Alice
LƯU Ý: NÀY LÀ AI VIẾT KHÔNG PHẢI MÌNH. Do đam mê chỉ biết viết ý không biết trình bày, nên nhờ con AI tạo ra để thoải niềm mong ước hoi :333
Ai thích thì đọc nhó, tính ra nó viết cũng oke, cũng ngon, mỗi tội không viết H
111111111
*Vương quốc diệu kỳ* là nơi không ai dám mơ tưởng đến, nơi những thử thách luôn rình rập và không bao giờ có kết quả rõ ràng. Chỉ những ai đủ dũng cảm và khôn ngoan mới có thể bước qua những cửa ải khắc nghiệt này. Nhưng liệu họ có thể vượt qua tất cả và tìm được mục tiêu mà Quốc vương muốn hay không?
---
Là một nhóm người lạ mặt, họ không hề quen biết nhau nhưng lại cùng tham gia vào một cuộc phiêu lưu mà không ai biết trước được kết quả. Mỗi người đều có một mục đích riêng, một lý do riêng để đến với vương quốc này. Bọn họ đều nghĩ rằng trò chơi này chỉ là thử thách bình thường, một cơ hội để giành chiến thắng, nhưng không ai ngờ rằng đó lại là trò chơi của số phận.
---
**A** (bé thụ) nhìn vào những người xung quanh. Cậu biết rõ mình không phải là mục tiêu mà Quốc vương tìm kiếm. Nhưng cậu không thể không cảm thấy một sự cô đơn tột cùng. Khi trò chơi bắt đầu, mọi người đều tỏ ra hào hứng và tự tin. Họ nghĩ rằng mình sẽ là người chiến thắng, sẽ là người tìm ra được mục tiêu mà Quốc vương yêu cầu. Nhưng trong lòng **A**, một cảm giác lạ lẫm dâng lên. Cậu biết, dù mình có thắng hay thua, thì đối với những người xung quanh, cậu chỉ là một bóng mờ vô danh.
---
*Hệ thống* vang lên giọng nói, không còn chút nghi ngờ nào:
“Nào chúng ta cùng đến với gợi ý cuối cùng, Alice có tên bắt đầu bằng chữ *A*. Vậy Alice là ai?”
---
**B** cười tươi, vỗ tay nói:
“Rõ ràng là D rồi, không thể sai được. Tất cả những gợi ý trước đó đều chỉ dẫn tới D mà.”
---
**C** cũng đồng tình:
“Đúng vậy, D mất tích ngay khi chúng ta bước vào tòa tháp. Không thể là A được, Alice phải là D.”
---
Nhưng **B** lại có chút băn khoăn. Cậu đang nhìn **A**, trong lòng không khỏi nghi ngờ. “Liệu… có thật là Alice là D không? Cũng có thể là A, nhưng sao lại không có ai nhận ra nhỉ?”
---
**A** khẽ mỉm cười nhưng trong lòng đầy xót xa. Cậu đã biết, nhưng cậu không muốn làm mọi người thất vọng. Dù sao, cậu cũng không phải là mục tiêu của họ. Dù có là Alice đi nữa, cậu vẫn chẳng thể thay đổi được gì.
---
**D** vừa lên tiếng, nhưng một sự kiện kỳ lạ xảy ra. Từng sợi dây hoa hồng đỏ rực bỗng quấn lấy **A**, tạo thành một quả cầu bao bọc xung quanh. **A** cảm thấy mình như bị giam cầm trong một thế giới khác, chỉ có tiếng gọi của hệ thống vang lên:
“Lựa chọn sai, các người đã tìm sai Alice.”
---
Tất cả đều im lặng nhìn quả cầu, chẳng ai có thể làm gì được. **A** nhìn họ với ánh mắt buồn bã. Cậu biết rằng, dù có cố gắng đến mấy, thì cậu cũng không thể thay đổi được số phận này.
---
Thế rồi, một hình bóng quen thuộc xuất hiện. **K** - Quốc vương của vương quốc này, bước tới, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo khôn cùng. Anh ôm lấy **A**, đôi mắt của **A** mờ đi khi cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng. “Thua rồi, họ đã đoán sai, và giờ em là của tôi,” **K** nói bằng giọng trầm.
---
Quốc vương **K** thay đổi hình dạng, trở thành một thực thể hùng mạnh với khí thế không thể tưởng tượng. **B**, **C**, và **D** chỉ biết đứng nhìn, bất lực. Họ chưa kịp phản ứng, **K** đã ôm **A** và biến mất trong một chớp mắt, để lại ba người đứng chết lặng tại chỗ.
---
“Không thể nào… chúng ta đã sai sao?” **B** hỏi, giọng đầy sợ hãi.
---
**C** tức giận: “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Phải cứu **A** ra khỏi tay hắn!”
---
**D** thở dài, giọng buồn bã: “Không thể. **K** đã đoạt lấy em ấy rồi. Và giờ… chúng ta chẳng thể làm gì hơn.”
---
Sau khi trở về nhà, họ cứ mãi ám ảnh về **A**. Đặc biệt là **D**, người luôn cảm thấy mình có lỗi. Dù rằng **K** đã đối xử tốt với cậu khi bị bắt, nhưng cậu cũng không thể ngừng nghĩ về **A**, người bạn mà cậu đã không thể bảo vệ.
---
**D** kể lại những gì mình trải qua. Cậu nhớ lại cảnh mình bị bắt, tưởng sẽ phải chịu đau đớn, nhưng không. **K** lại đối xử rất tốt với cậu. “Cậu là bạn của **A**, vậy nên tôi chỉ bắt cậu lại thôi. Đừng làm phiền tôi nữa, chỉ cần cậu giữ im lặng, cậu có thể tự do làm những gì mình muốn.”
---
Cậu đã chứng kiến hết tất cả hành trình của nhóm thám hiểm lên từng tầng tháp, nhưng **K** vẫn kiên nhẫn theo dõi, không bao giờ mất dấu. Cho đến khi họ đến đích, **K** đã nói một câu mà **D** không bao giờ quên:
“Tôi rất yêu **A**. Và bây giờ, tôi sẽ không để mất em ấy lần nữa.”
---
Một thời gian sau, những cơn ác mộng cứ tiếp diễn. Những hình ảnh của **A** trong trạng thái tuyệt vọng, nhìn về phía họ với ánh mắt chua xót, thấm đẫm nước mắt, khiến họ không thể nào thoát ra được. Rồi một bàn tay xuất hiện, ôm chặt lấy **A**, nâng cậu lên và nói với giọng đầy chế nhạo:
“Thật ngu xuẩn.”
---
**B**, **C**, và **D** cố gắng chạy đến nhưng không thể đến gần **A**. Họ chỉ có thể nhìn thấy **K** ôm **A** và biến mất, dần dần đưa cậu ra khỏi tầm mắt.
---
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Kể từ sau ngày đó, những ký ức về **A** dần bị xoá sạch. **A** không còn nhớ gì, cậu như một đứa trẻ mới sinh, không hiểu gì về quá khứ của mình. Và một người đàn ông, chính là **K**, bước đến, bế **A** lên và giải thích cho cậu nghe.
“Em là vợ của tôi. Chúng ta đã bị chia cắt, nhưng giờ tôi đã tìm được em. Chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa.”
---
Trong khi đó, những người bạn cũ của **A** lại trở về và tiếp tục đổ xô vào tháp, cố gắng tìm lại **A**. Nhưng họ không biết rằng, tất cả những gì họ làm chỉ càng khiến **A** xa họ hơn mà thôi.
---
Vương quốc diệu kỳ vẫn tồn tại, và trò chơi không bao giờ có kết thúc. Nhưng lần này, kẻ thắng cuộc chính là **K**, và **A** đã trở thành một phần không thể thiếu trong vương quốc ấy, mãi mãi không thể thoát ra.
---
**K** nhìn **A** lần cuối, mỉm cười đầy mãn nguyện, rồi bước vào tòa lâu đài của mình, không bao giờ để ai có thể tìm lại được cậu.
---
**Hết.**
222222222222222
**Vương quốc diệu kỳ** luôn là một nơi hấp dẫn, đầy rẫy thử thách và những bí mật chưa từng được hé lộ. Hôm nay, một nhóm người lạ đã bước chân vào vương quốc này, không biết rằng mình sẽ phải đối mặt với những thử thách gian nan, và liệu có thể vượt qua được không.
---
Họ đã được thông báo từ trước về trò chơi của Quốc vương:
“Chào mừng đến với vương quốc diệu kỳ, tại đây các bạn sẽ phải vượt qua những thử thách để tìm ra mục tiêu mà Quốc vương muốn các bạn tìm giúp. Nếu bạn đoán đúng, Quốc vương sẽ tặng bạn một phần quà hấp dẫn. Nhưng nếu bạn đoán sai, Quốc vương sẽ cướp đi mục tiêu và đẩy bạn về lại vị trí ban đầu. Và bạn sẽ bị cấm bước vào lại trong một năm.”
Tất cả những điều này chỉ làm cho cuộc phiêu lưu càng thêm hồi hộp và cuốn hút. Mỗi thử thách là một câu đố, một bước đi để tìm ra người mà Quốc vương đang tìm kiếm.
---
**A** (bé thụ) đứng giữa nhóm thám hiểm, tay nắm chặt chiếc khăn quàng cổ, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. Cậu biết rõ mình không phải là mục tiêu mà Quốc vương đang tìm kiếm, nhưng lại không thể ngừng cảm giác cô đơn trong lòng. Những người bạn xung quanh vẫn vui vẻ, tự tin vào khả năng của mình, nhưng **A** không thể nào thoát khỏi cảm giác bị bỏ lại phía sau.
Mỗi người đều có một lý do để tham gia cuộc phiêu lưu này, nhưng chỉ duy nhất **A** không biết mục đích của mình là gì. Cậu chỉ đi theo vì muốn tìm kiếm một nơi để thuộc về, nhưng dù có cố gắng thế nào, cậu vẫn luôn cảm thấy mình bị bỏ rơi.
---
Hệ thống của trò chơi vang lên, lời thông báo tiếp theo làm không khí trở nên căng thẳng:
“Giới thiệu gợi ý cuối cùng! Alice có tên bắt đầu bằng chữ *A*. Vậy Alice là ai?”
---
**B** liền reo lên:
“Rõ rồi! Chắc chắn là D! Tất cả các gợi ý trước đều chỉ dẫn đến D. Không thể sai được!”
---
**C** gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy, D là Alice! Mọi thứ quá rõ ràng.”
---
Tất cả nhìn về phía **D**, người đã mất tích ngay sau khi nhóm bước vào tòa tháp này. Nhưng **B** lại có một chút nghi ngờ trong lòng, không hiểu sao cảm giác bất an cứ luẩn quẩn trong đầu. Cậu nhìn sang **A**, cảm giác như có gì đó không ổn. “Nhưng... nếu là **A**, thì sao?” **B** tự hỏi.
---
**A** nhìn họ, miệng nở nụ cười buồn. Cậu biết rằng mình chẳng thể nào thay đổi được quyết định của họ. Dù cậu có là Alice đi nữa, thì trong mắt mọi người, cậu chỉ là một bóng mờ vô danh. **A** cảm thấy mình không còn chỗ đứng, dù đã cố gắng hết sức. “Chắc là không phải mình...” cậu tự lẩm bẩm.
---
Bất chợt, những sợi dây hoa hồng đỏ từ đâu xuất hiện, vươn ra quấn lấy **A**. Chúng tạo thành một quả cầu, bao bọc cậu lại trong một vòng tròn vô hình. **A** cảm thấy như mình bị giam cầm, không thể thoát ra.
---
**K** (Quốc vương) xuất hiện từ bóng tối, giả dạng thỏ trắng. Anh bước đến gần **A**, nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lùng. “Lựa chọn sai, các người đã tìm sai Alice,” **K** nói, giọng đầy hài lòng.
---
Cả nhóm sững sờ nhìn về phía quả cầu bao quanh **A**. Một cảm giác bất lực bao trùm lấy họ. Không ai có thể làm gì được. **A** biết rằng, dù có muốn thay đổi kết quả, cậu cũng không thể làm được gì. Cậu chỉ có thể đứng nhìn những người bạn của mình thất vọng.
---
**K** tiến lại gần, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào **A**. “Em là Alice mà tôi cần tìm,” **K** nói bằng giọng trầm, đầy uy quyền. Và ngay lập tức, **K** ôm lấy **A**, biến mất trong một chớp mắt.
---
“Không thể nào…!” **B** hét lên, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
---
**C** lắc đầu: “Sao lại như vậy? Chúng ta đã sai rồi sao?”
---
**D** chỉ có thể thở dài, đôi mắt đầy buồn bã. Cậu biết rằng mình không thể cứu được **A** nữa. Chỉ còn biết nhìn Quốc vương đưa **A** đi.
---
Sau khi sự việc xảy ra, tất cả họ đều trở về nhà, nhưng nỗi ám ảnh về **A** vẫn đeo bám họ không rời. **D** càng ngày càng bồn chồn, không thể chịu đựng được cảm giác không thể làm gì để bảo vệ bạn mình. Cậu nhớ lại lúc mình bị bắt. Ban đầu, cậu nghĩ mình sẽ phải chịu đựng đau đớn, nhưng **K** lại đối xử với cậu rất nhẹ nhàng.
“Cậu là bạn của **A**, nên tôi không làm hại cậu. Nhưng đừng làm phiền kế hoạch của tôi,” **K** nói với cậu. “Chỉ cần cậu yên lặng, tôi sẽ thả cậu đi.”
---
Dù vậy, **D** vẫn không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra. Cậu vẫn nhớ hình ảnh **A** trong trạng thái tuyệt vọng, những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, nhìn về phía nhóm thám hiểm mà không thể chạy lại. **K** đã ôm lấy **A**, mang cậu đi xa khỏi tầm mắt của mọi người.
---
Những đêm dài, **D** liên tục gặp phải ác mộng về **A**. Cậu nhìn thấy **A** trong những cảnh tượng đầy tuyệt vọng, và rồi một bàn tay xuất hiện, ôm lấy **A** và nói những lời khinh miệt: “Thật ngu xuẩn.”
---
Mỗi lần tỉnh dậy, **D** lại cảm thấy mình không thể làm gì được, dù chỉ là một điều nhỏ nhặt. Mọi cố gắng đều trở nên vô nghĩa khi **K** đã quyết định đưa **A** ra khỏi cuộc sống của họ mãi mãi.
---
Vài tháng trôi qua, trong giấc mơ, **D** vẫn thấy hình ảnh của **A**, đôi mắt buồn bã nhìn về phía họ, và **K** luôn ôm lấy cậu, mang cậu đi xa. Cuối cùng, ký ức của **A** đã bị xóa sạch, như thể chưa từng có gì xảy ra.
---
Khi **A** tỉnh dậy, cậu như một đứa trẻ mới sinh, ngơ ngác nhìn xung quanh. Một người đàn ông, chính là **K**, bước đến gần và bế **A** lên. “Em là vợ của tôi,” **K** nói, giọng trầm ấm. “Chúng ta đã mất nhau, nhưng giờ tôi đã tìm được em. Tôi sẽ không để em rời xa tôi lần nữa.”
---
**D** đã khuyên nhóm thám hiểm rằng đừng quay lại tháp nữa. Sau tất cả, họ đã chọn sai người. Cậu đã thấm thía rằng đôi khi, có những thứ không thể thay đổi được, và có những người sẽ luôn thuộc về nhau, dù có phải trải qua bao nhiêu thử thách.
---
Cuối cùng, **K** và **A** sống hạnh phúc trong vương quốc diệu kỳ, nơi không ai có thể xâm phạm vào tình yêu của họ. Còn nhóm thám hiểm, dù đã quay lại với hy vọng cứu **A**, nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của **K** và **A** ngày càng xa, mãi mãi không thể chạm tới.
---
**Hết.**
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip