C6: Tắm uyên ương

Mông lung, Nhan Nhứ Nhứ cảm giác miệng mình có đồ vật gì di chuyển, ngứa ngứa, không nhịn được giật giật đầu lưỡi, muốn đẩy nó ra.

Tiêu Sở Diễm đang chìm đắm trong môi mềm đỏ mọng của Nhan Nhứ Nhứ, đói khát ở miệng nàng gây sóng gió, khi đầu lưỡi bị lưỡi nhỏ thơm tho đẩy chen chúc, Tiêu Sở Diễm mừng rỡ bắt lấy nó. Bức bách nó múa cùng chính mình.

"Đừng...." bởi vì bị áp bách , cảm giác mình không thể hô hấp Nhan Nhứ Nhứ mới mở hai mắt.

Tiêu Sở Diễm chứng kiến Nhan Nhứ Nhứ tỉnh lại, liền buông miệng nhỏ bị hôn sưng đỏ của nàng ra, bởi vì hôn kịch liệt, cho nên khi môi hai người tách ra kéo theo một tia chỉ bạc.

Nhìn chỉ bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhứ Nhứ đỏ lên, tay nhỏ bé che lại môi mình, đôi mắt đẹp ngây ngốc nhìn Tiêu Sở Diễm. Tiêu Sở Diễm nhìn bộ dạng của nàng, tà mị cười, cố ý vương đầu lưỡi liếm một vòng môi của mình, phát ta thanh âm tấm tắc, " Miệng nhỏ nhắn của ngươi thật ngọt, làm cho ta muốn ngừng không được A."

"Câm mồm, không cho nói." Nhan Nhứ Nhứ căm tức nhìn Tiêu Sở Diễm, đồ không biết xấu hổ nam tử, làm ra chuyện như thế đối với mình. Nhìn chính mình trần truồng ngồi trong lòng hắn, Nhan Nhứ Nhứ mặt đỏ giống như muốn nhỏ ra máu, thân thể động đậy nghĩ muốn đứng lên.

Thử hỏi Tiêu Sở Diễm làm sao có thể nhả ra miếng thịt béo bở đã dâng đến miệng? Trong mắt hiện lên một khối u quang không rõ, trên tay nhanh chóng kéo Nhan Nhứ Nhứ trở về.

"A!" Nhan Nhứ Nhứ kinh hô một tiếng, tay nhỏ bé đập lên bọt nước, Tiêu Sở Diễm nhìn trong lòng bị thuỷ làm ướt nhẹp tóc, thoạt nhìn Nhan Nhứ Nhứ phá lệ chật vật, một cỗ chinh phục nảy lên trong lòng.

"Buông ta ra, bại hoại!" Nhan Nhứ Nhứ tức giận giãy dụa, xú nam nhân này thật xấu, lại cầm cái đáng sợ kia đâm vào mình đau quá.

"Ân. Đồ vật gì A? Ngươi không nên cầm đồ vật đâm ta, khó chịu muốn chết, tráng ra." Nhan Nhứ Nhứ quay đầu lại, khí thế hung hăng nhìn Tiêu Sở Diễm.

"Ha ha, bảo bối nhi, là một thứ tốt A, ngươi tuyệt đối sẽ thích nó." Nói xong, liền ngậm tiểu vành tai của nàng, mút lên cực sắc tình.

Nhan nhứ Nhứ bị Tiêu Sở Diễm hút cho cả người mềm nhũn, liền hướng trên người hắn tựa vào, "Không nên, ân, cầm ra."

"Cầm ra để muốn chính mình động thủ,ân? Bất quá nhẹ thôi nga, nếu quá nặng, ta sẽ hung hăng trừng phạt ngươi." Nói xong liền cắt một chút vành tai nhỏ hồng nhuận.

Nhan Nhứ Nhứ không nhịn được "Ai nha" một tiếng, nam nhân này lại cắn nàg, quá mức. Uỷ uỷ khuất khuất đem bàn tay nhỏ hướng xuống tìm kiếm, cho dù rất muốn hung hăng bắt nó ném ra, nhưng là xú nam nhân còn đang đùa giỡn vành tai nàng, nếu chính mình không làm theo ý hắn, hắn đem lỗ tai mình cắn xuống thì thảm rồi.

Vuốt vuốt, Nhan Nhứ Nhứ cuối cùng cũng động vào cái kia "Thủ lãnh". Đừng, cái đồ vật gì A, hình như bộ dạng rất cưng lại mềm, lại vừa dài vừa thô, hảo hảo chơi đùa nga.

Nhan Nhứ Nhứ mắt sáng lên, tay nhỏ bé lung vuốt ve "món đồ chơi", cự long ở bàn tay nhu nhuận của làng di chuyển lên xuống, Tiêu Sở Diễm không khỏi thoải mái hừ hừ, tiểu nha đầu này tay nộn không xương, thật sự là quá sung sướng.

Nhan nhứ Nhứ cảm giác một tay cầm không được nó, liền giãy dụa muốn thống khoái hai tay cầm nó chơi đùa. Tiêu Sở Diễm mừng rỡ thoải mái, liền đem nàng ôm lấy, làm cho nàng phóng tới ngồi trên đùi mình.

"A!" Vừa nhín đến bộ dáng "món đồ chơi" mình lắm trong tay như thế thô to dữ tợn,Nhan Nhứ Nhứ bị doạ đỏ hốc mắt, thu hồi tay, Tiêu Sở Diễm phát giác động tác của nàng , vươn cánh tay một lần nữa ôm nàng vào lòng.

"Sao không tiếp tục vậy, gia nhi bị ngươi vuốt ve rất sảng khoái đây, ngoan ngoãn, lại tiếp tục có được hay không?" Trong mắt Tiêu Sở Diễm loé lên quỷ quyệt, hết sức kiên nhẫn rụ lừa.

"Không nên, thật là khủng khiếp." Nhan Nhứ Nhứ chép chép miệng, không tình nguyện nói. Như vậy xấu xí gì đó, nàng mới không cần chạm vào.

"Thật sự." Tiêu Sở Diễm nhướng mi.

"Ân." Nhan Nhứ Nhứ nghĩ mặc kệ chính là mặc kệ, xem hắn có thể làm sao.

"Ta đây không thể làm gì khác hơn là muốn nơi này của ngươi đến ai ủi nó rồi." Vừa nói, thô lớn ngón tay vừa cắm vào tiểu huyệt của nàng.

"A!" Mặc dù ở trong nước, hoa huyệt không có quá khô khốc, nhưng bởi vì lúc trước Tiêu Sở Diễm làm quá một phen, hoa huyệt đã sớm sưng đỏ đau đớn. Sao có thể thừa nhận Tiêu Sở Diễm đột nhiên tiến vào, "Đau đau đau....mau đi ra...ô...ô"

"Ngươi đã không muốn đến cầm nó, như vậy ta cũng chỉ có thể chọn nơi này rồi. Thật chặt, đừng, thật là muốn đâm nát vụn hó huyệt nhỏ của ngươi."

Nghe trong miệng Tiêu Sở Diễm nói ra lời dâm uế, Nhan Nhứ Nhứ mặt trắng không còn chút máu, chẳng lẽ lúc trước khiến cho mình đau đớn là cái cự đại quái dị vừa rồi? Vừa nghĩ chính mình bị cái thô to gì đó đâm, Nhan Nhứ Nhứ sợ hãi rụt lui thân thể.

Nêu như lấy tay sờ sờ nó không cần bị đau đớn, nàng, nàng nguyện ý. Cắn cắn môi, Nhan Nhứ Nhứ nói, "Được, ta, ta sờ giúp ngươi, nhưng là, nhưng là không cho cầm đồ vật kia đến đâm ta."

"Tốt, nhưng là... Cái này đợi chúng ta trở về thử xem, bây giờ, làm ta sảng một chút trước." Nói xong, rút ra ngón tay, dùng cự vậy thay thế đâm vào.

"Nha!" Nhan Nhứ Nhứ tay nhỏ bé không nhịn được bám chặt vào cánh tay Tiêu Sở Diễm, "Ngươi....ngươi xấu lắm.....A..A...A..A......"

Trong mắt Tiêu Sở Diễm hiện lên ý cười, "Ta cũng không nói là muốn trao đổi bây giờ." Nói xong, cố gắng di chuyển cái mông,đâm nhanh xuyên vào.

Nhan Nhứ Nhứ cảm giác được tiểu huyệt vừa đau vừa trướng, không khỏi khổ sở ô ô khóc, hắn mỗi lần đều dùng sức như vậy, làm cho nàng đau đớn đồng thời cũng khoái cảm.

Bọn họ động tác kịch liệt làm một lượng lớn nước tràn ra ngoài thùng tắm, Tiêu Sở Diễm ngại ngồi khiến không ra lực, suy tư một chút, liền dẫn theo Nhan Nhứ Nhứ đứng lên, đem nàng phóng tới lên bờ thùng tắm.

Nhan Nhứ Nhứ từ hỗn độn cũng khôi phục rồi một tia thanh minh, chứng kiến hắn đem mình đặt tới bên bờ , không khỏi sợ hãi rụt lui thân thể, "Không, không nên, sẽ té xuống , ô ô. . ."

"Ách, tiểu yêu tinh,  chặt như vậy rồi còn lại kẹp loạn, muốn đem ta kẹp đứt sao? Ân? Sợ té xuống thì ôm lấy cổ ta, không nên buông tay." Vừa nói , vừa đem chân Nhan Nhứ Nhứ kéo đến bên hông của mình, nhéo thịt nhu mị vô cùng ở thắt lưng, Tiêu Sở Diễm đem cái mông thoáng rời đu, sau đó hung hăng xuyên vào, gắt gao mà nghiền nát.

"A nha!" Nhan Nhứ Nhứ thiếu chút nữa bị hắn điên cuồng mà đỉnh vào đánh ngã, vội vàng luống cuống tay đặt lên cổ Tiêu Sở Diễm, bắp đùi trắng noãn cũng không tình nguyện mà tự buộc chặt lại một ít.

Cảm thụ được bộ ngực sữa của Nhan Nhứ Nhứ đè ở trên người mình, Tiêu Sở Diễm thở như trâu, đem nàng đè gắt gao hướng  cực đại của mình ấn xuống,  trong phòng nhất thời vang lên âm thanh thân thể chụp đánh ba ba ba.

Nhan Nhứ Nhứ cảm giác mình  giống như là thuyền nhỏ đụng phải bão táp , ở trong mưa gió chập chờn, không biết nơi nào là đích.

"A, ân, muốn, muốn tới rồi. . ." Nhan Nhứ Nhứ bối rối giãy dụa thân thể, cũng không biết nói chính mình rốt cuộc tới nơi nào, chỉ biết là lung tung hô.

"Đáng chết!" Âm thầm mắng một tiếng, Tiêu Sở Diễm sau mấy chục lần thẳng tiến , liền đem nóng bỏng mầm móng đưa vào chỗ sâu trong hoa huyệt Nhan Nhứ Nhứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip