🐟

Sau khi kết thúc buổi diễn cuối cùng của tour Nhật, 127 cùng các staff quyết định nhanh chóng kết thúc lịch trình, ăn một bữa ăn thật đơn giản và trở về khách sạn nghỉ ngơi vì lịch trình bận rộn ngày tới. Trở về phòng của mình và anh quản lý, Donghyuck ngả lưng xuống tấm nệm êm mềm, thở một hơi thật dễ chịu. Quá trình phục hồi chấn thương của cậu khiến bác sĩ cũng phải bất ngờ và cảm thấy thần kì vì cậu bé vừa mới tròn 20 lại có thể nhanh chóng khỏe mạnh tới vậy. Donghyuck mỉm cười, vì em nhất định phải có mặt ở buổi công diễn cuối cùng ấy, vì các fan, vì các anh, vì lời hứa sớm bình phục với anh Mark nữa. Quả thật, chính bản thân cậu cũng không thể ngờ mình lại có thể hồi phục nhanh tới vậy, có thể thoải mái đứng trên sân khấu, hòa vào từng nhịp nhảy cùng những thành viên yêu quý, chạy khắp nơi quanh sân khấu ngắm nhìn biển xanh vàng rực rỡ dành riêng cho NCT.

"Nghĩ gì mà cười vui thế, nhóc con?" Một giọng nói cất lên sau tiếng cửa đóng lại.

Donghyuck ngửa mặt ra phía cửa, ngỡ ngàng. "Em cứ tưởng là anh quản lý cơ, ra lại là anh."

"Anh ấy đang chuẩn bị cho lịch trình ngày mai rồi. Và là anh thì không được sao?" Mark có đôi chút phụng phịu dỗi hờn.

Donghyuck ngồi dậy, mỉm cười kéo anh xuống giường, hai đứa nằm kế nhau, đôi tay đan lại đặt lên trước ngực mỗi người, yên lặng nhìn trần nhà. Không khí bình yên ấy bị phá vỡ bởi giọng nói thỏ thẻ của Donghyuck. "Anh Mark này, hôm nay em thật sự rất hạnh phúc. Hồi concert ở Seoul, em chỉ có thể ngắm nhìn mọi thứ ở một điểm nhìn duy nhất, nhưng ba ngày vừa qua mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy. Nhất là khi hai đứa mình ở trên xe đẩy, được gần với Cizennie ở khoảng cách như vậy, em cứ ngỡ như mình đang được bao quanh bởi tình yêu vô hạn vậy."

Mark rời ánh mắt khỏi trần nhà, trở người sang nhìn Donghyuck. Anh ngắm nhìn đôi mắt nai tuyệt đẹp của cậu nhóc phủ một lớp sương mỏng, cảm thấy mình như thể bị mê hoặc bởi đôi mắt đẹp tựa ngàn vì sao tinh tú trên bầu trời, bất giác đưa tay lên chạm vào khóe mắt cậu. Nhóc con của anh rất hiếm khi khóc trước mặt nhiều người, có lẽ lần gần đây nhất là buổi diễn Dream Show cuối cùng chăng? Hôm nay nhóc con miệng cười mếu xệch, mắt rưng rưng, chắc hẳn đã nhẫn nhịn rất nhiều rồi. "Ngốc. Nghĩ linh tinh gì vậy? Mọi người ai cũng đều thương em, mọi tiếng hò reo mấy bữa nay chưa đủ để chứng minh tình yêu của mọi người dành cho em sao?" Mark có chút trách móc, nhưng giọng nói ôn nhu vẫn đủ để làm Donghyuck bật cười. "Vả lại, chẳng phải khi ấy chính anh là người ở bên em sao? Tình yêu của Mark Lee này liệu em không cảm nhận được?" Mark nửa đùa nửa thật, búng trán cậu nhóc.

Donghyuck quay mặt sang phía Mark, đôi mắt tinh nghịch cùng nụ cười sáng tựa ánh dương làm tim anh hẫng một nhịp. "Ồ, em quên mất đấy. Chẳng mấy khi mà anh lại chủ động với em tới vậy. Nhớ em tới vậy sao?"

"Ừ. Nhớ. Nhớ em nhiều." Bất ngờ trước câu trả lời thẳng thắn và nghiêm túc của Mark, Donghyuck thần người ra, hai cặp mắt không rời khỏi nhau. Không khí ngại ngùng bao trùm cả căn phòng, cậu ho khan một tiếng cười xuề xòa cho qua, ánh mắt lại chuyển qua nhìn trần nhà rộng lớn, cố gắng tìm kiếm một chủ đề khác để thoát khỏi sự xấu hổ này. 

"À, anh biết đấy, mai là Cá tháng Tư. Nãy tụi nhóc Dream có nhắn tin vào group chat, nói rằng tụi mình nên làm gì đó vui vui vào ngày mai. Anh có ý tưởng gì không?" Donghyuck nhanh nhẹn chuyển câu chuyện. Mark hưm một tiếng, không muốn làm cậu nhóc của mình ngượng, đăm chiêu suy nghĩ một lúc.

"Hay anh em mình chung sức lừa các bạn fan cho vui? Chỉ cần là hai đứa mình, nhất định sẽ bắt được kha khá cá đó." Mark gợi ý, lộ vẻ ranh mãnh trong nụ cười. Donghyuck bất ngờ, không ngờ rằng anh Mark ngây ngô của mình lại có thể nghĩ ra được kế này. Nhưng câu Chỉ cần là hai đứa mình là sao vậy? Chẳng có lẽ... Ông tướng này lại đọc bình luận với xem mấy cái video fan làm của hai đứa rồi.

"Sao? Em thấy thế nào? Mình có thể làm những thứ đại loại như hai đứa mình sẽ vào một unit hoặc ra một bài station, hoặc từ bỏ việc làm anh em thân thiết mà chuyển qua làm b-" Mark bắn liên thanh không ngừng nghỉ, có vẻ như anh đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay vậy.

"Bạn bè! Chuyển qua làm bạn bè ha, haha..." Donghyuck chặn lời, nhanh trí thay đổi từ, không muốn nghe những lời sến rện từ miệng Mark. "Mình cứ đăng bài sẽ có thông báo quan trọng gì đó, nhử các bạn ấy như vậy là đủ rồi. Sau đó mình sẽ đăng thêm một bài nữa, kiểu như Babo~ Bị lừa rồi nha~, được không anh?" Donghyuck tiếp lời.

"Ừ, chỉ cần là em thích thì sao cũng được." Donghyuck có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Mark nhìn mình. Kể từ ngày cậu nhóc được bác sĩ thông báo sẽ có thể quay trở lại hoạt động, có thể tham gia concert, Mark mừng còn hơn cả cậu, không rời xa cậu nửa bước. Chỉ cần cậu nhăn mặt một chút liền chạy tới hỏi han, lấy nước cho cậu. Sự quan tâm này vốn dĩ thật quá bình thường, nhưng không hiểu sao lần này nó lại khiến cậu ngại ngùng và có chút không quen. Phải chăng trước giờ mình có bị anh ấy phũ quá, giờ dồn dập cưng chiều như này nên không thể quen nổi?

Mark bỗng xích gần người lại phía Donghyuck, cánh tay nhẹ nhàng vòng quanh eo cậu, di chuyển chầm chậm xuống đùi, bắt đầu ra sức nắn bóp. Donghyuck đỏ bừng mặt, hoảng hốt nằm bất động.

"Haechan à, anh mang bánh chuối mà em thích về này!" Anh quản lý đột ngột mở cửa, thản nhiên bước vào cùng túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi về. Hai đứa trẻ giật mình ngồi bật dậy, gãi đầu gãi tai, tránh ánh mắt của nhau. "Ồ Mark vẫn ở đây cơ à? Anh tưởng em mệt quá về phòng ngủ sớm rồi cơ." Anh quản lý đặt túi đồ lên trên bàn, bận bịu bày từng thứ ra ngoài. Mark đứng dậy, quay sang Donghyuck xoa lên mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, nói. "Em cũng về phòng giờ đây ạ. Donghyuck à, ăn nhanh rồi ngủ sớm đi nhé, mai rồi mình tiếp tục vụ khi nãy nhé. Ý anh là vụ Cá tháng Tư."

"Ồ, hai đứa định hợp tác làm trò gì sao? Là hai đứa thì nhất định sẽ bắt được ối bạn cá xinh tươi rồi." Tai Donghyuck ù hết cả lên, không thể nghe lọt những lời của anh quản lý vào tai, mặt nóng ran. Tiếp tục vụ khi nãy. Tên đáng ghét Mark Lee nhà anh, dám đùa giỡn với em. Donghyuck thả người xuống giường cái bịch, khiến anh quản lý quay sang nhìn.

"Ôi trời, Haechan à! Em sốt sao? Sao lại đỏ bừng cả mặt lên thế kia? Có chuyện gì vậy? Có cần anh gọi bác sĩ không?!" Anh quản lý hoảng hốt chạy lại, ra sức đặt tay lên trán cậu rồi lại đặt lên trán mình đầy lo lắng.

"Anh giết chết Mark Lee cho em đi!" Donghyuck phụng phịu lấy tay che mặt, mắng nhiếc đòi trừng phạt cái con người tóc vàng xù lộn xộn đã rời đi từ lúc nào không hay.



Trong giờ giải lao sau khi chụp hình, Mark cùng Donghyuck chụm đầu lại viết vài dòng vào tờ giấy, cười hi ha với nhau. Donghyuck cầm tờ giấy lên trước ngực, Mark chuẩn bị tư thế bấm điện thoại chụp một tấm hình của hai đứa. Nhìn thấy thành quả của mình trên màn hình điện thoại, hai cậu nhóc ranh mãnh sung sướng cười vang khắp căn phòng. Mark xúi Donghyuck đăng bài "thả thính" các fan.

Mọi người ơi hôm nay mình và anh Mark có một thông báo vô cùng quan trọng, hẹn gặp mọi người tại Vapp lúc 10 giờ nhé!!
Fullsun

Donghyuck vừa gõ vừa cười ha hả cạnh Mark, vô cùng hài lòng vì sự chuẩn bị đầy tinh tế của mình. Ngay khi bài được đăng lên, lượt reply và retweet cũng như like tăng đột biến theo từng giây. Ai cũng đều nhận ra đây là trò đùa ngày Cá tháng Tư, thế nhưng vẫn vô cùng mong đợi Vapp của Mark và Haechan sau ba năm. Hai đứa ngả đầu ra cười thỏa mãn, không biết rằng trò đùa của mình đã làm náo loạn fandom tới mức nào.

Đồng hồ điểm thời khắc 10 giờ, Mark lại cầm điện thoại lên, kiểm tra bài đăng khi nãy, hi ha hi hô đưa Donghyuck xem những dòng bình luận giận hờn, khóc lóc vì không thấy Vapp đâu. Mark cùng Donghyuck sau khi bắt được quá nhiều cá lớn, vui vẻ đăng tấm hình khi nãy chụp lên, kèm dòng caption:

[V LIVE] 💚THÔNG BÁO QUAN TRỌNG💚

Chữ trên giấy: ỪM HÁ HÁ HÁ!! CÁC CHỊ CÓ BỊ LỪA HONG~?? ㅋㅋㅋ

Donghyuck mải mê cười sung sướng khi đọc nhưng dòng bình luận vừa trách cứ vừa khen ngợi hai bạn út ít đáng yêu, không biết rằng Mark bên cạnh đang say đắm nhìn mình. Mark ghé tai Donghyuck, thì thầm. "Vậy là một vụ đã xong, còn một vụ nữa..." Donghyuck giật thót, quay sang phát mạnh vào vai Mark. "Anh có thôi đi không thì bảo!". Căn phòng tràn ngập tiếng cười vang của cậu nhóc vàng và tiếng vả bôm bốp vào người của cậu nhóc tóc nâu. Buổi chụp hình diễn ra thuận lợi và vui vẻ. Phải chăng chỉ có tiếng những trái tim đang vỡ vụn vì quá u mê nên tự để mình vào tròng của những cô gái mù quáng vang vọng ở khắp mọi nơi trên thế gian này...



---

A/N: Chán đời thật sự =)) Giờ vẫn hơi bực bực nhưng lại thấy đáng yêu quá ; w ; dù sao cũng được hưởng phúc lợi selfie của hai bạn đáng yêu của mình ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip