Chương 1814: Sư thúc 18

Diệp Hòa Ngọc đại khái nghe hiểu ý tứ Ninh Thư, hỏi: "Sư phụ có phải người muốn đệ tử trong trận đấu chỉ cần thủ thắng, sau đó đi bí cảnh."

Mỗi cái tông môn đều có một chỗ cho đệ tử thiên tài đi tu luyện, đánh quái, thuận tiện nhặt bảo vật.

Ninh Thư: "Ta lúc nào nói muốn ngươi đi bí cảnh, ta để ngươi tham gia mở rộng tầm mắt, thấy chút việc đời, không nhất định một hai muốn thắng, mật cảnh mười năm mở ra một lần, không thiếu cơ hội cho ngươi."

Diệp Hòa Ngọc: "Cho nên ý của sư phụ là ... ?"

Diệp Hòa Ngọc cảm thấy mơ hồ.

"Chính là cho ngươi một ít việc để làm thôi, lo mà tu luyện cho tốt, cùng đồng môn sư huynh đệ nhận thức một chút." Ninh Thư nói, "Ngươi chính là đi ngang qua sân khấu thôi, tham gia náo nhiệt là được rồi, không cần tạo cho mình áp lực."

Diệp Hòa Ngọc: "Vâng, đệ tử biết."

Diệp Hòa Ngọc còn rất chờ mong thi đấu tông môn, đến nỗi có thể hay không đi bí cảnh, Diệp Hòa Ngọc chỉ có thể mơ ước, nếu như có thể đi là tốt nhất, không thể đi coi như xong.

Ninh Thư bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện, tay chống cằm, át chủ bài của Dịch Ưu Toàn là vô cùng tận, nhất là Cửu Thiên Thần Phong Hỏa, có thể đốt cháy thế gian vạn vật, vô luận thứ gì đều có thể thiêu đốt, hơn nữa cùng một trận gió giống nhau, núi non sông ngòi, thổi qua địa phương nào đều có thể bị nó đốt cháy.

Ninh Thư luôn cảm thấy kỳ lạ, cái thứ trong bình không phải vật thường, nhưng cái bình vì sao không bị Cửu Thiên Thần Phong Hỏa đốt.

Loại lửa này đâu dễ vây như vậy.

Chẳng lẽ trong bình có pháp trận?

Chỉ cần tùy tiện ném ra một vật, đều có thể đem cô nổ thịt nát xương tan, không biết đổi thành nhiệm vụ giả khác sẽ làm thế nào?

Dù sao Ninh Thư hiện tại có điểm chết lặng.
Đành phải chờ vậy, chờ lần này bí cảnh xong rồi tính tiếp.

Ninh Thư ăn một viên đan dược, bắt đầu tu luyện, Ninh Thư không cần hướng núi Kỳ Thừa mà đi, giao lưu cái gì tâm đắc dẹp hết đi.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, lại hít, thở ra, hít vào thở ra, hít vào thở ra, tự nhiên cảm giác chính mình muốn sinh con vậy?

Ninh Thư bố trí Tụ Linh Trận, hấp thu linh khí, cũng hấp thu Thiên Tinh chi lực, cô không thể hấp thu Hỏa Dương chi lực, vì Hỏa Dương chi lực quá nóng nảy, hiện tại cô vốn đã tồn tại cảm giác nhập ma, nếu hấp thu Hỏa Dương chi lực, chính là đem chính mình giống như đặt ở trên lửa nướng.

Ninh Thư cố gắng tu luyện, hai đệ tử cũng đang chăm chú tu luyện, Diệp Hòa Ngọc đặc biệt nghiêm túc.

Diệp Mỹ Ngọc tuổi còn nhỏ, tỉnh tỉnh mê mê, sư phụ cùng ca ca làm làm cái gì nàng thì làm cái đó.

Bây giờ ngày so trước kia tốt hơn nhiều, hiện tại có quần áo đệ tử đẹp mắt lộng lẫy, ăn đủ no mặc đủ ấm.
Tiểu nha đầu này rất thích chưng diện, trở lại Tử Sa Đảo, Ninh Thư liền khôi phục bộ dáng lúc đầu.

Người tu chân rất ít ai xấu đến khó coi, có thể điều chỉnh một chút trên khuôn mặt, Diệp Mỹ Ngọc tiểu nha đầu này không có việc gì liền hướng Ninh Thư hỏi: "Sư phụ, về sau đệ tử có thể xinh đẹp giống như người sao?"

"Ngươi cứ tu luyện cho tốt, thực lực cường đại, đừng nói xinh đẹp như ta, làm đệ nhất mỹ nhân tu chân giới đều được. Để làm được điều đó, ngươi phải có thực lực vô cùng vô cùng cường đại mới được." Ninh Thư nói, thích chưng diện như vậy, liền dùng cái này làm mục tiêu đi.

"Dạ, đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện." Diệp Mỹ Ngọc xách váy, nhảy nhảy nhót nhót ra khỏi phòng Ninh Thư.

Diệp Hòa Ngọc hướng Ninh Thư chắp tay, "Sư phụ, muội muội không hiểu chuyện, sư phụ không nên nổi giận."

"Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, không có gì để tức giận, Mỹ Ngọc về sau sẽ từ từ hiểu được dù có đẹp như thế nào, tới lúc chết đi đều biến thành bộ xương khô, khuôn mặt chỉ là biểu tượng." Ninh Thư chỉ vào bồ đoàn, "Ngồi lên trên."

Diệp Hòa Ngọc ngồi lên bồ đoàn, cảm giác bên trong có nồng đậm linh khí xông vào trong thân thể của hắn. "Cái bồ đoàn này ngươi cầm đi, có cái gì không hiểu, ngươi có thể tới hỏi ta." Ninh Thư nói.

Diệp Hòa Ngọc lập tức đứng lên, "Đa tạ sư phụ."

Ninh Thư chỉ dẫn Diệp Hòa Ngọc một chút vấn đề khi luyện công, hiện tại Diệp Hòa Ngọc là Luyện Khí kỳ, còn chưa tiến tới Trúc Cơ. "Lấy thiên phú của ngươi, hoàn toàn có khả năng lên được Trúc Cơ, không cần dùng đan dược hỗ trợ, tu luyện tăng cấp tự nhiên là tốt nhất." Ninh Thư khích lệ Diệp Hòa Ngọc.

Diệp Hòa Ngọc lập tức gật đầu, "Đệ tử đã biết, sư phụ, con còn có vấn đề muốn thỉnh giáo."

Ninh Thư gật đầu, "Nói đi."

Diệp Hòa Ngọc nghĩ nghĩ nói ra: "Lúc tu luyện, đệ tử cảm giác Linh khí chủ động hướng bên trong đệ tử đi vào đan điền, lúc không tu luyện cũng có một chút, chỉ là hơi chậm, nhưng lúc tu luyện, con so muội muội hấp thu linh khí nhiều hơn, đệ tử có điểm sợ hãi."

Ninh Thư: ... Cô cũng sợ hãi!

Ninh Thư mỉm cười nói ra: "Sợ hãi cái gì, người có đủ loại thể chất, có người kinh mạch bế tắc, cả một đời cũng không thể tu luyện, có người gân mạch so người bình thường khoáng đạt, thông suốt hơn, chúng ta tu luyện cũng cần đả thông kinh mạch bế tắc bên trong thân thể."

Diệp Hòa Ngọc thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng rằng chính mình xảy ra chuyện gì.

"Đây là ông trời ưu đãi, cố mà trân trọng." Ninh Thư cười híp mắt nói, "Tu luyện là bỏ cái giả giữ cái thật, không nên tùy tiện dính nhân quả, đừng không có việc gì đừng diệt cả nhà người ta."

"Lệ khí càng nhiều, tới lúc gặp lôi kiếp càng khó qua." Ninh Thư cười nói.

"Sư phụ, ai lại không có việc gì đi diệt cả nhà người khác?" Diệp Hòa Ngọc hỏi.

Ninh Thư pha trò, "Ta chỉ thí dụ một chút, việc linh khí hướng ngươi ào ào kéo tới không cần kể khắp nơi, ngươi chỉ là so với người khác kinh mạch thông suốt hơn, không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo."

"Đệ tử nhớ kỹ." Diệp Hòa Ngọc thở dài, không phải chuyện xấu thì tốt rồi.

"Vậy đệ tử có thể lên được Trúc Cơ trước khi thi đâu tại tông môn không?" Diệp Hòa Ngọc hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nhàn nhạt nói, "Không cần tận lực lên Trúc Cơ, lúc cần đột phá sẽ đột phá, ngươi cứ bình tĩnh, lần này để ngươi tham gia thi đấu tông môn, là muốn cho ngươi mở mang kiến thức một chút. Ta không phải muốn ngươi đi độc chiếm vị trí đầu, không nên coi thường bất luận kẻ nào, đệ tử trong tông môn thời gian tu luyện dài hơn ngươi, cho nên buông lỏng một chút, chúng ta chỉ đi xem náo nhiệt."

Diệp Hòa Ngọc nhịn không được nói ra: "Sư phụ, đệ tử dù sao cũng là Lan Uyển Phong thủ tịch Đại đệ tử, như vậy thật không có vấn đề sao?"

"Có vấn đề gì? Hay là ngươi một bước lên trời luôn đi."

"Sư phụ lại đùa giỡn rồi." Diệp Hòa Ngọc kéo ra khóe miệng nói.

"Ngươi áp lực làm gì, đừng lúc nào cũng so sánh với người khác, ngươi nên nhớ, trên đời này địch nhân duy nhất chỉ có chính bản thân. Cũng giống như sư phụ ngươi, không phải cũng bị một tên tiểu bối treo lên đánh sao?"

Thừa nhận không bằng người khác a.

Diệp Hòa Ngọc khóe miệng co giật đến càng thêm lợi hại, lời này hắn làm như thế nào dám tiếp.

Đột nhiên cảm thấy sư phụ có chút cà lơ phất phơ.

Không khí an tĩnh như vậy thật đáng sợ, Diệp Hòa Ngọc chắp tay, "Đệ tử đi tu luyện."

Ninh Thư phất phất tay, "Đi xuống đi."

Thi đấu tông môn đúng hạn tiến hành, trước khi bắt đầu, Ninh Thư ban cho 2 cái đệ tử Pháp khí hộ thân, tận lực ít bị thương.

Các đệ tử khác tham gia trận đấu đều sẽ được sư phó cho một chút Pháp khí. "Đệ tử nhất định không cô phụ kỳ vọng của sư phụ." Diệp Hòa Ngọc nhìn thế trận cùng khung cảnh hào hùng xung quanh, nhịn không được nhiệt huyết dâng lên.

"Kỳ vọng là cái khỉ gì, ta không có gì kỳ vọng." Ninh Thư nói, "Chúng ta chỉ đến xem náo nhiệt."

Diệp Hòa Ngọc: ...
————————
Chú giải: một số nhà dịch lực lượng Ninh Thư hấp thu vào buổi tối là lực sao trời hay là sao trời chi lực, trong vài bản convert cũng để tên như vậy. Riêng mình thấy đã có cái Hoả Dương chi lực – một từ hán việt, nên đã đổi thành Thiên Tinh chi lực, đi chung với nhau nghe có vẻ cũng hợp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip