Chương 20. Hạ Nghi (1)
- Anh... đồ khốn nạn!!
Du Đan Đan mất bình tĩnh hét lên như một kẻ điên rồ, hoàn toàn quên mất thứ gì gọi là xuất thân cao quý.
Nỗi nhục nhã khi bị đùa cợt chỉ bởi một bó hoa và lời nói ngọt ngào giả tạo trước bao nhiêu người làm cỗ cảm xúc uất hận dâng trào, cánh tay trắng nõn nâng cao trên không trung, hướng thẳng phía gương mặt của chàng trai mà giáng xuống, lực đạo thật sự khiếp người
- Tát đi.
Âm thanh nhẹ tênh phát ra từ cổ họng Tử Thiên lập tức hóa băng hành động thô bạo từ đối phương. Chẳng thể hiểu anh đang nghĩ gì, lại nói ra một câu như thế.
- Anh... sao chứ?
Du Đan Đan cảm thấy bản thân bị điều khiển triệt để, sự tức giận vài giây trước chưa kịp trút ra đã hoàn toàn biến mất.
Anh... lại bình thản đến vậy?
Nét mặt Tử Thiên vẫn không chút thay đổi, chỉ có đáy mắt mơ hồ lướt qua một tia cười nhạo.
Anh thoải mái nhìn quanh một vòng, thu trọn biểu cảm kinh ngạc lẫn khinh thường từ những người có mặt trên sân. Hành động sỉ nhục vừa rồi thật sự ảnh hưởng rất lớn, ít nhất là đến nhân cách của anh.
Có điều Tử Thiên không quan tâm, anh vẫn ung dung mỉm cười, khóe môi nhàn hạ buông ra một lời thách thức mà bản thân biết rõ kẻ trước mặt sẽ không dám làm
- Tôi bảo tát đi, trước mặt tất cả mọi người....
Câu nói mang đậm ẩn ý vang lên làm đầu óc Du Đan Đan đau như búa bổ, cô ta đã quên mất bản thân là ai. Thiên kim danh giá lại hét toáng như một kẻ điên giữa chốn đông người, còn định làm ra hành động thô bạo đến thế?
Nghĩ đến thân phận của bản thân, Du Đan Đan cho dù không muốn vẫn phải nuốt xuống cơn lửa giận trong lòng, cánh tay trên không trung cũng buông lõng trong bất lực.
Cô ta căm phẫn nhìn anh, rít lên một câu nói nặc mùi thù hận
- Anh... nhất định sẽ phải trả giá
Tử Thiên nhún vai, lịch sự tiếp lời
- Vậy... chúc cô thành công.
Du Đan Đan giận dữ đến mức hận không thể tự tay giết anh, chỉ phóng ra một ánh mắt đỏ ngầu bởi tơ máu chằng chịt rồi quay gót bước đi, mạnh bạo phá vỡ vòng người chật kín.
Hoạt động hôm đó rất nhanh bị phát tin hủy bỏ, toàn bộ học sinh cũng lần lượt trở về lớp của họ. Sân trường chẳng mấy chốc trở về im lìm. Chỉ còn một gốc sân khuất bóng camera vẫn hiện hữu bóng dáng chín con người lém lỉnh
- Ya, anh oai lắm đó!
Nguyệt San phấn khích vỗ vai Tử Thiên một cái, đôi môi không kiềm được lời nói ca tụng.
- Phải, thật sự... cực kì oai phong!!!!!
Nhật Yên và Đình Đình ngay sau đó cũng nhiệt tình hưởng ứng, nét mặt vui vẻ như tết đến nơi.
Trái lại Tử Thiên liền nhíu mày, gương mặt anh tuấn méo mó ít phần
- Ba đứa có thôi đi không, trốn tiết mà hét lớn như thế làm gì?
Ba cô gái nào đó lật đật che miệng, gượng gạo cười tươi để xoa dịu chàng trai khó tính kia. Tử Thiên anh đúng là kì quái, người ta khen cũng không chịu, đến lúc chê có mà tan xác.
Khả Hân nhìn cảnh tượng trước mặt thặt không nhịn nổi cười, cuối cùng cũng bật lên một tiếng. Nhưng sau khi nhận trọn ánh mắt xéo sắc từ ba cô bạn thân, nụ cười nghịch ngợm tắt ngủm lập tức, chỉ thay bằng gương mặt thành khẩn nhận lỗi
- Được được, tớ không cười nữa.
Khả Hân làm động tác hạ hỏa, rồi quay sang anh trai mình buông lời thắc mắc
- Nhưng anh này... anh làm vậy không sợ bị kỉ luật sao?
Tử Thiên im lặng một lúc, có điều không phải vì anh lo lắng, mà là vì muốn kéo dài sự tò mò của đám nhóc này lên.
Mất khoảng vài giây sắp xếp ý tứ, Tử Thiên chậm rãi nâng môi, đưa ra lời giải thích hoàn hảo của anh
- Nhà họ Du đó sẽ vì danh dự mà phong tỏa tin tức lại thôi. Nếu tin đã không lọt ra, cần gì lo lắng quá nhiều....
- Phải rồi, anh gian xảo thật!
Khả Hân vì thích thú mà bất giác dùng sai tính từ, dĩ nhiên cô nàng cũng nhanh chóng nhận ra rồi sửa lỗi, tránh để ông anh mình suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng
- Em nhầm, là chu đáo, anh rất chu đáo hì hì.
Tử Thiên vốn định dạy dỗ em gái một phát, ai ngờ lại vì nụ cười dễ thương ấy làm cho mềm lòng, kết quả chỉ biết cười khổ cho qua. Anh quả thật... quá thương con bé này rồi.
- Tử Thiên.
Dật Luân im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, lời đầu tiên là gọi cái tên mặt lạnh giống hệt mình
- Sao?
Khi hai tảng băng nói chuyện, thật sự chỉ phun ra nỗi những câu ngắn nhất. Tử Thiên và Dật Luân... thật sự không thích hợp trò chuyện cùng nhau
- Anh....
Không có gì.....
Mãi một lúc, Dật Luân lại bất ngờ kết thúc đối thoại như thế.
Có điều... sự kì lạ này lại thành công gợi ra ý nghĩa phía sau đối với Tử Thiên. Xem ra vì anh được ba cô nàng kia tung hô mà làm dàn nam nhân bên cạnh ăn phải giấm rồi. Thảo nào cứ im lặng từ nãy.
Khổ thật, sau này anh nhất định phải cẩn thận hơn.
- À phải rồi anh hai.
Khả Hân sau hồi nghi vấn vẻ mặt nguy hiểm của Dật Luân mà không có đáp án liền nhanh chóng quên đi, chuyển sang thông báo một điều quan trọng hơn
- Em sao đó Hân?
Tử Thiên lập tức tập trung vào cô em gái yêu quý, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô anh đều quan tâm như vậy
- Sắp tới có một cuộc thi âm nhạc, mỗi trường đều cử một học sinh tham gia. Anh được cô chủ nhiệm viết tên vào danh sách rồi, vẫn chưa ai báo anh sao?
Từng câu chữ rõ ràng lọt vào tai Tử Thiên liền như nguồn năng lượng giúp anh vui vẻ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cười, nối tiếp với một câu hỏi mang đầy hứng thú
- Cuộc thi đó cụ thể ra sao?
- Em có nhận được email của cô giáo, đợi em một chút.
Khả Hân nghe thấy liền thò tay vào túi váy tìm điện thoại, mau chóng tìm hiểu những gì cơ bản nhất.
Đồng tử trong suốt tiếp nhận loạt chữ dày đặc trên màn hình, thuận thế cất lời đọc theo
- Mỗi thí sinh phải qua hai tiết mục, đầu tiên là diễn đơn với bất cứ loại nhạc cụ nào, sau đó là diễn hòa tấu với một thí sinh trường khác. Giải thưởng tất nhiên cũng sẽ chia ra hai loại là tiết mục đơn và hòa tấu tốt để trao giải.
- Hòa tấu với trường khác?
- Vâng, cô giáo cũng cho em danh sách các trường hòa tấu cùng nhau. Trường anh là với trường cấp ba Lâm Viên.
Sắc mặt Tử Thiên thoáng qua một nét suy ngẫm, nếu anh là người được chọn thì sẽ hòa tấu với người khác, anh không nghĩ người đó và anh ăn ý đến mức biểu diễn thành công. Chắc đành trông chờ vào giải cá nhân thôi.
Khả Hân cất điện thoại trở lại túi váy, chậm rãi quan sát nét thất thần của anh trai cô. Không biết... anh có phải đang trông cậy vào giải đơn diễn?
- Anh hai!
- Hửm?
- Không phải em không tin anh nhưng trong số các đối thủ, có một người anh nên cẩn thận. Cô ấy.... rất có khả năng....
Tử Thiên bị khơi gợi một chút hứng thú, trước giờ Khả Hân không hề nói ra mấy lời này, cô luôn tin anh trong mọi lần đi thi.
Đối thủ mà cô nói... lẽ nào thật sự lợi hại?
- Đó là ai?
- Người sẽ hòa tấu cùng anh, nữ sinh đại diện trường cấp ba Lâm Viên... Hạ Nghi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip