Chương 5: Thả mồi

Sau một hồi ngồi đấu caro đã đời trên ZingPlay, tôi vươn vai một cái rõ chán. Tôi dùng hết năm mạng rồi, nói đúng hơn là bị thua năm trận và giờ thì phải chờ mạng hồi phục mới được chơi tiếp. Tôi quay sang Thu, hỏi:

- Ê Thu! Ăn trưa nha !

- ....

Thu không đáp lại tôi. Đôi mắt của nó như muốn dính chặt vào màn hình, vẻ mặt nhìn căng thẳng ghê gớm, tay thì đôi lúc bất chợt giật giật rồi đánh lia lịa lên bàn phím. Tôi tự hỏi Thu đang làm cái quái gì mà tập trung cao độ đến thế. 

Tôi đứng dậy, đẩy ghế nghe một tiếng "xoạt", Thu vẫn không thèm ngoái lại nhìn. Tôi bèn bước tới gần, đứng kế bên tò mò nhìn vào màn hình laptop. À, thì ra nó đang chat Facebook với đứa bạn nào đó. Tôi biết mình không nên làm phiền nhưng rút cục cũng phải cố ngó thử cái tên.

What?!!!! Dur Nguyễn?!!

- Thiệt luôn đó hả?! – tôi thốt lên trong ngạc nhiên. - Mày nghĩ mày đang chat với ai vậy Thu?

- Ủa ? Ngồi kế bên hồi nào vậy ? – Thu tròn xoe mắt nhìn tôi với bộ mặt ngơ ngác, dường như từ nãy đến giờ nó mới nhận ra sự hiện diện của tôi ở bên cạnh.

- Mày chat với nó làm gì?

- Để làm quen với nó. - Thu nhún vai. - Mày nói nó là hacker chuyên đi lừa đảo mà đúng chứ? Tao bị nó lừa cho cái card điện thoại năm chục ngàn rồi đó!

- Sao mày đưa có nó ?! – Tôi nói với giọng trách móc.

- Tại tao tưởng đó là mày! Ai dè đưa cho nó cái card xong thì nó block tao không thương tiếc luôn. Thế mới khốn!

Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào khung chat. Hóa ra tên Dur đó đã lừa Thu rồi à? Đáng ghét thật! Tức thật! Hắn dám sử dụng danh tính của tôi để đi lừa người thân của tôi kìa! Tôi muốn chửi thề. Nhưng may thay là chưa có chuyện gì ngoài vụ Thu mất tiền. Tôi tưởng tượng ra đủ thứ trường hợp xấu nhất có thể xảy ra rồi bất giác rùng mình. Nếu thật sự có chuyện gì, tôi sẽ bị ba mẹ đập oan một trận mất. Thật khó chấp nhận!

Tôi đưa ánh mắt nhìn Thu, nó cũng gật đầu đồng ý cho tôi xem cuộc đối thoại của nó với tên Dur. Tôi bèn lăn chuột nhanh , xem lại cuộc đối thoại.

Chào em

Chào anh

Em tên gì vậy? Anh là Lộc.

Dạ. Em tên là Trúc! (^_^)

Chà tên em dễ thương quá nhỉ? Nghe một cái là ngọt liền à ! <3

*

Thu nó lấy tên giả mạo, thế cũng hay. Tôi không nghĩ ai lại có thể ngây thơ đến nổi mà khai tên thật với một người lại vốn đã biết người đó không tốt lành gì. Nhưng mà, nói về cấp độ giả nai của Thu lại là max level. Bình thường nó ỷ làm chị ăn hiếp tôi bao nhiêu thì bây giờ nó lại giả nai nữ tính, thùy mị bấy nhiêu. Hờ hờ.... Nghĩ mà lạnh gáy. Tôi phải tự nhắc nhở mình không được phép chọc vào nó mới được. Thật đáng sợ.

Well... qua cuộc đối thoại trên thì chúng tôi tạm thời biết được hắn ở TP.HCM, học đại học sư phạm kỹ thuật ở Thủ Đức và có một người em gái,... hay ít nhất đó là những gì hắn có thể bịa ra được. Còn về phần Thu thì nó tên Trúc, có một người anh trai học chung trường với hắn tên là Bá. Cả hai đều thống nhất đi chơi vào thứ ba tuần tới tại Vincom Thu Duc để xem phim... (tôi đã tóm gọn 1684 từ trong cuộc đối thoại).

Chợt, Thu quay sang tôi, hỏi:

- Thấy sao mày ?

Tôi tròn xoe con mắt. Vậy là có thể dụ được tên Dur ra ngoài rồi à? Nhanh thế?! Nhưng mà tại sao hắn lại đồng ý ra ngoài? Ý tôi là, chẳng phải hắn chỉ núp đằng sau máy tính để đi lừa gạt thôi sao? Hắn không thích lộ diện, hắn sử dụng danh tính của tôi, thế tại sao bây giờ hắn lại lộ liễu bước ra ngoài?

- Rồi giờ thì hắn hẹn mày gặp mặt, mày tính sao? Chẳng lẽ đi gặp thiệt? - Tôi hỏi.

- Chứ còn gì nữa? Tao cố tình dụ hắn để bắt hắn tới cảnh sát mà!

Tôi đứng hình, tiếp tục nhìn Thu với đôi mắt mở hết cỡ.

- Mày đang nghĩ cái gì thế? - Tôi nắm lấy vai Thu, lắc lắc nó mấy cái. - Tưởng mọi chuyện sẽ dễ dàng lắm à? Quên đi mày! Hắn không ngu đến nổi mà để cho mày dắt tới đồn cảnh sát đâu! Đây là thành phố đó mày à! Thành phố đó!!! Mày nghĩ mày có đủ trình độ giao tiếp để dụ hắn à? Mơ đi!! Biết đâu ngược lại, hắn sẽ cho mày một vé đi dọc sông Sài Gòn* đó mày! Đừng có đùa!!! 

Tôi xả một tràng mệt muốn đứt hơi tai nhưng điều tôi quan tâm bây giờ là Thu nó đã bỏ cái ý định ngu ngốc đi chưa. Tôi nhìn Thu, nó bắt đầu làm mặt giận với tôi.

- Thôi thì thôi! Mày làm gì ghê dữ vậy?!

Ờ thì đúng là lúc nãy tôi có hơi mất kiểm soát một chút thật, tôi thừa nhận điều đó. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc rằng Thu đã có suy nghĩ sai trầm trọng. Những chiêu thức lừa đảo trên mạng xã hội rồi đem bán qua Trung Quốc, đáng lẽ ra nó phải biết rõ rồi chứ? Hay là nó xa thành phố lâu năm nên quên mất tình trạng này? Không thể nào. Báo chí cũng nhắc nhiều về chuyện này, trường học cảnh báo chuyện này hằng ngày! Với lại, Thu đã bị lừa một lần rồi chẳng lẽ không rút được kinh nghiệm gì sao?

Thu nhìn tôi với vẻ mặt không hài lòng.

- Rồi giờ tính sao? - Thu khó chịu. - Chẳng lẽ bỏ? Tao mất nhiều công sức lắm mới dụ được hắn thế mà chẳng lẽ bỏ đi như thế à ?

- Chứ giờ mày muốn gì?

- Lấy lại năm chục ngàn của tao và bắt hắn phải trả giá với những gì hắn đã gây ra.

Thu nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn và nói với giọng không cảm xúc. Tôi khoanh tay lại, nhìn vào màn hình laptop và suy nghĩ. Ừ thì, tôi tạo cái nick này với mục đích duy nhất là bám sát hành động của tên Dur và cố ngăn cản hắn. Bây giờ Thu đã làm giúp tôi giai đoạn 1, tôi cũng không nỡ bỏ công sức của nó. Nhưng có hai đứa thì làm được cái gì? Nếu bây giờ cứ cho là Thu đi gặp tên Dur và tôi đi đằng sau theo dõi đề phòng bất trắc thì một mình tôi cũng không làm được gì hết. Với lại, tôi không biết võ. Nếu lỡ nó có bị gì thì tôi bay vô cũng chỉ làm vướng chân thôi. A! Mệt óc quá! Ngay cả Đội thám tử nhí trong Conan cũng còn có 5 thành viên để đánh lạc hướng. Ý khoan! Tôi cũng có đội mà! Đúng rồi!

Tôi quay sang Thu đang bùng bùng cái mà người ta có thể gọi là sát khí (nhưng nó không có tác dụng với tôi), nói:

- Nếu được thì tao muốn gọi thêm đồng đội.

- Ai ???

- Con Phương với thằng Thắng.

*****************************************************************

* Dựa theo sự kiện thẩm mĩ viện Cát Tường

P/s: mình không có ý đào bới nhưng cái bài này mình đã viết từ năm 2015 (bằng tay, vào một cuốn tập @_@ ) nên lúc đó vụ vẫn còn được người ta nhắc nên mình có hứng đưa vào bài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip