Chương 22: Sống hay chết?

15-8-2014 Seoul 22:30 p.m

Y/n đang trên đường về nhà mua một ít bánh ngọt và trái cây để mọi người cùng ăn. Một tuần nay, Yoongi xin ở nhà cô, ba mẹ cũng đồng ý, cô thì thấy ngại, lại còn không thoải mái lắm. Nhưng nhìn mọi người vui vẻ, cũng cảm thấy không có gì là xấu cả nên cũng bỏ qua. Hôm nay là thứ 6, nhưng đường phố thì vẫn vắng vẻ, cô phải băng qua đường đến chỗ đỗ xe để về.

Xe bon bon trên đường, trời cũng có chút nóng nên Y/n đã cởi áo khoác bỏ ra sau xe, vô tình chiếc điện thoại trong túi áo khoác cũng rơi theo. Chạy đến ngã 3, cô ngừng lại vì chờ đèn đỏ, cô huýt sáo cho qua nhanh thời gian, tiện tay khui lon nước ngọt uống. Khi đã có tín hiệu đèn xanh, cô cẩn thận ngó xung quanh rồi qua đường, lúc này một chiếc xe màu đen che biển số chạy ngang qua với tốc độ rất nhanh, cô phản ứng kịp vội né chiếc xe, nhưng dường như cố ý, chiếc xe đó cũng quay lại cùng chiều với xe cô rối hết ga đâm sầm vào.

Cú đâm rất mạnh, Y/n đập đầu mạnh ở vô lăng rồi văng ngược trở lại ghế ngồi, cửa xe bên tay phải của cô bị biến dạng, cửa xe và kính trước xe đều vỡ tung tóe bắn ghim vào người cô. Chiếc xe bị lật quay một vòng rồi chổng ngược lên trời, vỏ xe bị bể nát văng ra khỏi đường. Chiếc xe màu đen kia khựng lại, trên xe bước xuống một người mặc nguyên bộ đồ đen che hết cả mặt. Hắn đi đến gần cột đèn dùng cục đá vên đường ném bể cả camera, xong hắn quay lại đi đến xe Y/n rồi dừng lại.

- Đừng trách ta, có trách thì trách không biết điều nặng nhẹ. Cái này chỉ là cảnh cáo thôi! Tạm biệt...

Nói xong hắn đạp nhiều phát vào xe khiến xe rung lắc dữ dội, cười một nụ cười nham nhở vang cả con đường vắng vẻ. Hắn quay lưng trở về chiếc xe rồi phóng ga đi mất.
Y/n mơ màng nhìn xung quanh, cánh tay trái của cô đau dữ dội không chút sức lực, trán và mặt bị trầy xước, chảy máu dữ dội, kính nhọn đâm vào mặt và tay, cô dùng hết sức mình mở dây an toàn ra. Y/n trườn ra một chút xe bắt đầu rung lắc, mắt mờ đi không còn nhìn rõ nữa. Bỗng điện thoại ở sau xe sáng lên, âm thanh chuông điện thoại vang lên không ngừng nhưng cô không còn nghe rõ nữa, tai bị ù và đau đầu dữ dội. Y/n ráng chút sức lực cuối cùng bò ra gần cửa xe rồi ngất đi, máu trên đầu vẫn chảy, có thể lâu hơn một chút nữa thì sẽ ướt cả đường.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng thực hiện cuộc gọi sau....

Yoongi đã gọi đi rất nhiều lần rồi mà không ai nhấc máy. Thấy trong lòng bất an, anh đi xuống nhà lấy xe đi tìm cô. Mẹ So Hye đang nấu ăn thì thấy Yoongi vội vã như vậy, trong lòng có chút sốt ruột.

- Yoongi! Con đi cẩn thận, có gì gọi cho ba mẹ nha.

- Dạ mẹ!     *anh lao ra khỏi nhà*

Yoongi lái xe qua từng khu nhà nhìn thử, tìm kiếm xung quanh đướng đi, vỉa hè, công viên... Chạy được một đoạn thì đến ngã 3, thấy mọi người đang đứnh xung quanh nhìn rồi bàn tán gì đó, có người lấy cả điện thoại chụp hình quay phim, có gì đó lóe sáng trong đầu anh. Cảm thấy không ổn, anh dừng lại tiến lại gần, len lỏi qua từng đám người. Cảnh tượng lúc này khiến anh như chết lặng đi. Chiếc xe bị bể nát nhiều chỗ, bị chổng ngược lên, một bàn tay đưa ra ngoài, trên tay có chiếc nhẫn rất quen mắt.

Yoongi khóe mắt cay cay, cảm xíc không thể diễn tả nổi, anh gào lên rồi chạy lại chỗ cửa chắn phía trước lôi cô ra ngoài. Yoongi đã khóc, anh gào thét lên dữ dội,  đưa Y/n được ra ngoài, tay anh càng run hơn nữa. Trên người cô quá nhiều vết thương, tay áo anh đã mau chóng nhuộm cả màu đỏ máu. Anh rớt lã chã nước mắt, lay người cô liên tục:

- Y/n à! Dậy đi em. Y/n à.... giỡn như vậy không vui đâu. Tỉnh dậy đi Y/n....

Đổi lại câu của anh, cô lại nằm im lặng không nhúc nhích, môi đã bắt đầu tái đi vì mất quá nhiều máu. Yoongi nhìn đám người xung quanh vẫn vây kín, không ai là giúp đỡ anh cả. Có người còn live stream, chụp hình post lên mạng xã hội. Anh phẫn nộ hét vào mặt bọn họ:

- CÒN KHÔNG MAU GỌI CẤP CỨU ĐI, MẤY NGƯỜI CÒN CÓ CHÚT TÍNH NGƯỜI NÀO KHÔNG VẬY HẢ?

Bọn người đó nghe xong giật mình, người lo tắt quay phim, livestream lại, có người thì gọi ngay cho cấp cứu và cảnh sát đến. Vài phút sau, xe cấp cứu đã có mặt, mọi người đều tản ra để các y bác sĩ khiêng Y/n lên băng ca. Yoongi theo sau lên xe rồi chạy thẳng về phía đường đến bệnh viện.

Các cô y tá sốt sán truyền dịch, ống thở và các dây khác nối với máy. Nhịp tim 40, huyết áp 100, mất máu quá nhiều, nhịp tim yếu cần trợ tim, gắp bỏ những mảnh kính vụn trên mặt bệnh nhân.

Các cô y tá dùng máy kích tim giật từng hồi vào người Y/n nhưng không có hiệu quả, tim càng lúc càng đập chậm hơn. Yoongi khóc không dứt, nắm chặt tay cô cầu xin đừng bỏ mặt anh lại. Máy kích tim ngày một tăng dòng điện, máy móc cứ ting...ting..ting... rồi hiển thị nhịp tim ngừng đập. Nó như con dao chí mạng đâm thẳng vào tim anh vậy, anh không tin là sự thật. Anh muốn hét lên lúc này, anh như một con ác quỷ sẵn sàng giao chiến với thần chết để giành lại sự sống cho cô vậy. Mọi thứ đã sẵn sàng, đến ngay cổng bệnh viện, các bác sĩ đứng đợi sẵn ở đó vội đẩy xe vào phòng cấp cứu. Yoongi vẫn nắm chặt tay Y/n miệng cứ nói Em phải cố gắng lên Y/n! Em phải tiếp tục sống đó rõ chưa hả? Em còn chưa đồng ý làm vợ của anh nữa mà! Làm ơn, anh xin em làm ơn tỉnh lại đi Y/n!

Đến phòng cấp cứu, cửa đóng chặt lại. Anh như ngã khuỵu xuống, bây giờ anh chẳng thể suy nghĩ được thứ gì nữa. Anh ôm đầu khóc, hận bản thân phải cẩn thận quan tâm em ấy hơn, phải chi lúc đó anh đến đón cô thì mọi chuyện sẽ khác hơn. 1 tiếng... 2 tiếng... 3 tiếng...trôi qua, vẫn chưa xong. Cửa phòng mở, anh lo lắng chạy lại hỏi, y tá nói vẫn chưa xong rồi chạy một mạch đi đâu đó xong một lúc sau quay lại còn dẫn thêm 3 vị bác sĩ nữa vào trong.

Anh tuyệt vọng ngồi phệch xuống ghế, mông lung nhìn xa xăm rồi nắm chặt tay lại, cầu nguyện cho cô không bị sao cả. Minji, Tae Joon và ba mẹ Y/n đi đến, anh bất ngờ cũng như sơ xuất không nhớ đến chuyện thông báo cho mọi người biết. Thấy Yoongi ngồi đó, mẹ So Hye như hiểu rõ chuyện, bắt đầu thút thít.

- Em thấy trên mạng đang live stream vụ tai nạn xe, thấy rõ cảnh mặt của chị Y/n và anh. Em ban đầu còn nghi ngờ nhưng cũng đến hỏi hai bác thử. Nghe nói chị Y/n đi lâu rồi chưa về nhà, anh chạy đi kiếm nên em đã dẫn hai bác đến đây.      *Minji kể rõ, rưng rưng nước mắt*

- Con bé nó sao rồi Yoongi? Có nghiêm trọng quá không?    *ba Jung Suk đứng cạnh lo lắng hỏi*

- Tai nạn xe rất nặng, em ấy đưa vào phòng cấp cứu rồi, đến giờ vẫn chưa thấy ra.      *Yoongi lau nước mắt đi*

Mẹ So Hye nghe vậy vô cùng sốc, người bủn rủn đi như ngã khuỵu, ba Jung Suk thấy vậy vội đỡ vào ghế ngồi, vỗ vai trấn an.

- Y/n hiền lành, tốt bụng chắc chắn sẽ không sao đâu. Mọi người đừng quá lo lắng.    *Tae Joon an ủi*

Sau 6 tiếng, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, các vị bác sĩ ra ngoài. Seok Jin cũng đi ra thấy mọi người, anh đi lại thông báo tình hình.

- Hiện tại Y/n đã qua khỏi cơn nguy kịch, may mắn là đưa đến kịp lúc nếu không đã mất máu nhiều quá mà chết đi.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm đi đôi chút, Seok Jin nói tiếp:

- Cô ấy bị gãy cánh tay trái, 3 xương sườn bị nứt, chân thì trầy nhẹ, gương mặt thì bị kính vụn đâm vào nhiều, may là không văng vào mắt. Phần trán bị va đập rất mạnh ảnh hưởng đến não, bị máu huyết tụ đọng đè trúng vào các dây thần kinh, tạm thời không thể cảm nhận được các giác quan như vị giác, thị giác... Phần lo lắng nhất chính là bệnh cũ của Y/n, Y/n trong lúc bị thương đã bị tái lại bệnh cũ, hiện tại theo như dự đoán thì có lẽ hết 95% cô ấy sẽ quên đi kí ức, còn có di chứng não cá vàng nữa. Thậm chí kéo theo các bệnh day dẳn sau này như đau đầu, phong thấp, đãng trí, bệnh tim mạch...

- Ôi con gái của tôi...     *mẹ So Hye nghe xong ngất lịm đi*

Tae Joon, Minji và ba Jung Suk đỡ bà đến phòng khác theo dõi. Yoongi ở lại hỏi rõ tiếp:

- Em ấy có thể quên đi cả em sao?

- Có thể như vậy. Thậm chí ngay cả ba mẹ cô ấy còn không nhớ nữa, huống chi là các khoảng thời gian khác. Nhưng mà em yên tâm đi, các bác sĩ khoa thần kinh đã bàn bạc về việc này rồi, vài ngày nữa một đội y bác sĩ giỏi quốc tế trở về Hàn làm việc, chắc chắn sẽ có cách giải quyết thôi.    *vỗ vai Yoongi*

- Em tin tưởng ở anh!

- Um, em cũng nên nghỉ ngơi cho có sức khỏe, để còn lo cho em dâu nữa.

- Vâng, em hiểu rồi!

Yoongi đi xuống phòng hồi sức của Y/n , mở cửa bước vào ngồi cạnh. Anh nhìn cô người đầy dây nối ống thở trông thật đau lòng. Anh nắm chặt tay cô dằn vặt bản thân mình rất nhiều, anh hôn lên tay cô, xoa xoa chiếc nhẫn mà anh đã tặng, anh nhớ lại những ngày tháng vui vẻ trước kia của cả hai. Anh suy nghĩ rằng liệu cô tỉnh dậy rồi, cô có còn nhớ không? Sẽ như thế nào nếu cô quên luôn cả anh? Sẽ  như thế nào nếu cô không còn muốn ở bên anh nữa? Hay cô một lần nữa lại rời bỏ anh như lúc trái tim cô ngừng đập vậy? Anh cứ suy nghĩ rối tung đầu lên, đau khổ mà khóc không dứt.

Mẹ So Hye tỉnh dậy thấy ba Jung Suk ngồi cạnh chăm sóc, mẹ lau đi nước mắt nơi đuôi mắt. Ba Jung Suk nắm tay an ủi:

- Con bé chắc chắn là sẽ được chữa khỏi thôi, yên tâm nha vợ. Bây giờ điều quan trọng là có sức khỏe tốt để chăm sóc cho con.

- Um, em và anh cùng nhau khỏe mạnh để lo cho con gái mau khỏi bệnh. Ha!

- Um, phải như vậy chứ!

Tae Joon và Minji thì đứng trước cửa phòng Y/n ngó vào rồi đi ra ngoài khuôn viên ngồi. Cả hai cứ im lặng như vậy, không ai lên tiếng cả. Tae Joon vấu chặt áo rồi mở lời trước:

- Tháng sau đám cưới của anh.

- Um.      *Minji  thất vọng*

- Cưới xong anh sẽ xin nghỉ việc ở công ty rồi cùng gia đình sang Pháp sống.

- Chúc mừng anh!

Cả hai lại rơi vào trầm lặng, Minji ngăn không cho nước mắt rơi ra, cô hận bản thân mình quá yếu đuối, không thể làm gì hết ngoài việc khóc cả. Tae Joon nhìn vậy cảm thấy rất đau lòng, vội ôm chầm lấy cô, cũng không nhịn được mà khóc.

- Anh xin lỗi, anh hận bản thân mình quá nhu nhược, không thể bảo vệ tình yêu của đôi ta. Phải nghe lời mẹ lấy vợ sinh con, một đời người toàn bị sắp đặt.  Nhưng điều anh có thể làm chủ được cuộc đời mình là trở thành một nhân viên của Choi thị và yêu em. Em có biết là khi em nói câu chúc mừng anh, anh đau khổ biết chừng nào không? Em không còn ghen tuông nữa, càng không nói ra những điều mình giấu trong lòng nữa. Em không còn là Minji mà anh yêu nữa, em tưởng là anh không biết chuyện mẹ anh nhắn tin bảo em rời xa anh hay sao? Em hiểu chuyện, em buông bỏ tất cả là cho rằng em hi sinh cao thượng hay sao? Đồ ngốc này!

Minji nghe thế khóc to hơn nữa, ôm chặt Tae Joon khóc nấc lên. Tae Joon vuốt vuốt lưng, nhẹ nhàng ôn vào tóc Minji. Khoảnh khắc này Tae Joon mong đừng trôi nữa, chậm rãi để tận hưởng phút giây bình yên này.

- Em yên tâm! Anh sẽ có chủ kiến cho bản thân mình, vì tình yêu của chúng mình mà đấu tranh đến cuối cùng không từ bỏ.

- Um, anh hứa rồi đó. Không được nuốt lời!

- Không nuốt lời     *nói xong đặt lên môi nụ hôn nồng cháy*

Yoongi mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm chặt Y/n không buông. Bên ngoài khung cửa, Seok Jin nhìn chằm chằm vào Y/n suy nghĩ gì đó rất lâu, không có hồi đáp...








#Nay kịch liệt quá! Có ai hóng phần tiếp theo nữa không?😆 Nhớ bình chọn cho Sò để có động lực làm chap tiếp theo nha. Yêu cả nhà❤#

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip