Chap 22


Hạ Trí Nguyên nhìn Tiểu Vũ đau khổ vì Bảo Lâm như vậy, trong lòng không khỏi đố kị, nghĩ lại nếu năm đó ông kiên định hơn một chút không vì ân oán giang hồ mà bỏ mặc mẹ con Tiểu Vũ, không vì củng cố bang hội mà luôn luôn ở bên ngoài, có lẽ hiện giờ mối quan hệ giữa cha con hai người đã khác.

– Kéo tiểu thư ra!_Hạ Trí Nguyên nói với thuộc hạ.

– Không, ông định làm gì?_Tiểu Vũ gào lên nhưng cuối cùng cũng bị lôi đi ra.

Hạ Trí Nguyên lại ra lệnh người phụ nữ kia cho Bảo Lâm uống gì đó, một lúc sau Bảo Lâm cũng dần tỉnh lại.

– Bảo Lâm cậu không sao chứ?_Tiểu Vũ thoát ra chạy đến bên Bảo Lâm.

– Không cần cậu quan tâm!_Bảo Lâm lạnh lùng đẩy Tiểu Vũ ra

– Cậu...

– Bảo Lâm!_Ngôn Kỳ phóng băng với Bảo Lâm.

– Ba_Bảo Lâm nghe tiếng của Ngôn Kỳ thì im bặt.

– Nhóc con dám đối xử với con ta vậy đó hả? Biết nó lo cho con nhiều lắm không?_Hạ Trí Nguyên bất bình thay Tiểu Vũ.

– Chuyện của tôi ông không cần quản!_Tiểu Vũ liếc nhìn Hạ Trí Nguyên.

– Bác Hạ, cháu còn chưa nói bác đây, tự nhiên kêu bà kia vô xé đồ rồi vẽ loạn xạ lên người cháu, còn cho cháu uống thuốc mê nữa chứ!_Bảo Lâm kể tội Hạ Trí Nguyên làm ông đen mặt.

– Ta... ta..

– Sao có thể?_Tiểu Vũ ngạc nhiên.

– Sao lại không? lão Hạ tôi nghĩ vở kịch này cũng nên hạ màn rồi!_Ngôn Kỳ đến vỗ vai Hạ Trí Nguyên

– Ừm, tôi cũng không chịu được nhóc con này thêm nữa đâu!_Hạ Trí Nguyên cười cười nhìn Bảo Lâm

– Ba, bác Hạ chuyện này là sao?_Bảo Lâm hỏi, Tiểu Vũ và mọi người cũng đang rất tò mò.

– Chuyện này để nói sau đi, hiện tại còn có một con chuột cần giải quyết đây, mang nó lên!_Hạ Trí Nguyên ra lệnh.

– Các người làm gì vậy? mau thả tôi ra!_An Ninh cố giãy ra nhưng không được, tay chân đang dần bị trói vào chiếc ghế gỗ.

– Tên nhóc không biết sống chết, dám xông vào địa bàn của bọn ta_Hạ Trí Nguyên ánh mắt đục ngầu nhìn An Ninh.

– Ông đừng để tôi trốn thoát, bằng không ông sẽ phải hối hận!_An Ninh tuy rất sợ nhưng vẫn cứng miệng nói.

– Khử nó đi_Hạ Trí Nguyên búng tay bảo Vân Phong xử lý gọn.

– Khoan đã!_Bảo Lâm chặn lại

– Có gì sao?_Hạ Trí Nguyên quay đầu nhìn Bảo Lâm

– Con nghĩ bác chỉ cần cảnh cáo cậu ta thôi, nếu như giết người thì sẽ phải ngồi tù đó!_Bảo Lâm cũng không ưa gì An Ninh, nhưng cũng không đến nỗi độc ác dồn hắn vào đường cùn.

– Được thôi, lần này coi như nó may mắn_Hạ Trí Nguyên phất tay cho thuộc hạ kéo An Ninh xuống dưới.

Đám người bên Linh Nhi cũng vừa lên đến nơi, cả bọn cùng nhau chạy đến ôm Bảo Lâm

– Ba, Bảo Lâm hai người không sao chứ?_Bảo Kỳ nước mắt rưng rưng, mấy hôm nay anh rất nhớ Bảo Lâm, chỉ sợ Bảo Lâm xảy ra chuyện gì không may.

– Con thấy bọn ta có sao à?_Ngôn Kỳ nói xong cũng cười hiền xoa đầu con trai.

– Con đã rất lo cho hai người!_Bảo Kỳ nói xong liền khóc thét lên

– Anh hai, ở đây có nhiều người lắm đó, anh không xấu hổ hả với lại nhìn anh khóc xấu chết được!_Bảo Lâm giật giậy tay Bảo Kỳ.

– Bảo Lâm nói đúng đó, có gì về nhà rồi nói_Hữu Phúc cũng đến nắm tay Bảo Kỳ.

– Ừm_Bảo Kỳ lấy tay quẹt nước mắt, tay kia cũng xiếc vào bàn tay Hữu Phúc.  

Bảo Lâm bây giờ đã thay đồ sạch sẽ, ngồi trong phòng cùng với mọi người (phòng khách nhà Bảo Lâm), tất cả ánh mắt ngay lập tức hướng về phía Hạ Trí Nguyên, cuối cùng nguyên nhân của tất cả chuyện này là như thế nào?

– E hèm... đừng có nhìn ta như vậy!_Hạ Trí Nguyên không được tự nhiên lắm

– Được rồi bây giờ cháu hỏi bác, sự thật là sao?_Bảo Lâm đứng trước mặt Hạ Trí Nguyên, nhìn chằm chằm vào mắt ông ấy (như hỏi cung á)

– Ùm thì, tất cả đều là kế hoạch của ba con đó, qua kia hỏi đi_Hạ Trí Nguyên nuốt nước bọt khai ra chủ mưu (ba vợ mà sợ con rể vậy chú)

– Là ba con?_Bảo Lâm nghi ngờ hỏi lại

– Ừm, đúng vậy!_Hạ Trí Nguyên gật đầu.

– Không sai, là ba sắp xếp mọi thứ_Ngôn Kỳ không nhanh không chậm thừa nhận.

– Vậy tại sao?!_Tiểu Vũ vẫn chưa hiểu vì sao Ngôn Kỳ lại làm vậy, hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết với ông ta, trong khi vài giờ trước cả hai vẫn đang ở hai đầu chiến tuyến.

– Chúng ta chính là muốn thử tình cảm của mấy đứa_Ngôn Kỳ nhìn Tiểu Vũ một cái sau đó nói tiếp

– Thử thôi hả?_Bảo Lâm ngơ ngác

– Tuy kết quả có hơi lệch một chút nhưng vẫn rất thành công_Ngôn Kỳ lần này là nhìn về phía Bảo Lâm

– Ý chú là?!_Tiểu Vũ nhận ra chút gì đó.

– Chính là mọi chuyện từ đầu đều do hai người chúng ta dàn xếp, chủ yếu là để cho con và Bảo Lâm bày tỏ với nhau không ngờ lại đốt lửa tình cho một đôi nữa_Hạ Trí Nguyên tiếp lời

Linh Nhi và Ngọc Mỹ không hẹn mà cùng cúi đầu xuống, mặt cả hai cứ đỏ lên như cà chua chín.

– Vậy là từ khi chuyển trường đến nay đều nằm trong kế hoạch của hai người sao?_Bảo Lâm cũng vừa kịp định hình, ba mình cũng thật quá cao tay đi.

– Không hẳn_Ngôn Kỳ gật đầu

– Sao ạ?_Bảo Lâm làm mặt ngu

– Ba và ông ấy vừa biết nhau trước khi con và Tiểu Vũ bắt đầu làm bạn với nhau thôi_Ngôn Kỳ rất thông thả cho Tử Di ngồi kế bên mình

– Con vẫn thắc mắc tại sao hai người lại quen biết được nhau?_Bảo Lâm hỏi ra câu hỏi trong lòng Tiểu Vũ.

– Lúc đầu thì đúng là không nhưng từ khi những vụ án mạng xảy ra liên tiếp thì người bị nghi ngờ nhiều nhất là ta còn người hợp tác điều tra là ba con, từ khi đó bọn ta mới biết mặt nhau, ta thật sự phải công nhận ba con là thiên tài, dù ta không hề lên tiếng biện minh nhưng chỉ với hai lần gặp mặt mà ba con đã khẳng định rằng ta không phải là chủ mưu, thật làm ta rất bất ngờ_Hạ Trí Nguyên trong lời nói còn mang theo vài tia ngưỡng mộ đối với Ngôn Kỳ.

– Vậy sao ba con lại không biết chuyện này?_Linh Nhi nói, dù gì ba cô cũng là người quyền lực nhất sở.

– Tuần đó ba con đang đi công tác và đó cũng chỉ mới là suy đoán nên ta cũng không tiện công khai_Ngôn Kỳ nhàn nhã nhấp trà do Tử Di pha.

– Vậy tất cả những tài liệu con đưa chú đều là giả?_Tiểu Vũ bất ngờ, chẳng lẽ mình đã nghĩ xấu cho ông ta?

– Đúng vậy, nhưng nhờ nó mà chúng ta cuối cùng cũng tìm ra được kẻ giật dây phía sau_Ngôn Kỳ khẽ nhếch môi cười như không cười.

– Là ai vậy ba?_Bảo Kỳ tò mò

Ngôn Kỳ không trả lời mà nhướng mày về phía Hạ Trí Nguyên ý bảo ông nói

– Tên khốn đó đúng là hết thuốc chữa, nếu như không vì Tiểu Vũ thì ta đã cho nó về đoàn tụ với ông bà rồi!

– Là chú ấy?!_Tiểu Vũ mơ hồ đoán ra

– Ừm, nếu không ba cũng không thể dễ dàng bị cảnh sát ghé nhà như vậy!_Hạ Trí Nguyên gật đầu ngầm khẳng định suy đoán của Tiểu Vũ là đúng.

Người đang được nói đến chính là tên GĐ Lý, vì trả thù mà bất chấp thủ đoạn làm hại cả người quen của mình.

– À vậy còn chuyến hàng vận chuyển hôm nay thì sao?_Bảo Lâm nhớ ra Hạ Trí Nguyên đang có một chuyến hàng đi ngang khu PHK.

– Chuyện đó... hơi khó nói_Hạ Trí Nguyên lơ đễnh nhìn xung quanh

– Có chơi có chịu đi lão Hạ à, tuy là kế hoạch của tôi nhưng người vận chuyển chính là ông_Ngôn Kỳ cười cười nhìn biểu cảm của Hạ Trí Nguyên

– Bác Hạ là gì vậy?_Bảo Lâm càng ngày càng hăng hái muốn biết tên của số hàng kia

– Haiz.... thật ra tất cả hàng đó chính là..._Hạ Trí Nguyên ấp úng nói ra tên của loại hàng kia.

Cánh cửa đột nhiên mở toan, Tống Thanh Vi bước vào với gương mặt tức tối cực điểm, hai tròng mắt đột nhiên mở to khi nhìn thấy Hạ Trí Nguyên cũng đang ở đây.

– Anh đến vì chuyến hàng?_Ngôn Kỳ hỏi

– Ừm, không ngờ ông ta lại cáo già như vậy, dùng loại hàng đó để vận chuyển!_Thanh Vi nghiến răng như muốn ăn sống Hạ Trí Nguyên

– Đó là kế hoạch của em_Ngôn Kỳ nhàn nhạt nói

– Em?! chuyện này là sao?_Thanh Vi trợn tròn mắt nghi ngờ

Sau khi biết được tất cả, Thanh Vi bỗng trở nên ôn hoà hơn đối với Hạ Trí Nguyên, nói chuyện cũng rất thoải mái.

Bảo Lâm chưa nghe được câu trả lời mình muốn từ Hạ Trí Nguyên nên đã đến hỏi Thanh Vi, Thanh Vi cũng hùng hồn nói với tất cả:

– Haiz, bác thật không dám tin nhưng lại là sự thật, cái lão này nhập lậu BVS đó!

Thanh Vi nói xong thì tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Hạ Trí Nguyên rồi cùng bật cười.

Một ngày lại trôi qua trong niềm vui của tất cả mọi người.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip