Chương 111: Hắc Vân kỵ

"Hàn công tử. . . Các ngươi tự ôn chuyện xong rồi chứ? Nếu không động thủ một lát nữa người của Định Quốc vương phủ đến thì có thể muộn mất." Giọng nói âm trầm của Bệnh thư sinh vang lên ở phía sau.

Hàn Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, tiện tay rút xuống dao găm ở đầu vai ném qua một bên.

Vết thương trên đầu vai khiến hắn không nhịn được nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Hàn Văn Long nói: "Văn Long, đứng ở một bên đi, đừng ép ta động thủ."

Hàn Văn Long cắn răng, mạnh mẽ chống đỡ đứng dậy chắn trước Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Muốn động nàng, có thể, đánh được ta rồi nói sau."

Hàn Minh Nguyệt cũng không nhiều lời, cả người vươn tới chộp đầu vai Hàn Văn Long. Hàn Văn Long vừa rồi đã trúng một chưởng, tuy nhiên Hàn Minh Nguyệt cuối cùng kịp thời thu hồi nội kình nhưng vẫn như cũ bị nội thương không nhẹ.

Lúc này cánh tay bên trái căn bản là không động đậy được, huống chi hắn vốn không phải là đối thủ của Hàn Minh Nguyệt.

Đứng sau lưng Hàn Văn Long, Địch Lệ Nhiệt Ba kéo người chặn trước người mình, đẩy ra, vừa vẫn không quên tiếp chiêu thức của Hàn Minh Nguyệt.

Nội lực của Địch Lệ Nhiệt Ba không tốt nhưng lại cực kỳ am hiểu cận chiến gần người, từng chiêu từng thức không có chút hoa mỹ, dao găm màu bạc trong tay nàng, mỗi một lần thoáng hiện vẫn mang theo vết máu không lớn không nhỏ.

Đấu pháp sát cơ từng bước như vậy lại khiến Hàn Minh Nguyệt không nhịn được nhíu mày, liên tục chém ra mấy chưởng trước rồi lui lại mấy trượng.

"Gần một năm không thấy, không nghĩ tới thân thủ của tẩu tẩu rõ ràng đã tiến bộ thần tốc như thế."

Nếu như nói một năm trước Địch Lệ Nhiệt Ba chế trụ hắn toàn bộ vẫn bằng xuất thủ bất ngờ thì lúc này đây hai người đều dựa vào công phu chân thật rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt nhíu mày, nói: "Tiếng tẩu tẩu này ta không dám nhận. Hàn công tử, ta và Thiên Nhất các các ngươi công khai ghi giá làm ăn kinh doanh, hôm nay ngươi quay đầu lại bán ta cho người khác, đây là đạo lý buôn bán của ngươi sao? Chẳng lẽ Thiên Nhất các dựa vào gài bẫy khách nhân để làm giàu hay sao?"

Hàn Minh Nguyệt biểu lộ trước sau như một chân thành mà bất đắc dĩ, "Vương phi vẫn khôi hài trước sau như một. Thế gian này. . . Luôn luôn rất có nhiều chuyện khiến người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, cho dù không muốn làm nhưng không thể không làm. Không phải sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày cười nói: "Nếu như Mặc Lộc Hàm bây giờ đang ở đây..., ngươi có phải lại định nói xem như hiểu lầm lần nữa hay không?"

Hàn Minh Nguyệt ngưng cười không nói, Bệnh thư sinh cười lạnh nói: "Nếu như Mặc Lộc Hàm ở nơi này, lại vừa vặn cùng chết với ngươi!"

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn thoáng qua Bệnh thư sinh đang rục rịch, như cười mà như không mà nói: "Tam Các chủ, ta khuyên ngươi vẫn đừng hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn. Vạn nhất xảy ra chuyện gì là ta cũng không dễ trả lời Lăng Các chủ."

Bệnh thư sinh tức giận cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước muốn nói điều gì. Vèo một tiếng, hai mũi tên lông vũ một trái một phải một trước một sau sát qua bên cạnh hắn, bắn tới chỗ cách hắn không đến một xích trên mặt đất.

Mặt Bệnh thư sinh lúc trắng lúc xanh, chỉ nghe Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Ta sớm đã nói với Tam Các chủ, ta từ trước đến nay không thích mạo hiểm."

Nhìn sắc mặt khó coi của Bệnh thư sinh, Hàn Minh Nguyệt cười nhẹ một tiếng nói: "Tẩu tẩu, ngươi không cần phải làm chúng ta sợ. ám vệ đã sớm bị ta cho người dẫn dắt rời đi rồi, lúc này ngươi vội vã chạy đến, bên người tối đa cũng chỉ có tầm hai ba người."

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Cho dù như thế, chúng ta cũng có ba người, mà công tử Minh Nguyệt, ngươi thì sao?"

Hàn Văn Long ngồi dưới đất, cất cao giọng nói: "Không phải ba người, là bốn." Hiển nhiên hắn cũng kiên định lập trường muốn đứng đối lập với huynh trưởng của mình rồi.

Hàn Minh Nguyệt không có phản ứng với đệ đệ, nhìn chằm chằm vào Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Vừa rồi ở kinh thành, Vương phi đã khiến tại hạ phải lau mắt mà nhìn, lúc này đây ngược lại càng thêm khiến người ta giật mình. Đường đường Định Quốc Vương phi lại nữ giả nam trang một mình đến Nam Cương. Chắc hẳn hôm qua trong hoàng cung náo nhiệt cũng là tác phẩm của Vương phi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Công tử Minh Nguyệt hôm nay ở chỗ này bố trí một ván cờ như vậy chắc hẳn thời gian đến Nam Chiếu cũng không ngắn, cần gì phải biết rõ còn cố hỏi?"

Hàn Minh Nguyệt nhướn mày nói: "Trùng hợp mà thôi. Nếu như biết trước Vương phi ở đây, tại hạ tất nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn, cũng không đi hiểm chiêu này."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mày cười nói: "Như vậy, công tử Minh Nguyệt cảm thấy hôm nay giết được ta sao?"

Hàn Minh Nguyệt lắc đầu cười vang nói: "Vương phi hiểu lầm rồi, có Định Quốc Vương phi trong tay có thể làm bao nhiêu chuyện a, nếu cứ như vậy mà giết chẳng phải quá sát phong cảnh rồi hả?"

"Hàn Minh Nguyệt!" Bệnh thư sinh bất mãn kêu lên.

Hắn sở dĩ phối hợp kế hoạch của Hàn Minh Nguyệt chính là vì giết thê tử của Mặc Lộc Hàm, Hàn Minh Nguyệt hiện tại có ý gì?

Hai mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ trước mắt, nếu hắn ta dám lợi dụng hắn lại không thực hiện hứa hẹn..., hắn sẽ cho hắn ta biết Bệnh thư sinh vì sao mà không ai trong giang hồ dám chọc!

Hàn Minh Nguyệt nhìn Bệnh thư sinh cười nhạt nói: "Tam Các chủ, Định Quốc Vương phi xác thực không thể giết. Tuy Tam Các chủ là người Tây Lăng nhưng nửa năm nay kinh thành Đại Sở gió nổi mây phun ngươi chắc hẳn vẫn nghe nói qua một ít đi. Nếu hiện tại giết Định Quốc Vương phi, bất kể là ngươi hay ta chỉ sợ cũng không chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Định Quốc Vương phủ."

Bệnh thư sinh cười lạnh nói: "Ngươi sợ? Ta lại không sợ."

Nói đến giết người có ai am hiểu hơn so với Diêm Vương các?

Hàn Minh Nguyệt bất đắc dĩ cúi đầu cười khổ nói: "Ta thật đúng là có chút sợ. Tam Các chủ, hôm nay Định Quốc Vương phi ta mang đi, ngày sau Tam Các chủ có gì cần giúp đỡ Hàn Minh Nguyệt đều đáp ứng. Huống chi. . . Người có thù hận với ngươi chính là Mặc Lộc Hàm, cũng không phải thê tử của hắn. Ngươi giết nàng tối đa chỉ khiến Mặc Lộc Hàm mất mặt, căn bản không chút đau khổ."

Địch Lệ Nhiệt Ba không vui nhìn chằm chằm công tử Minh Nguyệt trước mắt, cười lạnh nói: "Khi công tử Minh Nguyệt thảo luận quyền sở hữu người khác có phải nên xác định trước một chút mình có thật có quyền sở hữu đó không? Tam Các chủ, tốt nhất vẫn nên đừng tìm người này làm ăn liên hệ. Nhìn ta hiện tại đi, tiền bồi thường không có không nói còn bị người ta bán đi."

Hàn Minh Nguyệt mỉm cười nói: "Thật xin lỗi Vương phi, người thu tiền của ngươi chính là Hàn Văn Long. Hắn cũng không giao trả chút tiền nào về Thiên Nhất các, cho nên lần này tối đa chỉ có thể coi là hắn lợi dụng thế lực Thiên Nhất các tiếp việc ở ngoài mà thôi. Về phần ta có có quyền sở hữu hay không. . ."

Hàn Minh Nguyệt khoát tay, một tiếng giòn vang phá không, ban ngày giữa không trung bên trong động một ngọn lửa tràn ra. Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng tai, rõ ràng nghe được đại đội nhân mã từ bốn phương tám hướng chạy vọt tới đây.

"Hiện tại Vương phi còn có gì muốn nói không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi cười cười, đưa tay hướng không trung ra hai ám hiệu. "Thoạt nhìn ta chỉ có thể thúc thủ chịu trói thôi nhỉ?"

"Vương phi là người thông minh."

Hàn Minh Nguyệt có chút kỳ quái nhìn ám hiệu của Địch Lệ Nhiệt Ba, tuy hắn không rõ cái kia có ý gì. Nhưng rõ ràng phát giác được hai ánh mắt vốn nhìn chằm chằm vào mình biến mất, có lẽ là có ý cho người lui lại.

"Mỗi lần gặp mặt, dũng khí và gan dạ sáng suốt của Vương phi luôn khiến tại hạ khiếp sợ."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Kỳ thật ngươi càng có lẽ khiếp sợ vận may của ta hơn."

Đôi mắt của Hàn Minh Nguyệt trầm xuống, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng. Người của Thiên Nhất các dần dần vây lại bốn phía, Hàn Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn hồi lâu mới dần dần trầm tĩnh lại.

Dưới nhiều người vây quanh như vậy, cho dù Địch Lệ Nhiệt Ba mọc cánh cũng đừng nghĩ bay ra ngoài. Huống chi dùng ánh mắt của hắn còn có tình báo của Bệnh thư sinh thì Hàn Minh Nguyệt sao lại không biết khinh công và nội công của Địch Lệ Nhiệt Ba đều không coi là tốt.

Nhìn chung quanh Địch Lệ Nhiệt Ba, thần sắc thong dong giấu diếm chút kinh hoảng, "Tẩu tẩu, ta và Lộc Hàm là bằng hữu, ngươi cũng không hi vọng tại hạ vô lễ chứ? Là chính ngươi đi hay..." Hàn Minh Nguyệt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba ấm giọng cười nói.

Đôi mi thanh tú của Địch Lệ Nhiệt Ba hơi nhíu, lắc đầu nói: "Kỳ thật ngươi hoàn toàn có thể đã quên chuyện ngươi và Mặc Lộc Hàm là bằng hữu. Ngươi càng nói đến thì trong lòng ta càng chán ghét ngươi."

Hàn Minh Nguyệt cười nói: "Ngươi chán ghét ta cũng không thể thay đổi sự thật ta và Lộc Hàm đã từng là bằng hữu huynh đệ a."

"Ngươi cũng nói là đã từng." Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được liếc mắt nhìn hắn.

Nam nhân Hàn Minh Nguyệt này có phải đầu óc có vấn đề hay không? Một bên hoài niệm giao tình đã qua một bên không chút dư lực phá hư tình nghĩa còn sót lại giữa hai người. Ngoài miệng luôn không ngừng nói đến giao tình với Mặc Lộc Hàm, nhưng từ lúc ra tay cho tới bây giờ chưa từng thấy lưu tình.

Được rồi. . . Vừa rồi xác thực hạ thủ lưu tình rồi, nhưng Mặc Lộc Hàm cũng hạ thủ lưu tình như vậy không phải sao?

"Hàn công tử, lần này ngươi không có việc gì lại vì người nào đó đến làm khó ta chứ?"

Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt biến hóa, "Hắn nói cho ngươi biết rồi?!"

"Cần phải nói ra sao? Lúc ấy ta cũng có mặt tại đó có được không? Nhưng mà. . . sau đó Mặc Lộc Hàm cũng đáp ứng ta một chuyện ngươi muốn nghe không?"

Thần sắc tuấn nhã của Hàn Minh Nguyệt có chút cứng ngắc, cười nhạt nói: "Rửa tai lắng nghe."

"Ta không phải quá quen lấy ơn báo oán, ta đoán Mặc Lộc Hàm cũng không phải. Cho nên, lần trước là một lần duy nhất."

Hàn Minh Nguyệt cười lớn một tiếng, "Xem ra Lộc Hàm thực sự rất coi trọng tẩu tẩu, như vậy. . . Có tẩu tẩu trên tay thì chúng ta tin tưởng hắn vẫn sẽ hạ thủ lưu tình với chúng ta đây."

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, "Chỉ hy vọng như thế. Nếu công tử Minh Nguyệt đã lộ ra át chủ bài rồi, không bằng cũng nhìn quân bài đã chuẩn bị trước của ta xem sao?"

Hàn Minh Nguyệt liền giật mình, "Có ý gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay lên huýt một tiếng sáo bén nhọn. Cách đó không xa trên bầu trời bên ngoài Thiên Nhất các bạo phát ra một đóa hoa màu đen.

Ngay sau đó chỗ xa hơn cũng có ngọn lửa màu đen bay lên bầu trời. Sau đó từ xa đến gần truyền đến từng tiếng vó ngựa.

Hàn Minh Nguyệt nghiêng tai, thần sắc rung động nói: "Hắc Vân kỵ. . . sao Hắc Vân kỵ có thể ở Nam Cương!"

Nghe được ba chữ Hắc Vân kỵ không riêng gì Hàn Minh Nguyệt, mà ngay cả trên mặt Bệnh thư sinh cùng với mọi người Thiên Nhất các ở một bên cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.

Mọi người đều biết Hắc Vân kỵ là lực lượng tinh nhuệ nhất của Định Quốc Vương phủ. Mặc gia quân tung hoành sa trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, mà nhánh quân đội Hắc Vân kỵ này là đội quân tiên phong mũi nhọn, phá trận giết địch đấu tranh anh dũng mọi việc đều thuận lợi.

Nếu quả thật bị quân đội như vậy một mực vây quanh, đừng nói chỉ là thuộc hạ Thiên Nhất các hắn vội vàng triệu tập ở Nam Cương, cho dù là dùng hết toàn lực của toàn bộ Thiên Nhất các cùng với Diêm Vương các cũng không có chút phần thắng nào.

Người cũng kinh ngạc như vậy còn có Địch Lệ Nhiệt Ba, trước đó nàng chỉ triệu tập ám vệ phân bố tại Nam Cương, trong đó cũng không có Hắc Vân kỵ. Trên thực tế nàng căn bản không biết Nam Cương có Hắc Vân kỵ tồn tại.

Hàn Minh Nguyệt cắn răng một cái, nhào cả người về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.

Một khi lâm vào vòng vậy của Hắc Vân kỵ bọn hắn căn bản không thể xông ra ngoài. Vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể bắt Địch Lệ Nhiệt Ba trước rồi cầu thoát thân.

Chỉ là, Địch Lệ Nhiệt Ba sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy? Hai người ra tay một lần quần áo trước ngực Hàn Minh Nguyệt đã bị vạch phá một đường nhỏ, hắn dứt khoát nhanh chóng tránh được nên cũng không bị thương da thịt.

Nếu như là luận võ tầm thường, nội lực của Địch Lệ Nhiệt Ba vô dụng như vậy nhất định đã bại trận từ lâu rồi, nhưng nếu như dùng sinh tử đánh đổi, vẫn là ý thức chiến đấu của Địch Lệ Nhiệt Ba đi ra từ ma luyện trên chiến trường cùng trải qua chiêu thức chế địch thiên chuy bách luyện càng thêm hữu dụng.

Huống chi Địch Lệ Nhiệt Ba căn bản không định phân thắng bại cùng hắn, không nói chỉ là chuyện hơn mười chiêu. Người áo đen cưỡi tuấn mã chạy băng băng mà đến đã đến trước mắt, ra tay trước với người của Thiên Nhất các rồi.

Thiên Nhất các là tổ chức tình báo cũng không phải tổ chức sát thủ, cũng không phải tiêu cục võ quán. Thủ hạ cho dù biết võ công cũng sẽ không cao chỗ nào, cao thủ võ công tự nhiên là có, nhưng tuyệt đối là số ít.

So với những... Hắc Vân kỵ sát ý nghiêm nghị trở về từ trên chiến trường vào sinh ra tử trước mắt này, đầu tiên khí thế muốn thua một đoạn. Huống chi Hắc Vân kỵ xưa nay được huấn luyện nghiêm chỉnh, người còn trên ngựa thì từng người cũng đã đã tập trung vào mục tiêu ăn ý mười phần thu gặt tánh mạng địch.

Trong đó hai gã Hắc Vân kỵ lập tức phi thân xuống một trái một phải lao thẳng tới Hàn Minh Nguyệt, Địch Lệ Nhiệt Ba thấy thế dao găm trong tay vạch ra một vầng sáng lăng lệ ác liệt ngăn cách chiêu thức của Hàn Minh Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau.

Hàn Minh Nguyệt còn muốn tiến lên cũng đã bị hai gã Hắc Vân kỵ gắt gao cuốn lấy hoàn toàn không thoát thân được. Bệnh thư sinh bên cạnh đang xem cuộc chiến cũng không may mắn thoát khỏi, mọi người Hắc Vân kỵ rõ ràng tinh tường thân phận của Bệnh thư sinh, căn bản không cho hắn cơ hội tới gần.

Roi dài trường thương ngay ngắn hướng trên người hắn chào hỏi.

A Nhị A Tam rơi xuống bên người Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba có chút tò mò hỏi: "Sao Hắc Vân kỵ lại xuất hiện ở đây?"

A Nhị trầm giọng nói: "Vương phi, đã xảy ra chuyện. ám vệ ban đầu đã bị công tử Thanh Trần điều đi rồi, một nhánh Hắc Vân kỵ này vốn huấn luyện tại phụ cận Vĩnh Châu, cốt tới đón Vương phi đấy."

"Xảy ra chuyện gì?" 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip