là tiệc sinh nhật thì bên này có mấy bộ, anh xem thử xem được không…”
Chung Ngôn đứng sau Kim Thái Hanh, trêu anh: “Chú rể không chọn một bộ thật à? Nhỡ sau này dùng đến thật thì sao?”
Kim Thái Hanh quay lại, cười mắng: “Tránh sang bên đi.”
“Hai ông đang làm gì đấy? Qua cho ý kiến đi xem nào.” Hoàng Dương gọi ở đằng kia.
Hai người đi sang. Hoàng Dương chỉ bộ hắn ưng ý, hỏi: “Cái này thế nào?”
“Khác gì đâu.” Chung Ngôn hỏi nhân viên tư vấn: “Suit ở đây chắc không cần đặt trước đâu nhỉ?”
“Không cần, chỉ cần số đo phù hợp thì trong kho luôn sẵn hàng ạ.”
“Có thể lấy cho tôi xem mấy bộ trong tủ kính không?” Chung Ngôn hỏi.
“Được ạ, anh đợi một chút.”
Hoàng Dương đẩy đẩy cánh tay y, giảm âm lượng hỏi: “Ông xác định tôi có thể gánh nổi mấy bộ trong tủ kính hả?”
“Thử xong rồi nói, mấy bộ trong tủ kính đẹp, rõ ràng không cùng đẳng cấp với mấy bộ trên kệ.”
Hoàng Dương ừ ừ mấy tiếng: “Ông để ý, ông tinh tế, đến lúc đó tôi quẹt thẻ ông.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip