Chương 37: Đường về nhà
Tết sắp đến, bến xe tự nhiên cũng chật chội và đông đúc hơn thường ngày. Tôi đứng lọt thỏm giữa dòng người vội vã, xếp hàng chờ đến lượt mình lên xe. Phong đứng ngay phía sau tôi, một tay xách túi đồ, một tay vòng qua ôm lấy vai tôi vì sợ tôi bị người khác chen lấn rồi đụng trúng. Chật vật mãi một lúc lâu, cuối cùng chúng tôi cũng đã lên được xe. Tôi ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, còn Phong đương nhiên là ngồi ở bên cạnh tôi.
Hôm trước cùng Phong đi mua quà cho gia đình, tôi đã rút ra được một bài học "xương máu" cho bản thân. Đó chính là đừng bao giờ đi mua sắm với Đình Phong. Nói như thế là bởi vì tốc độ "chốt đơn" của nó còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Phong đưa tôi đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, cứ thấy cái nào vừa mắt là mua, cũng chẳng cân nhắc xem là cái đó có cần dùng đến hay không. Hậu quả là gì? Hậu quả là chúng tôi phải mua thêm một cái vali nữa mới đủ đựng hết đồ về quê. Mà để xách hết đống đồ đó ra bến xe đông nghịt người vào dịp Tết cũng chẳng phải điều dễ dàng. Nhưng thật may mắn vì cuối cùng chúng tôi đã có thể bước lên xe và ngồi ở vị trí này.
Tôi thấy áy náy vì Phong đã bỏ ra quá nhiều tiền vì mình. Lúc tôi chuyển khoản tiền mua quà cho Phong thì nó lại chuyển ngược lại cho tôi khiến tôi càng thêm áy náy hơn. Từ khi quen biết nhau, tuy đã có lúc chúng tôi như chó với mèo, nhưng thật ra Phong chưa từng đối xử tệ với tôi. Ngược lại, Phong đã không tiếc tiền của mà luôn dành cho tôi những thứ tốt nhất. Điều này khiến tôi có cảm giác như mình đang "mắc nợ" nó vậy.
Nếu cứ giữ mãi suy nghĩ này ở trong lòng thì chắc chắn tôi sẽ rất khó chịu. Vậy nên nhân lúc Phong đang ở đây, tôi muốn thẳng thắn nói ra những điều trong lòng mình.
"Phong..."
"Ừ?"
"Tớ biết cậu không để ý đến vấn đề tiền bạc, nhưng mà việc cậu cứ bỏ tiền ra vì tớ mà không nhận lại được gì khiến tớ áy náy lắm."
Phong cúi đầu xuống, hai đôi mắt song song với nhau. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đó, tôi cứ tưởng rằng Phong cũng sẽ nghiêm túc trả lời câu nói của tôi. Nào ngờ nó bỗng bật cười thành tiếng, vừa nhéo má tôi vừa nói:
"Cậu đáng yêu thật!"
Tôi bực mình: "Tớ đâu có đùa với cậu?"
"Sao cậu lại bảo tôi không nhận lại được gì chứ?"
Vẻ mặt Phong trầm xuống. Nó không cười nữa, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng và trong veo hệt như một giọt nước nhỏ tinh khiết.
"Thứ tôi nhận lại được là mùi vị gia đình mà."
Câu nói của Phong ngắn ngủi nhưng đầy sự chân thành. Chẳng có gì quý giá hơn là được đón một cái Tết ấm no bên những người thân yêu. Chỉ tiếc là Phong đã không có được may mắn đó. Mà tôi, tuy vẫn có bà ngoại và em trai ở bên cạnh, nhưng vẫn chẳng thể có lại được cái Tết trọn vẹn như khi còn nhỏ nữa.
Sự tổn thương và vụn vỡ của chúng tôi, vừa hay có thể bù đắp cho nhau.
Tôi nắm lấy tay Phong bằng tất cả sự thành mà mình có.
"Tớ hy vọng cậu có thể xem gia đình của tớ như gia đình của mình vậy."
Chiếc xe lăn bánh. Thời gian chầm chậm trôi đi, khói bụi đô thị xa dần, những phương tiện giao thông chật kín đường biến mất, những toà nhà cao tầng che khuất đi ánh mặt trời cũng đã chẳng còn thấy đâu. Lần lượt những hàng cây xanh mát xuất hiện trước mắt, cùng hoà vào gió mang đến cho chúng tôi một bầu không khí trong lành. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, tôi không né tránh, ngược lại còn tận hưởng sự rạng rỡ và dịu êm của từng tia nắng xuân mang lại. Chỉ có ngay lúc này đây, tôi mới có cảm giác mình đang được hít thở đúng nghĩa.
Những lúc được nghe nhạc và ngắm vẻ đẹp của cảnh vật qua cửa sổ như thế này, trăm mối tơ vò tự nhiên biến mất đi đâu hết. Tôi bỗng thấy lòng mình bình yên hơn.
"Tôi muốn cùng nghe bài hát này cùng cậu." Phong bỗng cất tiếng.
Tôi không rời mắt ra khỏi khung cảnh bình yên, đáp: "Ừ, cậu bật bài đó đi."
Vài giây sau, giai điệu của bài hát vang lên. Lời ca giản dị mà ngọt ngào hệt như cảnh vật trước mắt khiến trái tim tôi bỗng chốc xao xuyến.
"Rồi ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau trên tầng thượng, phía bên kia dòng sông.
Vạn lời chúc ấm êm cho nhau là, sẽ thành đôi sau vài cái xuân.
Mong trời sẽ thương em thương anh và cho đôi mình mãi bên nhau dài lâu.
Cho dù thế gian kia cuồng quay trăm bộn bề, ta vẫn không cách rời..."
Cảm giác được có thứ gì đó vừa đè lên vai mình, tôi lập tức quay đầu lại nhìn. Phong thoải mái dùng vai tôi làm gối, đôi mắt đã nhắm chặt lại từ lúc nào. Khi trái tim đập liên hồi và gương mặt bắt đầu nóng bừng lên chỉ vì một hành động nhỏ của Phong, tôi biết mình đã thật sự rung động rồi.
Tôi đã mất một khoảng thời gian khá dài để chấp nhận sự thật này. Ban đầu tôi còn cho rằng: "Làm sao mà có chuyện lạ lùng như vậy xảy ra được chứ?". Nhưng suy đi cũng phải nghĩ lại, có lẽ việc ở gần một người như Phong mà không rung động mới chính là điều lạ lùng nhất. Trái tim mình hướng về ai, có lẽ tôi đã rõ. Nhưng còn trái tim của người ấy, làm sao tôi có thể hiểu rõ được chứ. Nghĩ về những hoài bão còn chưa đạt, nghĩ về lời hứa đã tự hứa với chính mình, tôi còn chẳng dám để cho cảm xúc này tiếp tục nảy nở thêm.
Nhưng biết làm sao khi...
Tình cảm thầm kín này cứ như ngọn lửa vĩnh cửu vậy, dù có muốn dập tắt cũng chẳng có cách nào dập tắt được. Tôi chỉ còn cách tự bảo vệ trái tim mình, để nó không bị đốt cháy thành tro mà thôi...
Ánh nắng mặt trời tắt dần, nhuộm cho đất trời một màu sắc trầm buồn khó tả. Tôi ngáp một cái thật dài vì đã chẳng ngủ được một giây nào. Chiếc xe dừng lại, tôi định lay nhẹ người Phong để đánh thức nó. Nhưng nhìn thấy hình ảnh ngoan ngoãn hệt như một chú mèo nhỏ khi ngủ của Phong lại khiến tôi chẳng nỡ làm vậy.
Hàng mi dài của Phong bỗng chuyển động. Nó mở mắt ra, mơ màng quan sát mọi thứ xung quanh.
Tôi mỉm cười: "Đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi."
Mang theo quá nhiều đồ đạc về nhà khiến cho chúng tôi hơi chật vật trong việc di chuyển. Tôi kéo một chiếc vali và đeo chiếc balo đầy sách vở trên lưng. Phong không mang theo sách vở giống tôi, chỉ mang theo vài bộ quần áo đựng trong balo, còn chiếc vali nó đang kéo dùng đựng đống quà tặng mà hôm trước chúng tôi đi mua.
Khung cảnh nơi vùng quê vẫn yên bình như lúc tôi rời khỏi nơi đây. Chúng tôi cùng nhau bước đi trên con đường nhỏ, hai bên là cánh đồng mùa xuân xanh mơn mởn. Vi vu tiếng gió thổi qua tai như nhắc nhở cho tôi biết rằng, đây chính là quê hương, chính là nơi tôi luôn muốn trở về.
Tôi quay đầu lại, hớn hở nói với Phong:
"Đi hết con đường này là đến nhà rồi."
Ánh chiều tà chiếu rọi lên gương mặt khiến cho nụ cười của Phong dành cho tôi càng dịu dàng hơn.
"Ừ, sắp về đến nhà rồi."
Chỉ một lúc sau, tôi dừng chân trước một ngôi nhà cấp bốn nhỏ, phía trước có một mảnh vườn được bà ngoại trồng đủ loại rau xanh. Tôi thấy bà mình đang khom lưng quét sân, còn bé Sóc thì mải mê chơi đùa cùng chiếc bóng nhỏ. Tôi không kìm được mà mỉm cười hạnh phúc, vì đây chính là nhà.
Phong bỗng đi đến, tự nhiên khoác tay lên vai tôi:
"Chào bà, bọn con về rồi ạ."
"Bà ơi, chị Bơ về rồi kìa!"
Vốn là thằng nhóc lanh lợi, vậy nên khi vừa nhìn thấy chúng tôi đứng trước cửa nhà, Sóc liền thông báo cho bà ngoại rồi chạy một mạch đến ôm lấy tôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi là người ở bên cạnh chăm sóc cho thằng nhóc nhiều nhất, chắc hẳn là nó đã nhớ tôi rất nhiều khi phải xa nhau lâu đến thế.
"Anh là anh Đình Phong đúng không ạ?"
Phong cúi người xuống: "Ừ, anh đây."
Sóc cười lém lỉnh, liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn Phong. Thằng nhóc tỏ ra bí hiểm dắt Phong đi đến một nơi khác cách xa tôi rồi thì thầm to nhỏ với nhau. Tôi chẳng để ý lắm đến mấy trò nghịch ngợm của thằng nhóc. Nhìn thấy vòng tay của bà ngoại đang dang rộng, tôi liền chạy đến ôm chầm lấy bà.
"Cháu có mệt không?"
Tôi lắc đầu: "Cháu vui lắm."
***
Từ chap 39 trở đi, trước khi up truyện lên W mình sẽ up truyện lên page "Mình Là Túy Anh" trước đó. Mọi người nhớ follow page để theo dõi truyện sớm nhất nhé 😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip