Q1 - Chương 7.1: Mua dây buộc mình

"Nếu anh ấy đã yêu tôi thì nhất định sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về tôi, kể cả khuyết điểm!"

Tôi nói câu này trong sự hãnh diện và thỏa mãn, chẳng qua là vì khi ấy, tôi còn đang hoàn toàn dựa vào sự yêu thương và nuông chiều của "anh". Tôi hoàn toàn không biết, đến một ngày nào đó anh thấy mệt, thì tất cả những thứ ấy đều trở thành xiềng xích làm nặng đôi vai anh. Ngây thơ rằng hiểu rõ bản thân, cuối cùng sẽ phải trả giá vì cái ngây thơ ấy. Đem tình yêu ra cân đo đong đếm cuối cùng chỉ khiến cho tình yêu ấy mất thăng bằng.

Bước vào năm thứ tư, sinh viên cuống cuồng lo luận văn tốt nghiệp, lo tìm công việc[1] .Năm thứ ba coi như là thời kỳ an nhàn cuối cùng, cũng là đường ranh giới lớn trong cuộc đời. Có người dự định thi nghiên cứu sinh, lại có người muốn đi làm ngay, tất cả đều phải đưa ra những quyết định cho tương lai của mình.

[1] Một số trường đại học ở Trung Quốc, sinh viên mới bắt đầu năm thứ tư đã phải đi tìm công việc và có thể làm việc từ lúc chưa tốt nghiệp.

Hai trong số bốn người cùng phòng ký túc với Lộc Hàm đều thi nghiên cứu sinh tại trường, vừa được hưởng ưu tiên, chuyên ngành học lại rất tốt. Đây là quãng thời gian nước sôi lửa bỏng nhất đối với mỗi sinh viên, ai đã ký hợp đồng làm việc rồi thì hằng ngày chỉ việc ở nhà chơi game, ai quyết định học thạc sỹ thì ngày ngày đều phải chạy đến thư viện ôn tập.

Trương Văn Đào là một trong hai người học tiếp. Người còn lại đã tìm được công việc ở quê, hiện giờ chỉ ru rú trong phòng chơi game online, thỉnh thoảng lại vợ vợ chồng chồng chuyện trò với người yêu. Chỉ có Lộc Hàm là chưa quyết định dứt khoát.

Trương Văn Đào mua hai chai nước, nhét một chai vào tay Lộc Hàm đang ngồi đọc báo Tài chính Kinh tế: "Rốt cuộc là ông dự định thế nào rồi? Ngành của chúng ta hot như thế, tìm một công việc tốt là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống chi với năng lực mấy năm nay của ông, làm nên chuyện lớn là hoàn toàn có thể!".

Lộc Hàm đương nhiên đã suy nghĩ về vấn đề này, nghiên cứu sinh kỳ thực chiếm ưu thế hơn cử nhân rất nhiều, bố mẹ anh anh cũng có chủ ý cho anh tiếp tục học lên. Nhưng không hiểu vì sao, Lộc Hàm lại không thật sự hào hứng với việc này, mặc dù việc thi nghiên cứu sinh đối với anh hoàn toàn không thành vấn đề. Anh muốn sớm ra ngoài xã hội, sớm đối mặt với những điều thực tế, không muốn tiếp tục nhốt mình trong tòa tháp ngà voi lộng lẫy kia nữa.

"Tôi cũng chưa nghĩ kỹ." Lộc Hàm mở nắp chai nước uống một ngụm.

"Công ty Q vẫn cho người tới đàm phán với ông suốt đấy thôi?" Trương Văn Đào lấy làm lạ, Q là một công ty có tiếng, năm nay chỉ tới trường đại học của bọn họ chiêu mộ duy nhất một người, chính là Lộc Hàm. Với nhiều người, đây hẳn là một cơ hội vô cùng hấp dẫn, có thể vào làm ở một công ty lớn, mức lương cao như vậy tuyệt đối không có gì phải lăn tăn cả.

"Nói sau đi!" Lộc Hàm thở dài. Nếu như anh nói không bị cám dỗ bởi công ty Q, thì chắc chắn là nói dối, nhưng hiện giờ anh vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm. Giá như chỉ có mình anh, thì anh chẳng cần do dự lâu như vậy.

Buổi tối Lộc Hàm gọi điện cho Địch Lệ Nhiệt Ba như mọi khi, chỉ có điều hôm nay anh cố ý lôi vấn đề này ra nói. Anh cảm thấy bản thân cũng có phần ích kỷ. Một vài đàn anh khóa trên sau khi tốt nghiệp đều muốn người yêu phải theo mình tới nơi mình làm việc sinh sống. Hiện giờ, không thể không thừa nhận, trong đầu anh cũng có suy nghĩ như vậy.

"Tiểu Bối, em có nghĩ tới chuyện sẽ chuyển tới một thành phố khác không?" Lộc Hàm mím môi, sau khi nói ra câu này, lòng anh nhẹ nhõm hẳn, Không lo lắng câu trả lời của cô thế nào, anh chỉ cảm thấy tảng đá lo lắng đè trên ngực rơi xuống.

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa mới tắm xong, tóc còn ướt sũng, quần áo mỏng manh, cô lạnh đến run cả người, nhưng thói quen của cô vẫn vậy, nghe điện thoại sẽ ra ngoài chứ không ở trong phòng nói chuyện. Cô gạt dòng nước chảy trên trán: "Sao phải chuyển đi?'.

"Chẳng hạn như làm việc, hoặc du lịch."

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Du lịch thì được, còn làm việc thì miễn đi. Ở nơi khác cuộc sống cũng khác, mà khả năng thích ứng của em kém lắm, trước giờ chưa từng có ý nghĩ một ngày nào đó rời khỏi Yên Xuyên. Em chưa bao giờ đi đâu phải ngồi tàu hỏa, ngồi máy bay, lần đi xa nhất là hôm tới trường tìm anh, hôm ấy vừa xuống xe em bị nôn. Anh nghĩ mà xem, nếu như tới nơi khác sinh sống, mỗi lần về quê đều rất lâu, tết nhất còn phải về nhà ăn tết, thấy nhiều người chen chúc tàu xe như thế đã chẳng muốn đi rồi".

Cô nói liên miên đủ thứ, Lộc Hàm chỉ biết chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, bao nhiêu thứ còn lấn cấn trong lòng anh tiêu tán, anh đưa ra quyết định dứt khoát cho tương lai của mình: "Ừ, em nói rất đúng. Mấy hôm nữa anh sẽ về nhà".

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe anh nói vậy, không khỏi hét lên một tiếng sung sướng.

Lộc Hàm vội bảo cô không nên quá phấn khích, khuyên cô đi ngủ sớm để sáng hôm sau còn đi học.

Trường của Lộc Hàm bắt đầu kỳ nghỉ khá sớm, sau ba tuần thực tập thì mọi người đều phải tự lo cho bản thân. Thời gian trôi rất nhanh, kỳ thực tập kết thúc, Lộc Hàm cũng cho bạn bè biết quyết định của mình, anh không ở lại thành phố A để học tiếp mà quay về Yên Xuyên lập nghiệp. Anh là một người không dễ dàng đưa ra quyết định nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không chần chừ.

Một ngày trước khi rời khỏi trường, Lộc Hàm và bạn bè liên hoan một bữa, sau đó mới mỗi người mỗi ngả. Tương lai, cơ hội được ở cùng nhau chắc chắn rất ít, cũng không thể bất cứ lúc nào muốn cũng được tụ tập bốn người như vậy.

Đàn ông ăn uống đương nhiên không thể thiếu rượu, Lộc Hàm cũng uống khá nhiều. Họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đã trải qua trong thời gian tập quân sự, những chuyện thú vị trên lớp học. Ai cũng ôm tâm trạng não nề, lời nào nói ra cũng khiến người khác lúng túng gượng gạo.

Mọi người vừa uống rượu vừa trêu đùa nhau. Dương Nghị cạn hết một ly, mượn rượu mà nói: "Có chuyện này vẫn luôn muốn hỏi ông, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội rồi. Ông biết rõ tình ý của Liên Chân Chân, sao lại nhẫn tâm với cô ấy như thế?".

Những người còn lại đồng loạt phóng ánh mắt về phía Dương Nghị, trong lòng họ có lẽ cũng lờ mờ đoán ra được Dương Nghị dành tình cảm cho Liên Chân Chân, chỉ không ngờ anh ta lại nhằm đúng lúc này mà hỏi. Trong trường có rất nhiều nam sinh từng nói, chỉ cần có thể lọt vào mắt xanh của Liên Chân Chân, họ sẵn sàng từ bỏ bạn gái hiện tại, thật sự không hiểu trong đầu Lộc Hàm nghĩ gì.

Lộc Hàm uống hết một ly rượu, đột nhiên nhớ tới một câu nói trong bộ phim anh từng xem cùng Địch Lệ Nhiệt Ba: "Nếu tôi đã thích hoa hồng, tường vi dẫu đẹp có gì liên quan?".

Trong tim anh chỉ có duy nhất đóa hồng kia, cho dù tường vi có chiếm giữ trái tim của ngàn vạn người, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh cả.

Dương Nghị liếc nhìn Lộc Hàm, không nhịn được bật cười. Đúng vậy, có thể Liên Chân Chân là đóa hồng trong lòng anh ta, nhưng cô ấy không phải đóa hồng trong lòng Lộc Hàm.

Trương Văn Đào nhíu mày: "Xin các đại lão gia đừng nói mấy lời hoa mỹ ấy cho tôi nhờ! Uống đi, bớt lời đi một chút!".

Câu chuyện lại chuyển sang đề tài khác, mọi người tranh nhau thảo luận về tương lai. Trương Văn Đào nói: "Lúc bé tôi nghĩ sau này lớn lên nhất định sẽ làm nhà thiên văn, cả ngày tìm hiểu về vũ trụ huyền bí, đến lúc trưởng thành rồi mới phát hiện, ngay cả bản thân mình còn chưa hiểu hết".

Có người tiếp lời: "Lúc bé tôi muốn tương lai trở thành một vị quan thanh liêm, vì dân phục vụ... Haizz... Các ông đừng có cười, hiện giờ tôi thấy nếu tôi mà làm quan thì kiểu gì cũng là tham quan, thế nên tốt nhất không đi gây họa nữa!".

...

Mấy người vừa uống rượu vừa nói nhảm, cuối cùng Trương Văn Đào không nhịn được hỏi Lộc Hàm: "Ông thật sự muốn về Yên Xuyên đấy à?". Thấy Lộc Hàm gật đầu, anh ta tức giận: "Cái đồ trọng sắc!". Mọi người ai cũng biết bạn gái của anh muốn ở lại Yên Xuyên.

Lộc Hàm không đáp, chỉ xem như Trương Văn Đào đang say rượu nói nhảm.

Trương Văn Đào thở dài, thay đổi khẩu khí: "Trọng sắc cũng tốt, còn hơn tôi hiện giờ vẫn chưa gặp được ai khiến tôi trọng sắc như thế. Haizz... Uống!".

Mọi người bật cười: "Thôi, hát bài ca độc thân được rồi đấy!".

Lộc Hàm về tới Yên Xuyên, Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn còn chưa được nghỉ. Hai người lại ra ngoài thuê phòng, tận hưởng thêm một quãng thời gian hạnh phúc riêng.

Chớp mắt Địch Lệ Nhiệt Ba đã bước vào năm ba, Lộc Hàm cũng thuận lợi tìm được việc làm. Anh tìm hiểu qua vài công ty lớn ở Yên Xuyên, cuối cùng quyết định chọn Quảng Vũ. Người phụ trách trước đây rất đề cao Lộc Hàm, thấy anh chủ động liên hệ thì không chút chần chừ, tập tức sắp xếp công việc cho anh. Hơn nữa, sinh viên mới tốt nghiệp thường phải trải qua ba tháng thử việc nhưng Lộc Hàm chỉ mất một tháng đã được nhận vào làm chính thức.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, năm đầu tiên đi làm coi như là để tích lũy kinh nghiệm, không quá quan trọng vấn đề tiền tương. Đối với sinh viên vừa ra trường, thiếu hụt lớn nhất chính là năng lực thực tiễn. Lộc Hàm nghĩ, đợi một năm nữa sẽ tính tới chuyện tìm một nơi khác, xin vào một công ty mà mình ngưỡng mộ.

Công việc của nhân viên mới như anh rất bận rộn.

Lộc Hàm không ở trong căn hộ mà công ty phân cho, anh thuê nhà bên ngoài nên mỗi tháng đều được nhận tiền phụ cấp từ công ty.

Cuối tuần, Địch Lệ Nhiệt Ba thường tới chỗ Lộc Hàm, mua đồ ăn, làm cơm đợi anh về. Tay nghề bếp núc của cô hiện giờ rất tiến bộ, thỉnh thoảng còn tự làm được vài món mới. Lộc Hàm cũng thích mỗi cuối tuần được ở bên cô, có cô ở nhà trọ, anh không còn cảm thấy trống trải. Vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà nên Lộc Hàm chọn một nơi khá xa công ty, giảm được mấy trăm tệ một tháng, như thế cũng coi như được bù đắp phần nào.

Địch Lệ Nhiệt Ba làm cơm nước xong xuôi, yên vị trên sofa xem ti vi. Những lúc chờ đợi buồn chán, cô thích nhất là ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay phải của mình, đây là chiếc nhẫn mà anh mua tặng cô bằng tiền lương tháng đầu tiên. Lúc anh tặng cho cô, cô cảm động đến bối rối. Nói thật lòng, Lộc Hàm không phải một người đàn ông lãng mạn, rất hiếm khi anh tặng đồ cho Nhiệt Ba, thế nên mỗi lần anh tặng quà đều khiến trái tim cô rung động.

Chiếc vòng tay anh tặng cô khi còn học cấp ba được cô cất giữ như vật báu, sau đó hai người biệt ly, cô liền ném nó xuống hồ. Giờ đây nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cô thầm nghĩ nhất định phải giữ gìn nó cẩn thận, phải đeo nó cả đời.

Lộc Hàm đi làm về, cùng cô ăn cơm tối rồi mới tắm rửa, sau đó, hai người sẽ ngồi trên sofa xem ti vi. Địch Lệ Nhiệt Ba thích nhất những lúc như thế này vì sẽ được anh ôm trong lòng, anh sẽ không tranh ti vi với cô, mà sẽ lặng yên nghe cô cằn nhằn những chi tiết trong phim.

Sáng hôm sau, Lộc Hàm ngủ dậy khá muộn, Địch Lệ Nhiệt Ba biết anh làm việc cả tuần vất vả nên sẽ dậy sớm làm bữa sáng rồi gọi anh dậy ăn. Nếu tâm trạng tốt, anh sẽ đưa cô ra ngoài dạo phố, nếu anh quá mệt thì hai người sẽ chỉ đi dạo quanh khu chung cư.

Hai tháng sau, Địch Lệ Nhiệt Ba tâm tình phiền muộn tích tụ, không chịu được mà phát hỏa với Dương Mịch: "Tớ thấy tớ chẳng khác nào bảo mẫu của anh ấy. Lần nào tới cũng mua thức ăn, nấu cơm, cứ như đây là chuyện tớ phải làm không bằng. Quần áo thay ra, dù có rảnh rỗi anh ấy cũng không tự giặt lấy, toàn đợi tớ giặt. Chẳng phải tớ trách móc gì anh ấy, nhưng mà cảm thấy rất khó chịu!".

Dương Mịch gõ đầu cô: "Hai người ở chung cần có thỏa hiệp rõ ràng, huống chi các cậu dự định lâu dài với nhau. Anh ấy mới nhận việc chưa được bao lâu, cho dù có kết quả học tập xuất sắc ở trường nhưng vẫn chỉ là một ma mới của công ty. Lúc làm việc nhất định sẽ vướng phải những vấn đề lớn, chắc chắn sẽ rất bận rộn. Những lúc như thế, việc cậu cần làm nhất chính là thông cảm với anh ấy!".

Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy lời Dương Mịch nói có lý, nên lại tiếp tục cuộc sống như vậy, cuối tuần tới nhà trọ của Lộc Hàm, ngày thường duy trì liên lạc bằng điện thoại, chỉ có điều chủ đề nói chuyện của hai người so với trước đây càng lúc càng ít. Nhiều khi, Địch Lệ Nhiệt Ba hoài nghi đây liệu có phải là dấu hiệu cho thấy tình cảm của họ đã hạ nhiệt? Nhưng Dương Mịch nói đấy là vì hai người đã qua giai đoạn tình yêu học trò nên cô lại dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung của mình.

Sinh nhật một người bạn, mọi người đều bị yêu cầu phải đưa theo "người nhà" đến tham dự. Địch Lệ Nhiệt Ba đã thông báo với Lộc Hàm, bảo nhất định phải đi. Tới hôm ấy, Lộc Hàm lại bận việc, gọi điện nói với cô: "Anh không đến được không?".

"Đương nhiên không được!" Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức phản đối: "Mọi người đều đưa "người nhà" theo, anh định để em lẻ loi ngồi một chỗ à? Anh mau đến đi, em đợi!".

Cúp máy, Lộc Hàm nhíu mày, cuối cùng vẫn đi tìm cấp trên xin nghỉ sớm. Bình thường biểu hiện của anh trong công việc rất tốt nên sếp cũng không do dự mà đồng ý.

Xuống xe, anh đã nhìn thấy cô ngồi đợi ở bến xe. Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức lao tới, bám lấy cánh tay anh: "Em biết anh nhất định sẽ đi mà!".

Lộc Hàm bất đắc dĩ cười, xoa đầu cô.

Tiệc sinh nhật, mọi người cũng chỉ tụ tập đi ăn một bữa, các bạn nữ đều đưa bạn trai đi cùng, hỏi thăm lẫn nhau xem "người nhà" của bạn đang làm gì. Lộc Hàm không quen bầu không khí này nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tự nhiên. Địch Lệ Nhiệt Ba giới thiệu công việc của Lộc Hàm xong, nhiều người xuýt xoa ngưỡng mộ, họ đều cho rằng được vào làm việc ở Quảng Vũ là điều rất lợi hại, nhất là đối với một sinh viên mới ra trường, Lộc Hàm tỏ ra khá khách khí, anh nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đang tươi cười rạng rỡ, có vẻ như vô cùng hãnh diện.

Anh khẽ nhíu mày, cầm ly rượu trước mặt 1ên uống cạn môi hơi, trong ngực chợt buồn phiền.

Mấy ngày sau đó, Lộc Hàm xin công ty cho nghỉ phép vì phải quay về trường. Chương trình năm tư vẫn còn ba môn học, những sinh viên đã đi làm có thể xin nhà trường miễn cho việc lên lớp nhưng đến ngày thi vẫn phải có mặt. Về chuyện này Lộc Hàm không quá lo lắng, vì thi cử năm cuối cấp đều được sử dụng tài liệu, xem sách trước là có thể dễ dàng qua.

Mấy hôm nay anh không gọi điện cho cô để tập trung ôn thi, trong lòng cũng không thấy có gì bất thường. Địch Lệ Nhiệt Ba lại có cảm giác rất kỳ lạ, nhiều lần cô phải cố gắng đè nén kích động muốn gọi điện cho anh, thế nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà gọi đi, vậy mà anh lại không nghe máy. Cô tức giận, liên tục gọi. Địch Lệ Nhiệt Ba gọi rất nhiều, rất nhiều, Lộc Hàm đều không nghe máy. Cô tức đến mức muốn quẳng điện thoại đi.

Mãi tới tối, Anh mới chủ động gọi lại cho cô.

Địch Lệ Nhiệt Ba phát hỏa: "Sao anh không nghe máy?".

"Có chuyện gì quan trọng không?"

"Không có chuyện quan trọng thì không được gọi điện cho anh à? Anh bận lắm hả? Em gọi bao nhiêu như vậy mà không nhận được một cuộc là sao?"

Lộc Hàm thở dài: "Anh đang ôn thi mà, anh về tới trường rồi, hai ngày tới phải thi ba môn, thế nên phải về đây gấp".

Dù nghe anh giải thích rõ ràng như vậy nhưng cô vẫn còn chưa nguôi cơn giận: "Thế sao không nói với em một câu là anh phải về trường?".

Lộc Hàm im lặng một lúc, chợt hỏi: "Em nhất định phải biết rõ hành tung của anh mới được à?".

"Anh là bạn trai của em, em muốn biết thì có gì sai?"

"Anh cũng cần có không gian tự do, không phải lúc nào cũng phải báo cáo hành tung của mình cho người khác."

Nhiệt Ba siết chặt tay cầm di động: "Anh trước kia không như vậy...". Một nỗi tủi thân chợt dâng lên trong lòng. Xưa nay anh vẫn luôn chủ động gọi điện cho cô, nói với cô anh đi đâu, làm gì. Vậy mà hiện giờ anh lại nói những lời này.

Lộc Hàm trầm mặc. Anh cũng muốn nói: Trước đây, em không như vậy...

Cãi nhau với Lộc Hàm xong, Địch Lệ Nhiệt Ba quay sang phàn nàn với Dương Mịch rằng anh đã thay đổi khác xưa rất nhiều. Hiện giờ, anh không còn dành toàn bộ thời gian rảnh cho cô, làm việc gì cũng không lấy cô làm trung tâm nữa. Hiện giờ, dù anh có chủ động gọi điện cho cô thì giọng điệu, khẩu khí cũng không còn thấy sự kiên nhẫn ban đầu nữa, có thời gian rảnh cũng không nhớ tới cô. Dương Mịch an ủi cô, không phải hoàn toàn là do anh thay đổi, mà chỉ là hoàn cảnh sống thay đổi. Trước kia, Lộc Hàm chưa đi làm, chuyện bận bịu nhất cũng chỉ là học hành, đương nhiên anh sẽ dành toàn bộ sự quan tâm dành cho cô. Bây giờ đi làm rồi, anh có nhiều chuyện phải lo lắng hơn, sẽ phải dồn tâm trí, sức lực làm việc để thăng tiến, phải suy nghĩ cho tương lai. Giả dụ sau này, Lộc Hàm không có gì trong tay thì cô sẽ nhìn anh thế nào đây?

Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc suy nghĩ những điều Dương Mịch nói, cảm thấy cũng có lý. Nhiều khi chúng ta cứ trách móc người khác thay đổi, nhưng lại không biết rằng, thực ra chỉ có hoàn cảnh thay đổi, khiến cho suy nghĩ của mỗi người cũng phải thay đổi theo. Trên thế gian này, thứ duy nhất vĩnh viễn không thay đổi chính là sự thay đổi. Những người một mực nghĩ tới sự bất biến đều được định sẵn sẽ thất bại, kể ca chuyện tình cảm.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ thông suốt rồi, cũng không còn tức giận nữa nhưng vẫn kiên quyết không gọi điện cho Lộc Hàm. Hai người chiến tranh lạnh hết một tuần, Dương Mịch khuyên nhủ mãi, Địch Lệ Nhiệt Ba mới chịu đi tới nhà trọ của anh.

Cô mua thức ăn về nhà, vừa xào rau vừa nghĩ, nếu anh vác bộ mặt lạnh lùng về, nhất định cô sẽ đổ toàn bộ muối vào các món ăn.

Lộc Hàm về nhà khá muộn vì phải tăng ca. Anh cởi áo khoác rồi tháo cà vạt, đi được mấy bước, hai tay đang tháo chiếc cà vạt được một nửa chợt khựng lại. Ánh mắt bị thu hút bởi người đang cuộn tròn trên sofa. Cô ngủ rất say, nửa nằm nửa ngồi trong bóng tối mờ ảo, hàng lông mi dài nhắm chặt, những sợi tóc lòa xòa trên mắt, dáng vẻ cô lúc này thật dịu dàng, thật xinh đẹp. Anh thở dài, nhẹ nhàng đắp chiếc áo khoác của mình lên người cô.

Anh nhìn toàn bộ căn hộ một lượt, phát hiện ra đã thay đổi rất nhiều. Hôm qua đi làm về quá mệt, quần áo thay ra anh còn chưa giặt, hiện giờ đã được phơi ngoài ban công. Bình nước nuôi đôi rùa mà hai người mua trước đây cũng đã được thay nước mới, anh thò tay vào trêu đùa hai con rùa đang bò loạn lên trong đó.

Bao nhiêu phiền muộn trong lòng thoáng chốc tiêu tan, Lộc Hàm đi vào bếp, thấy mâm cơm ngon lành đã được đậy kín, có lẽ do để quá lâu nên đã nguội ngắt hết cả. Anh hâm nóng lại một lượt rồi bưng ra ngoài phòng khách. Làm xong tất cả, anh mới nhẹ nhàng gọi cô dậy.

Địch Lệ Nhiệt Ba mơ màng mở mắt, bám lấy cánh tay anh đứng đậy: "Sao anh về muộn thế?".

"Hôm nay phải tăng ca."

Cô bĩu môi, nhận lấy đôi đũa anh đưa cho.

Không ai nhắc tới trận cãi vã vừa qua, Lộc Hàm ăn được mấy miếng, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Gần đây làm những gì?".

"Vẫn vậy thôi, lên mạng, đi học," Cô liếc anh, "trên lớp ngồi chơi điện thoại".

Lộc Hàm tủm tỉm cười, gắp thức ăn vào bát cô.

Địch Lệ Nhiệt Ba để ý thấy sắc mặt anh tốt hơn trong tưởng tượng của cô, hòa nhã như vậy thật tốt. Cô gắp thức ăn cho anh: "Anh bận lắm à?".

Lộc Hàm gật đầu.

Nhìn bộ dạng của anh, cô không khỏi đau lòng.

Chưa được mấy ngày thì Địch Lệ Nhiệt Ba lăn ra ốm. Cơ thể của cô bệnh nặng thì ít nhưng bệnh vặt thì liên tục, chỉ bị cảm thông thường mà rất lâu mới khỏi hẳn. Lần này nguyên nhân rất kỳ lạ, sau khi chạy tám trăm mét, vừa dừng lại Địch Lệ Nhiệt Ba đã nôn thốc nôn tháo, nước mắt nước mũi đầm đìa, về ký túc bắt đầu ho khan không ngừng, giọng cũng khàn đặc.

Thế nhưng cô không chịu nằm ở ký túc nghỉ ngơi mà chạy đến căn hộ của Lộc Hàm. Nghe nguyên nhân cô bị ốm, Lộc Hàm không khỏi "khen ngợi" sức khỏe cô, bảo cô mỗi sáng phải dậy sớm chạy bộ. Nhiệt Ba làm như không nghe thấy. Anh bắt cô đi khám, sống chết cô cũng không chịu truyền nước biển, không chịu tiêm, chỉ bất đắc dĩ chấp nhận uống thuốc. Lộc Hàm không biết phải làm sao, đành chiều ý cô.

Kỳ thực từ khi anh bắt đầu đi làm tới giờ, thời gian hai người ở bên nhau không còn được như xưa. Rõ ràng cả hai đều ở cùng một thành phố, thế nhưng anh bận việc suốt, cuối tuần nếu cô hẹn bạn bè đi chơi thì sẽ không tới chỗ anh, ngẫm ra thì số lần gặp mặt trong một tháng cũng không nhiều. Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy lần này sinh bệnh cũng coi như là may mắn đi, có thể lợi dụng cơ hội này được ở bên anh nhiều hơn một chút.

Vì có cô ở bên nên Lộc Hàm phải dậy sớm hơn bình thường để làm điểm tâm. Lúc ở một mình, buổi sáng anh không nấu nướng ở nhà mà tùy tiện ra ngoài ăn bánh bao lót dạ rồi đi làm. Chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, anh mới đánh thức cô dậy. Địch Lệ Nhiệt Ba trong cơn ngái ngủ nghe thấy tiếng bước chân anh tới gần thì trùm chăn kín mít, đợi đến khi anh kéo ra: "Dậy đi!".

Cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, giả bộ còn ngủ say.

Lộc Hàm bất lực, véo mũi cô: "Dậy nhanh đi, không lại muộn học giờ!".

Cô đâu có sợ muộn học chứ, tiếp tục giả vờ, mở miệng ra một chút để thở.

Thấy anh không gọi nữa, cô lấy làm lạ, hé mắt thăm dò, lúc ấy mới phát hiện mình mắc lừa. Đợi cô mở mắt tỉnh táo rồi, anh mới thay quần áo. Hai người ăn sáng xong, cô sẽ về trường còn anh đến công ty. Thế nhưng lúc gần đi, Địch Lệ Nhiệt Ba lại kéo tay anh: "Đưa em đi học!".

Ánh mắt cô tràn ngập vẻ chờ mong khiến anh không cầm lòng được.

Có lần đầu ắt sẽ có lần hai.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngày nào cũng bắt anh đưa mình tới trường. Lộc Hàm rất muốn từ chối, nhưng mỗi lần quyết tâm nói ra lại thấy sự hụt hẫng nhen nhóm trong đôi mắt cô, anh lại thu hồi sự cự tuyệt của mình, tiếp tục đưa cô đi học.

Địch Lệ Nhiệt Ba hết cảm nhưng vẫn ở lại căn hộ của Lộc Hàm. Anh không có ý kiến gì thì cô cũng không tự giác.

Hôm nay vừa tan ca, đang chuẩn bị về thì Lộc Hàm bị cấp trên gọi tới phòng làm việc. Thân Thiệu An sắc mặt không lấy gì làm hòa nhã, nheo mắt nhìn anh: "Cậu là người anh đề bạt lên, bao nhiêu ánh mắt đều soi vào cậu. Nhưng cậu nghĩ lại xem, gần đây cậu biểu hiện thế nào hả?".

Lộc Hàm khẽ chau mày, im lặng nghe.

Thân Thiệu An thở dài, không tiếp tục làm khó anh nữa: "Năng lực của cậu không ai phủ nhận, nhưng thanh niên như vậy, lại mới đang ở bước khởi đầu, làm việc tối thiểu phải làm đến nơi đến chốn. Cậu ngày nào cũng đến muộn về sớm như thế, dù anh có nâng đỡ cậu thế nào thì người khác cũng không phục!".

"Sẽ không có lần sau!"

Thân Thiệu An gật đầu. Điểm anh ta thích nhất ở Lộc Hàm chính là không bao giờ tìm lý do lý trấu để biện minh cho lỗi lầm của mình, luôn sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả mà sai lầm gây ra, nguyên nhân vì sao vốn dĩ chẳng ai thèm quan tâm.

"Được rồi, cậu về đi!"

Sau đó, Địch Lệ Nhiệt Ba nhận ra, dù có làm nũng thế nào Lộc Hàm cũng không chịu đưa cô đi học nữa. Cô nổi giận một trận, tức tốc dọn về ký túc. Sau khi cô dọn đi rồi, Lộc Hàm cũng vẫn gọi điện tới như thường, cơn giận dỗi của Địch Lệ Nhiệt Ba qua đi, cô cũng coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, không đề cập tới vấn đề đó nữa.

Điều khiến Địch Lệ Nhiệt Ba bực bội là một việc khác. Trường cô tổ chức tiệc đêm Giáng Sinh, cô và Dương Mịch định tham dự nên hai người rủ nhau đi dạo phố mua váy. Địch Lệ Nhiệt Ba tỏ ra rất mong đợi buổi dạ hội này, một phần là vì cô muốn nhân dịp này gia tăng tình cảm giữa mình và Lộc Hàm. Nhưng cuối cùng cô đã lại phí công tổn sức, ngày hôm đó anh phải tăng ca, thậm chí cuối tuần cũng vẫn bận. Lộc Hàm còn nhắc nhở cô đừng quá ham thích mấy ngày lễ không quan trọng này, mọi người chỉ a dua tổ chức lễ nọ lễ kia, ý nghĩa thực sự thì chẳng mấy ai hiểu.

Địch Lệ Nhiệt Ba càng nghĩ càng buồn. Mục đích của cô đâu phải nhằm vào ngày lễ, cô chỉ muốn có cơ hội để hai người ở bên nhau. Địch Lệ Nhiệt Ba tức giận đến mức nói năng hồ đồ, một mình đứng trên ban công, gió lạnh thổi ù ù bên tai nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân bốc hỏa. Cô nhớ lại cảnh tượng mấy người con trai tiễn bạn gái tới cổng ký túc còn bịn rịn mãi không chịu rời đi, trong lòng cô thầm ghen tỵ.

Càng nghĩ càng khó chịu, Địch Lệ Nhiệt Ba gạt mái tóc bị gió thổi bay sang một bên: "Bận bận bận, anh chẳng bao giờ có thời gian rảnh cả. Bạn em cũng có bạn trai đi làm, nhưng sao mỗi khi chúng nó gọi bạn trai tới đều không thấy họ kêu bận?".

Cô không nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa, hét vào điện thoại: "Vậy anh cứ bận đi, để xem anh bận thành cái gì!".

Tắt máy, cô đùng đùng nổi giận lao vào phòng. Dương Mịch vừa nhìn đã biết cô lại cãi nhau với Lộc Hàm, cất tiếng an ủi.

Địch Lệ Nhiệt Ba lúc này đã chẳng nghe vào cái gì nữa rồi, cô mất kiên nhẫn nhìn Dương Mịch: "Cái gì mà bận với chả không bận chứ! Chẳng qua là vì tớ không quan trọng với anh ấy thôi. Nếu như tớ quan trọng thì anh ấy đã gạt mọi thứ sang một bên mà đáp ứng yêu cầu của tớ rồi!".

Dương Mịch vừa định khuyên nhủ cô thì hai người bạn còn lại trong phòng đã gật đầu ủng hộ: "Đúng thế, đàn ông nếu thật sự quan tâm tới một người thì lúc nào cũng sẽ lấy người ấy làm trọng tâm, mọi thứ khác đều là phụ. Bạn trai cũ của tớ suốt ngày viện cớ bận nọ bận kia, hồi ấy tớ tin anh ta, sau này mới phát hiện, anh ta bận săn đón đứa con gái khác. Đàn ông đúng thật là...".

Địch Lệ Nhiệt Ba càng nghe lại càng bất bình.

Sự việc lần này khiến Địch Lệ Nhiệt Ba vô cùng tức giận, kiên quyết không quan tâm tới Lộc Hàm nữa. Trong chuyện tình cảm nam nữ, nếu như có một bên luôn chịu khuất phục, sớm muộn gì cũng trở thành bên yếu thế. Địch Lệ Nhiệt Ba mọi ngày đều bám lấy Dương Mịch, không có bạn trai bên cạnh liền bắt bạn thân bao dưỡng. Dương Mịch lần nào cũng cốc đầu cô, nhưng da mặt cô rất dày, bị cốc đầu còn lớn giọng nói: "Càng tốt, cậu cứ cốc cho tớ thành đứa đần luôn đi, rồi cậu phải nuôi tớ!". Dương Mịch chỉ còn biết dở khóc dở cười.

Hai cô đi tới nhà ăn gọi cơm mang về ký túc để vừa ăn vừa xem phim.

Lúc quay về, Dương Mịch ngầm ra hiệu cho Địch Lệ Nhiệt Ba. Cô liếc mắt nhìn theo hướng Dương Mịch vừa chỉ, nhìn thấy Lộc Hàm. Cô bĩu môi. Dương Mịch nhận lấy hộp cơm trong tay Nhiệt Ba: "Tớ cầm về phòng trước, cậu qua đấy đi!".

Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới chỗ Lộc Hàm. Có lẽ do cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, câu đầu tiên cô nói là: "Bây giờ hết bận rồi hả?".

Thấy sắc mặt cô không tốt, Lộc Hàm thở dài: "Vẫn bận, bận tới đây gặp bạn gái!".

Địch Lệ Nhiệt Ba thầm nghĩ, nếu cứ giảng hòa dễ dàng như vậy, sau này sẽ lại vì mấy chuyện vặt vãnh mà cãi nhau, nhất định phải bắt anh biết rõ nên đặt cô ở vị trí đầu tiên mới được. Cô làm mặt lạnh nói: "Thế có phải em nên cảm thấy vinh hạnh không? Cảm ơn anh bận bịu xong còn nhớ tới sự tồn tại của em!".

Lộc Hàm nhíu mày, khẩu khí cũng không còn hòa nhã như lúc đầu nữa: "Dạo này anh thật sự rất bận, em đừng có trẻ con như vậy nữa được không? Tối qua anh phải làm việc tới tận nửa đêm mới được về. Sáng nay vừa tỉnh dậy là qua đây ngay".

Địch Lệ Nhiệt Ba không muốn nghe anh viện cớ, cô cảm thấy những lời bạn bè nói rất đúng, những lời nói dối của đàn ông lúc nào cũng khiến phụ nữ ngốc nghếch tin, tốt nhất là phải kiên định, giữ vững suy nghĩ của bản thân.

"Cũng chỉ là đến trường em thôi, anh tưởng mình lam được chuyện gì vĩ đại lắm à? Bạn em ngày nào cũng được bạn trai mua đồ ăn sáng đưa đến tận ký túc, buổi trưa được bạn trai gọi cơm đến cho, buổi tối còn cùng nhau đi dạo." Chợt nghĩ tới chuyện gì đó, Nhiệt Ba mất kiềm chế: "Lần trước lớp anh ta tổ chức đi du lịch, nhưng vì bạn gái muốn anh ta ở bén nên không ngần ngạt mà hủy chuyến đi chơi kia. Nếu đổi lại là anh, kiểu gì anh cũng để em lại một mình...".

Địch Lệ Nhiệt Ba nhịn không được mà đem ra so sánh. Người khác lúc nào cũng nhớ trong đầu từng ngày lễ để tặng quà bạn gái, còn nghĩ đủ mọi cách tạo bất ngờ cho bạn gái. Vậy mà người yêu của cô thì suốt mấy ngày trời ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu. Càng so sánh càng khó chịu, càng khó chịu lại càng tiếp tục giận cá chém thớt.

"Em đừng có vô lý như thế được không? Moi người đều có công việc riêng của mình, chuyện gì cũng có chừng có mực..."

"Thôi đi! Em không muốn nghe!" Cô trừng mắt: "Em vô lý đấy, thế nên anh có nói gì cũng vậy cả thôi!".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip