Chap 14 - Đối đầu với Kamomodai

tất cả chỉ là giả tưởng, không có trong truyện

Trận đấu với Kamemodai đã đến, và Nekoma biết rằng đây sẽ là một thử thách vô cùng lớn. Đội bóng này nổi tiếng với sự phối hợp ăn ý và một chủ công cực kỳ mạnh mẽ, Hoshiumi Kourai người được coi là một trong những người xuất sắc nhất trong toàn quốc. Đối đầu với họ, không chỉ là một trận đấu bình thường – đây là trận đấu mà đội Nekoma phải đối mặt với những kẻ thách thức thật sự.

Trận đấu bắt đầu với một tốc độ chóng mặt, và Kamemodai nhanh chóng thể hiện sự vượt trội của mình. Từng pha bóng của họ đều toát lên sự chính xác và mạnh mẽ, và đội Nekoma gặp phải vô vàn khó khăn trong việc chống lại những đợt tấn công như vũ bão.

"Cố lên, cả đội!" Kuroo hô lớn từ bên ngoài sân, cổ vũ cho các đồng đội. Nhưng rõ ràng, đội Kamemodai quá mạnh, và một lần nữa Lev phải đối mặt với những sai sót trong kỹ thuật của mình. Cậu không thể giữ vững tinh thần như trước, và sự căng thẳng dần dâng cao.

Hiệp 1 kết thúc, và tỉ số đã là 1-0 nghiêng về Kamemodai. Nekoma vẫn chưa tìm được lối đi vào trận đấu, và tất cả đều có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và lo lắng.

Trong giờ giải lao, không khí trong phòng thay đồ rất căng thẳng. Không ai nói gì, chỉ có tiếng thở dài của Yaku khi anh nắm chặt băng quấn tay. Mọi người trong đội đều biết rằng trận đấu này sẽ không dễ dàng chút nào. Tuy nhiên, họ vẫn không từ bỏ. Kuroo và Yaku đều cố gắng động viên mọi người.

"Đừng quên lý do chúng ta ở đây," Kuroo nói, đôi mắt không rời khỏi Lev. "Chúng ta đã tiến xa hơn so với trước kia. Cùng nhau, chúng ta có thể chiến thắng."

Lev hít một hơi thật sâu và nhìn vào ánh mắt của đồng đội. Cậu biết mình không thể làm họ thất vọng, nhưng sự căng thẳng đã khiến cậu không thể tập trung như bình thường.

Hiệp 2 bắt đầu, và Kamemodai lại tiếp tục chứng minh sức mạnh của mình. Hoshiumi, chủ công của đội, liên tục tung ra những cú tấn công mạnh mẽ khiến hàng phòng ngự của Nekoma phải chống đỡ vất vả. Lev dù cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể theo kịp những cú đánh của đối thủ.

Cuối cùng, với một cú tấn công chính xác và mạnh mẽ, Kamemodai kết thúc trận đấu với chiến thắng 2-0. Nekoma không thể làm gì hơn ngoài việc chấp nhận thất bại.

Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, không khí trên sân như tĩnh lại. Nekoma đã thua, nhưng sự thất bại này không khiến họ cúi đầu. Họ vẫn đứng dậy, dù biết rằng trận đấu này chưa phải là điểm kết thúc của hành trình.

Lev đứng lặng lẽ trong sân, mắt nhìn theo bóng các cầu thủ Kamemodai đang ăn mừng chiến thắng. Cảm giác thất bại tràn ngập trong lòng cậu, nhưng cậu không thể bỏ cuộc. Cậu biết rằng mọi thất bại đều là bài học để trưởng thành.

"Chúng ta sẽ làm lại," Lev thầm thì, không chỉ với bản thân mà còn với cả đội. "Không có thất bại nào là mãi mãi. Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu."

Kuroo tiến lại gần, vỗ vai Lev với một nụ cười nhẹ. "Cậu đã làm tốt. Cả đội đã làm tốt. Hãy học từ những sai sót này và quay lại mạnh mẽ hơn."

Dù thua trận, nhưng đội Nekoma đã học được một bài học quan trọng về sự kiên trì và không bỏ cuộc. Họ sẽ không để thất bại này cản trở bước đi của mình. Mục tiêu của họ chưa bao giờ thay đổi – đó là chiến thắng, và lần sau, họ sẽ sẵn sàng hơn bao giờ hết.

Sau trận thua trước Kamemodai, không khí trong phòng chờ của Nekoma chìm vào im lặng. Tiếng giày bước loẹt xoẹt trên sàn, tiếng thở dài đầy tiếc nuối, và những cái nhìn lặng lẽ được trao đổi giữa các thành viên trong đội. Đây không phải lần đầu họ thất bại, nhưng cảm giác này vẫn khiến mọi người nghẹn ngào.

Lev ngồi ở góc phòng, cúi đầu. Cậu cảm thấy tội lỗi vì những pha bóng lỗi trong trận đấu. Đôi tay to lớn của cậu đang nắm chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cậu không thể không tự trách mình, dù không ai lên tiếng chỉ trích.

"Lev," giọng Kuroo vang lên, phá tan sự im lặng. "Cậu đã làm tốt."

Lev ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sự ngạc nhiên. Kuroo đứng đó, dáng vẻ vững chãi như một người anh lớn, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết.

"Những sai sót là chuyện bình thường trong một trận đấu. Quan trọng là cậu đã cố gắng. Đừng tự hạ thấp mình," Kuroo nói, vỗ vai Lev một cái thật mạnh, như muốn truyền thêm sức mạnh cho cậu.

Những lời của Kuroo như một tia sáng xuyên qua bóng tối trong lòng Lev. Cậu gật đầu, đôi mắt trở nên kiên định hơn.

Ở một góc khác, Yaku ngồi trên ghế, chân vẫn còn băng bó. Dù không thể tham gia trận đấu, nhưng anh đã theo dõi từ đầu đến cuối, và trái tim anh cũng đau đớn không kém. Inuoka ngồi kế bên anh, cố gắng xoa dịu bầu không khí bằng những câu chuyện hài hước, nhưng không ai bật cười.

"Chúng ta sẽ trở lại," Yaku lên tiếng, giọng nói của anh mạnh mẽ dù khuôn mặt đầy mệt mỏi. "Đây không phải là kết thúc. Thất bại chỉ là bước đệm để chúng ta tiến xa hơn."

Mọi người trong đội đều nhìn về phía Yaku, ánh mắt anh sáng lên với niềm tin mãnh liệt.

Kuroo gật đầu. "Đúng vậy. Chúng ta không dừng lại ở đây. Mục tiêu của chúng ta là tiến lên phía trước. Một thất bại không định nghĩa cả đội Nekoma."

Tiếng nói của Kuroo như một hồi chuông thức tỉnh. Yamamoto, người luôn nhiệt huyết nhưng đôi lúc dễ nản, đứng dậy đầu tiên. "Phải! Đội trưởng nói đúng! Lần sau chúng ta sẽ nghiền nát bọn họ!"

Tiếng cười nhẹ vang lên trong căn phòng. Bầu không khí bắt đầu dịu lại.

Lev liếc nhìn Yaku. Ánh mắt của anh như nói lên tất cả: Cậu đã làm rất tốt. Đừng tự trách mình nữa.

Ra khỏi phòng chờ, ánh nắng chiều rực rỡ hơn hẳn. Trước cửa nhà thi đấu, cả đội đứng thành một vòng tròn, trao nhau những lời hứa hẹn.

"Nekoma chưa bao giờ sợ thất bại," Kuroo tuyên bố. "Chúng ta sẽ luyện tập chăm chỉ hơn nữa. Lần tới, không ai cản được bước chân của chúng ta."

Mọi người đồng thanh hô vang, trái tim họ như được thắp lửa một lần nữa.

Với Lev, đây không chỉ là một thất bại, mà còn là một bài học lớn. Nhìn thấy Yaku, Kuroo và những người đồng đội của mình, cậu cảm nhận được sức mạnh thật sự của Nekoma: không bao giờ bỏ cuộc, luôn hướng về phía trước.

...

Sau trận thua trước Kamemodai, Nekoma trở về trường với những cảm xúc lẫn lộn. Họ đã có một giải đấu đáng nhớ, nhưng kết quả cuối cùng khiến cả đội không khỏi day dứt. Tuy nhiên, không ai cho phép bản thân chìm đắm trong thất vọng quá lâu. Mục tiêu sắp tới chính là chuẩn bị cho những thử thách mới vào mùa đông.

Sân tập Nekoma, chiều muộn.

Tiếng bóng đập vang vọng trong không gian. Mỗi cú đập, mỗi pha cứu bóng đều chứa đựng quyết tâm mãnh liệt. Nekoma không dừng lại, họ luyện tập như thể trận đấu tiếp theo đang chờ đợi ngay ngày mai.

Kuroo đứng ở giữa sân, điều chỉnh chiến thuật với đôi mắt sắc bén. Yamamoto hét lớn mỗi khi ghi điểm, trong khi Kenma vẫn trầm ngâm, nhưng từng đường chuyền của cậu đều chính xác tuyệt đối.

Ở một góc, Lev đang nỗ lực thực hiện các cú chắn bóng. Mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng cậu không dừng lại. Sự thất bại ở trận đấu vừa qua trở thành động lực lớn nhất để cậu tiến bộ.

Yaku, vẫn còn hạn chế di chuyển vì chấn thương, ngồi ở ghế bên sân. Anh quan sát từng động tác của Lev, ánh mắt xen lẫn sự nghiêm khắc và khích lệ.

"Lev, giữ tay cao hơn!" Yaku nhắc lớn. "Và đừng để mất trọng tâm khi nhảy!"

Lev gật đầu, điều chỉnh ngay lập tức. Dù mệt mỏi, cậu không hề than phiền, bởi cậu biết mọi lời nói của Yaku đều là để giúp mình tốt hơn.

Sau giờ tập.

Khi mọi người rời sân tập, Yaku và Lev vẫn ở lại. Yaku tập trung vào việc hướng dẫn Lev những kỹ thuật nhỏ mà cậu còn thiếu sót.

"Cậu biết không," Yaku nói trong lúc cầm bóng, "không chỉ kỹ năng, mà tinh thần cũng rất quan trọng. Nekoma luôn nổi tiếng vì sự kiên trì. Chúng ta không bao giờ bỏ cuộc."

Lev gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. "Em sẽ cố gắng hết sức, Yaku-san. Em không muốn trở thành gánh nặng của mọi người nữa."

Yaku khẽ cười. "Cậu không phải gánh nặng, Lev. Nhưng nếu cậu muốn trở thành người đáng tin cậy, hãy chứng minh bằng hành động."

Đêm khuya, tại nhà Lev.

Khi về đến nhà, Lev ngồi phịch xuống giường. Cậu mở điện thoại, lướt qua những bức ảnh chụp đội ở giải đấu vừa qua. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cậu khi nhìn thấy bức ảnh mà Kuroo chụp lén Yaku lúc anh đang băng bó chân.

Cậu nhắn tin cho Shibayama:

"Tớ sẽ không làm mọi người thất vọng. Hãy cùng nhau cố gắng nhé."

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức:
"Ừ! Cả đội sẽ mạnh hơn bao giờ hết!"

Cậu cầm điện thoại, ánh mắt chợt dừng lại ở một bức ảnh khác—ảnh của cả đội, với Yaku đứng ở giữa, nụ cười tươi rạng rỡ.

"Mình sẽ trở nên xứng đáng với đội này, và với anh," Lev thầm nghĩ.

Sân trường Nekoma, sáng hôm sau.

Trận thua đã trở thành quá khứ. Giờ đây, Nekoma đang tiến bước về tương lai, với những buổi tập luyện không ngừng nghỉ và lòng quyết tâm cháy bỏng.

Họ biết rằng hành trình của mình còn rất dài, nhưng với tinh thần đồng đội và sự kiên trì, không gì là không thể.

Kuroo, với giọng nói đầy tự tin, tuyên bố:
"Hẹn gặp lại ở giải đấu mùa đông! Và lần này, Nekoma sẽ không chỉ dừng lại ở đây!"

Cả đội đồng thanh đáp lại, giọng nói vang vọng khắp sân trường:
"Đúng vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip