Chương 15: Gặp nạn

Khi Y/n mở mắt tỉnh dậy thì cảm thấy sau gáy truyền đến đau đến mức khiến cô nhăn mặt. Phát hiện tay chân mình bị trói, những người còn lại thì nằm gục dưới đất, cô tránh bị phát hiện nên dùng chân đá vào mọi người, kêu thì thầm.

Tất cả mọi người lần lượt tỉnh dậy, điều đầu tiên mà Chin Hae tỉnh dậy thấy bất giác mình bị trói. Cô vùng vẫy định kêu la thì Mi Cha bên cạnh nhanh nhẹn xô Chin Hae ngã lăn ra đất, ra dấu im lặng. Minji cũng sợ quá định khóc nhưng Y/n ở bên cạnh an ủi nên cũng ngưng không khóc. Vì Mi Cha là người lớn tuổi nhất trong số mọi người nên là người bình tĩnh nhất, hiểu nhiều hơn những nơi này.

- Chúng ta còn chưa xác định rõ đây là đâu, bên ngoài có những ai? Nhưng chắc chắn đây là người xấu. Chúng ta phải cẩn thận quan sát tình hình, nếu có cơ hội thì hãy bỏ trốn, ai chạy đi được thì đến báo cho mọi người biết đến đây để ứng cứu. Những người ở lại phải có nhiệm vụ là để lại kí hiệu bên đường để tìm đến được. Rõ chưa?    *Mi Cha bày kế hoạch rất tỉ mỉ*

Nghe xong tất cả mọi người gật đầu, họ nhìn xung quanh rồi tìm dưới đất có gì để cởi trói được không? Trong lúc tìm kiếm, vô tình Chin Hae tìm được một miếng nồi đất đã bị vỡ thì bỗng có ba người đàn ông đi vào giải họ ra ngoài rồi bắt ngồi gần trước nhóm lửa to. Y/n nhìn bọn đàn ông kia thì thấy quen mặt, chợt nhớ ra bọn nó là những tên cô đã nhìn lúc sáng.

Rồi nhìn cạnh những tên đó, có thêm nhiều người ngồi trên tảng đá to nhìn chằm chằm vào họ. Những tên đó rất kì dị, tên thì mất một mắt, tay chân bị teo lại trơ cả xương. Tên thì da thịt như thối rửa, bủn rủn, đầu không có tóc. Tên thì hàm răng đưa ra ngoài cái lệch cái ngay, mắt thì lé, tất cả ngón tay ngón chân đều bị cụt hết hai đốt.... Chúng chảy hết cả nước dãi, miệng gầm gừ nghe không rõ chữ mà nhìn các cô như nhìn miếng thịt sống tươi ngon dâng lên miệng cọp vậy. Ngoại trừ Y/n và Mi Cha thì tất cả còn lại sợ phát khóc.

- Lại gặp nhau rồi Choi tổng. À mà quên! Sắp là vợ của tôi rồi, không cần phải khách sáo đâu. Ha..ha...ha   *tên đầu đàn to con thô kệch lên tiếng, cười gian xảo*

- Ngoại trừ Choi tổng làm vợ cho chúng ta thì cả bọn còn lại đem đi giết lấy thịt ăn đi. Đã rất lâu rồi không được ăn thịt. Không biết thịt người có ngon như lời đồn hay không?   *tên mặt xẹo đứng cạnh thòm thèm tiến lại nhìn từng người*

- Những người trở nên dị hợm ở kia là do hít rất nhiều hay sống gần nơi có chất phóng xạ và các chất hóa học cực độc nên thành ra vậy. Bọn chúng bây giờ chẳng khác như zombie vậy.   *Mi Cha thì thầm phân tích cặn kẽ với các cô*

Chin Hae rất sợ, cô không muốn chết. Cô còn rất trẻ, cô còn chưa có người yêu, chưa kiếm được tiền. Cô là lần đầu tiên đi đến đây mà lại phải chôn mình tại nơi này không nguyên vẹn. Cô quyết không phục, cô trấn an bản thân mình không khóc nữa. Nhìn mọi thứ xung quanh, thấy bọn chúng lơ là, Chin Hae rút miếng sành trong túi cứa thật chặt vào sợi dây thừng ở tay. Đứt, xong cô lại giả vờ xoay về phía kia khuất tầm nhìn họ rồi cứa đứt luôn dây ở chân. Xong, cô hít thở sâu, sẵn sàng tư thế chuẩn bị chạy thì bọn chúng đã bắt lên nồi nước sôi ùng ục kia. Bọn chúng cười man rợ, nhìn đảo lượt xung quanh xem ai sẽ là kẻ xấu số đầu tiên.

Khi thấy cơ hội chợt đến, Chin Hae đứng dậy vụt chạy thật nhanh về phía trước. Những tên đó thấy bèn cử ra hơn một nửa đuổi theo Chin Hae. Các cô ở đây nhìn xa mà cầu mong rằng cô ấy sẽ sống sót và đến cứu kịp thời.

Những tên ở lại tức tối, đánh các cô mấy cái. Kéo Y/n lên vách đá trước mặt ngồi ở đó. Còn  Minji, Mi Cha, Huyn Ae, Danbi thì kéo lại phía gần nồi nước đang sôi kia. Họ khóc to hơn, nức nở, nhìn cảnh tượng đó, Y/n cũng không cầm lòng được, ngã xuống đất lếch đế gần tên đầu đàn năn nỉ:

- Anh làm ơn hãy tha cho họ, họ không có biết gì cả. Làm ơn... hãy thả họ ra đi.

- Choi tổng à! Cô thật là ngây thơ. Nếu tôi thả bọn này ra, rồi họ chạy đi, họ báo với những người khác đến đây cứu cô, bắt chúng tôi thì sao? Tôi đâu có ngu, bọn tôi thành ra thế này cũng là tại các người thôi. Tiền lương rẻ mạt mà làm cả ngày lẫn đêm. Nơi ở thiếu thốn, không có ngày ngơi nghỉ, càng không có suy nghỉ là lo cho tương lai mình. Tôi còn cha mẹ ở nhà, tôi phải kết hôn, lấy vợ, sinh con. Tôi còn nhiều ước mơ, hoài bão ngoài kia chứ. Tôi tưởng đào được kim cương thì sẽ giàu, sẽ phát tài. Nhưng không, các người giống như những con đỉa hút máu vậy, bòn rút chúng tôi. Chúng tôi hít phải hóa chất, có khi đào ngay một chỗ có khí phóng xạ, các người cũng chẳng màn tới. Chúng tôi cũng là con người mà...

- Tôi biết. Tôi hiểu những gì mà các anh đã trải qua. Nhưng các anh thử nghĩ lại xem trong lúc các anh làm cật lực ngày đêm vậy thì ai là người lo cho ba mẹ các anh? Là ai đã tạo ra những công việc này cho mọi người làm, không phải chúng tôi không có trách nhiệm đối với mọi người. Nhưng thật sự đó là điều chúng tôi không mong muốn xảy ra. Chúng tôi cũng rất áy náy, đau khổ khi thấy các anh trở nên như vậy. Chúng tôi đã yêu cầu chủ quản giảm việc lại cho các anh, cho thời gian nghỉ ngơi, ăn uống điều độ rồi. Chúng tôi thật sự không cố ý như vậy. Chúng tôi xin lỗi...  *Y/n nức nở nói*

Tất cả chìm trong im lặng, chỉ còn nghe tiếng gió thổi, tiếng ve kêu, tiếng khóc thút thít không thành tiếng, tiếng củi lửa tách tách nóng bừng cả người rọi sáng xung quanh. Không ai lên tiếng, chỉ ngẩm nghĩ lại, chỉ nhìn mông lung, xa xôi. Những tên đó đã quay lại phá tan bầu không khí tĩnh mịch kia:

- Đại ca! con nhỏ đó đã chạy thoát rồi...

- Có một đứa con gái mà bây cũng làm không xong. Đúng là lũ vô dụng   *tên cầm đầu đã mất đi lí trí còn sót lại khi nói chuyện với Y/n*

- Nước đã sôi rồi, thả con nào vào trước vậy đại ca?   *tên mặt xẹo hấp tấp*

- Bỏ con này vào trước đi.   *chỉ tay về phía Huyn Ae*

Huyn Ae thấy mà khóc to lên, gào thét dữ dội, lòng ham sống trong người trỗi dậy mãnh liệt. Hai tên đàn ông kéo đi mà Huyn Ae vùng vẫy quyết không đứng dậy. Y/n khóc to hơn, trong lòng đau như cắt. Mi Cha lúc này cũng không khỏi xúc động. Y/n nhìn tên đầu đàn, những tên kia bằng đôi mắt câm phẫn. Cô nhặt lên cục đá to, dùng lực quăng vào chân rồi đá vào một bụi rậm đằng xa. Bọn chúng nghe được tiếng vội vàng nghĩ chắc là bọn người cứu viện đã đến bèn bắt tất cả các cô tiến sâu vào khu rừng hơn.

Về phía Chin Hae, trong lúc cô bỏ chạy bị trượt chân té lăn xuống một con dốc,  đập vào gốc cây chảy máu. May mắn là không ngất xỉu, Chin Hae lê tấm thân bị thương chi chít này ra khỏi khu rừng. Tay cầm một cành cây khô to để chống, tay kia vịn đầu thật chặt cho máu đừng tuôn ra. Trong lòng nghĩ phải ra khỏi nơi này thật nhanh, tìm người đến để thoát khỏi nơi quái quỷ này. Trong lòng một chút cũng không nghĩ đến những người khác, chỉ ích kỉ với bản thân. Đi được một đoạn khá xa thì cũng đã thoát khỏi khu rừng. Bây giờ, Chin Hae đang đói bụng, lại mất máu, mất sức quá nhiều. Đi được vài bước nữa thì ngất ngay tại chỗ.

Yoongi đang ngủ mà giật mình thức giấc. Không thấy Y/n đâu? Cũng thấy các cô gái trong đoàn, anh gọi tất cả mọi người dậy cùng nhau đi tìm kiếm. Trong đầu anh bây giờ hiện lên câu nói của Y/n

"Anh à! Nếu như em bị lạc ở chổ này rồi thì anh có đi tìm em không?"

Yoongi bây giờ lòng như lửa đốt, nếu Y/n có chuyện gì xảy ra, chắc cả đời này anh sẽ sống trong ân hận, nhớ thương đến chết mất. Tất cả mọi người tập hợp đi tìm thì đã hơn 3 giờ sáng. Nhóm của Yoongi đi đến bìa rừng thì thấy Chin Hae nằm ngất xỉu tại đó. Mọi người bồng cô vào xe, đổ một ít nước vào mặt, vào miệng, băng bó lại vết thương. Nhưng do quá mệt nên lay không tỉnh. Vậy là một chút hi vọng sót lại cũng không còn. Yoongi nghĩ chắc chắn có liên quan đến khu rừng nên đã tập trung lực lượng đi vào khu rừng tìm kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip