dương cầm

trải qua một ngày tịch mịch thật não nề và chán chường với tiếng ồn tấp nập ngoài phiên chợ, hay những xô bồ tệ nạn xã hội, những tiếng nói khó nghe đến nỗi không thể lọt tai nổi.

chúa ơi, thật sự rất tệ. những lúc như thế này, não căng lên như dây chằng sắp đứt, nhưng có lẽ một bài ca thánh thót, nhẹ nhàng vang lên bởi những ngón tay chạm nhẹ vào từng nốt nhạc sẽ là một lựa chọn tốt chăng?

tiếng dương cầm luôn là liều thuốc thật sự kích thích khoái cảm bên trong tâm hồn mệt mỏi kia, chúng hẳn phải có phép thần.

mọi sự thất vọng, buồn chán nặng nề bỗng được tiếng đàn nâng lên nhẹ như bong bóng, đếm đến hết nhịp thì bong bóng cũng vội vỡ đi, và buồn chán hay nặng nề cũng theo đó mà vỡ hết.

đằng này là một quãng đời nặng nhọc, trầm xuống u ám, não nề đến lạ. đằng này lại là những ước mơ cao vút thấu tận trời cao, thanh mảnh mà lại có chút gì đó nhẹ bâng quơ. hoà vào nhau, chúng hợp cạ đến lạ.

mỗi lần đặt ngón lên những phím đàn vương vấn chút bụi trần chỉ vì quá lười để đưa tay tới hộp giấy, ta dằn phím để xua bỏ chút giận hờn, ta buông phím để lòng thanh thản, ta nâng nhẹ phím để tạm đặt tâm hồn của mình lên đó, nhẹ nhàng chợp mắt giữa cái nắng triền miên và tiếng ồn của xã hội.

làm sao để miêu tả được cái sự khoan khoái khi ngồi trước cây dương cầm đồ sộ đen bóng, lơ đễnh vang lên một bản nhạc không sắp đặt trước, rồi buông xuống đó một chút thương nhớ.

++

06072017

tớ thật sự muốn có một cây dương cầm

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #life